Lần này Lý Cảnh Thiên vẫn không né tránh, một chưởng này đập thẳng vào ngực anh.
Trong nháy mắt đó, đám người như nghe thấy tiếng xương ngực vỡ vụn. Có người nhát gan đã che mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh máu me đó.
Quan Lỗi lập tức đứng phắt dậy từ khán đài, cả Phỉ Đầu và Ba Thái cũng không dám tin mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cảnh này.
Chỉ thấy Lý Cảnh Thiên thản nhiên không động đậy, Kỷ Hiểu Hà thì trực tiếp hoảng sợ giương mắt lên.
Mười phần công lực vẫn không thể làm anh lay động chút nào. Lý Cảnh Thiên giống như một ngọn núi đứng ở đó không lui lại nửa bước.
Ngược lại là cô ta tung một chưởng này ra thì cả cánh tay lại đau đớn như đứt gấy.
Sao lại thế được?
Sư phụ đã từng nói chưởng này của cô ta nếu dùng mười phần sức lực thì cả trụ trời cũng bị đánh bay.
Nhưng Lý Cảnh Thiên nhìn gầy yếu vậy mà chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả? Trong lòng cô ta đột nhiên trầm xuống.
Sư huynh... Thật sự chết trong tay dạng người như vậy sao?
Lý Cảnh Thiên giơ tay lên vỗ ngực như phủi bụi.
"Sức lực không tệ. Nhưng mà... Ra tay dịu dàng như vậy... Không phải cô thích tôi đó chứ?"
??? Kỷ Hiểu Hà nhướng mày. "Quỷ mới yêu mày, mày chết cho bà."
Cô ta lại đột nhiên đánh ra một chưởng, Lý Cảnh Thiên lắc mình một cái trực tiếp kéo Kỷ Hiểu Hà đang tiến công vào trong ngực.
"Nếu không phải thích tôi thì chính là, thích... ngủ tôi? Nói sớm đi... Ôm ấp yêu thương như vậy..."
Kỷ Hiểu Hà giận tím mặt, xưa giờ cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy.
Người xem dưới sàn đấu cũng lộ ra vẻ mặt ăn dưa. Ai ai làm gì vậy kìa? Không phải đang đánh nhau sao?
Nói tán tỉnh là tán tỉnh, sắp biến thành tình ý miên mang chưởng rồi.
Nhưng một giây sau chỉ thấy ánh mắt Lý Cảnh Thiên đột nhiên thay đổi.
"Một quyền hai chưởng gì cô cũng tung ra hết rồi, tiếp theo để tôi dạy cô rốt cuộc phải đánh như thế nào."
Nói xong, dưới chân Lý Cảnh Thiên như nổi gió, đột nhiên khẽ động lại làm một tia sáng trắng hiện lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Chờ Tiêu Kỷ Hiểu Hà kịp phản ứng thì lại nghe giọng nói của Lý Cảnh Thiên truyền tới từ sau lưng.
"Không đạt được tốc độ này thì còn luyện quyền gì nữa?"
Kỷ Hiểu Hà thầm giật mình, đột nhiên quay đầu lại gặp thoáng qua quyền phong của Lý Cảnh Thiên.
Năm đấm kia không thực sự đánh vào Kỷ Hiểu Hà, nhưng là quyền phong đó lại cắt mất một nhúm tóc của cô ta.
Quyền phong hóa đao. Tất cả mọi người trên khán đài đứng lên, không dám tin mà nhìn cảnh này.
Quyền phong giết người... Trước giờ họ chỉ nghe nói qua, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Dù sao trong hiện thực cũng không ai có khả năng thật sự luyện đến trình độ này.
Nhưng một quyền vừa rồi của Lý Cảnh Thiên có thể cắt đứt tóc, nếu rơi vào người thì...
Mọi người rùng mình một cái, không dám tiếp tục nghĩ.
Kỷ Hiểu Hà bị quyền phong mạnh mẽ này đẩy lui mấy bước suýt đã ngã xuống sàn đấu. Nhưng giờ phút này cô ta càng khiếp sợ là Lý Cảnh Thiên trông có vẻ gầy yếu không chịu nổi, không cảm giác được chút nội lực nào của anh, vậy mà có thể biến quyền phong thành đao?
Trong nháy mắt đó, đám người như nghe thấy tiếng xương ngực vỡ vụn. Có người nhát gan đã che mắt, không đành lòng nhìn thấy cảnh máu me đó.
Quan Lỗi lập tức đứng phắt dậy từ khán đài, cả Phỉ Đầu và Ba Thái cũng không dám tin mà mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cảnh này.
Chỉ thấy Lý Cảnh Thiên thản nhiên không động đậy, Kỷ Hiểu Hà thì trực tiếp hoảng sợ giương mắt lên.
Mười phần công lực vẫn không thể làm anh lay động chút nào. Lý Cảnh Thiên giống như một ngọn núi đứng ở đó không lui lại nửa bước.
Ngược lại là cô ta tung một chưởng này ra thì cả cánh tay lại đau đớn như đứt gấy.
Sao lại thế được?
Sư phụ đã từng nói chưởng này của cô ta nếu dùng mười phần sức lực thì cả trụ trời cũng bị đánh bay.
Nhưng Lý Cảnh Thiên nhìn gầy yếu vậy mà chẳng bị ảnh hưởng chút nào cả? Trong lòng cô ta đột nhiên trầm xuống.
Sư huynh... Thật sự chết trong tay dạng người như vậy sao?
Lý Cảnh Thiên giơ tay lên vỗ ngực như phủi bụi.
"Sức lực không tệ. Nhưng mà... Ra tay dịu dàng như vậy... Không phải cô thích tôi đó chứ?"
??? Kỷ Hiểu Hà nhướng mày. "Quỷ mới yêu mày, mày chết cho bà."
Cô ta lại đột nhiên đánh ra một chưởng, Lý Cảnh Thiên lắc mình một cái trực tiếp kéo Kỷ Hiểu Hà đang tiến công vào trong ngực.
"Nếu không phải thích tôi thì chính là, thích... ngủ tôi? Nói sớm đi... Ôm ấp yêu thương như vậy..."
Kỷ Hiểu Hà giận tím mặt, xưa giờ cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy.
Người xem dưới sàn đấu cũng lộ ra vẻ mặt ăn dưa. Ai ai làm gì vậy kìa? Không phải đang đánh nhau sao?
Nói tán tỉnh là tán tỉnh, sắp biến thành tình ý miên mang chưởng rồi.
Nhưng một giây sau chỉ thấy ánh mắt Lý Cảnh Thiên đột nhiên thay đổi.
"Một quyền hai chưởng gì cô cũng tung ra hết rồi, tiếp theo để tôi dạy cô rốt cuộc phải đánh như thế nào."
Nói xong, dưới chân Lý Cảnh Thiên như nổi gió, đột nhiên khẽ động lại làm một tia sáng trắng hiện lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Chờ Tiêu Kỷ Hiểu Hà kịp phản ứng thì lại nghe giọng nói của Lý Cảnh Thiên truyền tới từ sau lưng.
"Không đạt được tốc độ này thì còn luyện quyền gì nữa?"
Kỷ Hiểu Hà thầm giật mình, đột nhiên quay đầu lại gặp thoáng qua quyền phong của Lý Cảnh Thiên.
Năm đấm kia không thực sự đánh vào Kỷ Hiểu Hà, nhưng là quyền phong đó lại cắt mất một nhúm tóc của cô ta.
Quyền phong hóa đao. Tất cả mọi người trên khán đài đứng lên, không dám tin mà nhìn cảnh này.
Quyền phong giết người... Trước giờ họ chỉ nghe nói qua, nhưng chưa từng tận mắt nhìn thấy.
Dù sao trong hiện thực cũng không ai có khả năng thật sự luyện đến trình độ này.
Nhưng một quyền vừa rồi của Lý Cảnh Thiên có thể cắt đứt tóc, nếu rơi vào người thì...
Mọi người rùng mình một cái, không dám tiếp tục nghĩ.
Kỷ Hiểu Hà bị quyền phong mạnh mẽ này đẩy lui mấy bước suýt đã ngã xuống sàn đấu. Nhưng giờ phút này cô ta càng khiếp sợ là Lý Cảnh Thiên trông có vẻ gầy yếu không chịu nổi, không cảm giác được chút nội lực nào của anh, vậy mà có thể biến quyền phong thành đao?