Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu thật sự công khai thì đừng nói là Âu Dương Thành bị hủy hoại mà cả Âu Dương Thiến cũng không còn mặt mũi gặp ai.

Âu Dương gia thật sự sẽ xong đời!

"Nói cái giá đi!"

Người đàn ông cười cười: "Sảng khoái! Vậy chỉ một giá thôi, năm mươi triệu!"

Cái gì?!

Âu Dương Hoằng Thái suýt cho là mình nghe lầm!

Năm mươi triệu! Thật là lòng tham không đáy!

"Nếu đoạn video này bị truyền ra thì em gái anh cũng không có mặt mũi làm người. Huống chỉ chuyện này là hai bên tình nguyện, không phải con tôi ép buộc cô ta, anh há miệng là đòi năm mươi triệu không khỏi quá đáng."

Người đàn ông không tranh chấp mà đứng lên muốn rời đi.

"Tôi nghe nói Âu Dương gia không còn được như lúc trước mà vẫn không tin, hôm nay xem ra thật sự là thế. Nếu Âu Dương lão gia cảm thấy năm mươi triệu quan trọng hơn con trai mình thì cứ giữ lại xài đi! Hai giờ sau tôi đảm bảo đoạn video này sẽ trở thành chủ đề rất hot của Bạch Thị!"

Nói xong, anh ta không chút do dự mà nhấc chân muốn rời đi.

"Đừng... Đừng! Cha... Con sai rồi... Con nhất thời hồ đồ thôi... Cha mau cứu con... Tôi cam đoan... Đây là lần cuối cùng!"

Âu Dương Hoằng Thái trầm mặt, nổi giận đến mức hận không thể đánh chết Âu Dương Thành.

"Được! Vậy thì năm mươi triệu!" Rốt cục ông cũng mở miệng nói: “Nhưng tôi chỉ trả trước cho anh hai mươi triệu, anh phải xóa bỏ video này ngay trước mặt tôi, đồng thời cam đoan về sau nó sẽ không xuất hiện nữa. Bằng không..."

Người đàn ông đắc ý cười nói: "Lão tiên sinh yên tâm, Chấn Thiên Môn chúng tôi coi trọng chữ tín nhất, luôn nói được thì làm được."

Anh ta lấy điện thoại ra rồi lập tức xóa video, hai phút sau thì năm mươi triệu đã vào tài khoản.

Âu Dương Hoằng Thái nghe tiếng tin nhắn điện thoại thì suýt phun máu.

"Nếu về sau để tôi nhìn thấy đoạn video này thì Âu Dương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Người đàn ông lại bình tĩnh cười hai tiếng, không coi uy hiếp của Âu Dương Hoằng Thái ra gì.

"Có thời gian thì coi chừng con trai ông đi! Bây giờ ông ta có tiếng lưu manh ở sàn đấm bốc ngầm đấy, ha ha ha ha ha!"

Đám người mặt mày hung ác cười như điên mà rời đi, Âu Dương Hoằng Thái hung tợn nhìn chằm chằm Âu Dương Thành đang co rúm ở đó.

Ông không rõ, tại sao đứa con trai anh minh quả quyết, trong lòng luôn muốn Âu Dương gia phát triển trước kia lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.

"Từ hôm nay trở đi con ở trong phòng cho cha! Không có lệnh của cha thì không được phép ra khỏi cửa!"

Sau khi trở lại khu dân cư Hạch Tâm, để tránh Âu Dương Hoằng Thái lại đến trước mặt cầu xin nên Lý Cảnh Thiên dứt khoát bế quan mấy ngày, khi trở ra đã là ngày thi đấu quyền anh.

Sau khi Quan Lỗi tiếp nhận Chấn Thiên Môn thì giữ nguyên vị trí của sàn đấm bốc ngầm. Thứ nhất là do vị trí này thật sự không tệ, nằm trong trung tâm thành phố tất đất tấc vàng của Bạch Thị nên vô cùng náo nhiệt, cho dù xảy ra xung đột gì cũng không làm người ta chú ý. Thứ hai, sàn boxing đã mở mấy chục năm ở đây nên mọi người đã sớm quen thuộc.

Lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên không đến trễ, nhưng đến cổng lại bị bảo vệ ngăn lại.

"Xin lấy thiệp mời của ngài ra."

Lý Cảnh Thiên dừng lại, ban đầu Quan Lỗi nói muốn đưa thiệp mời cho anh, nhưng anh ngại phiền phức nên trực tiếp hẹn gặp ở cửa ra vào.

Anh nhìn quanh một vòng vẫn không thấy Quan Lỗi đâu nên dứt khoát đứng ở cổng chờ, anh mở điện thoại ra chơi game một lát.

"Lý Cảnh Thiên? Là anh à?" Một giọng nói cay nghiệt vang lên cách đó không xa, Lý Cảnh Thiên mờ mịt ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đang đứng gần đó, cô ta đang

vươn tay kéo một người đàn ông và cau mày nhìn anh.

Lý Cảnh Thiên dùng ba giây để xác định mình không biết người này, thế là cúi đầu tiếp tục chơi game.

"Tôi đang nói chuyện với anh đó! Anh dám không nhìn tôi!"

Lý Cảnh Thiên thầm thở dài một tiếng.

Lời nói này làm anh như biến thành một tên đểu kéo quần lên liền không nhận nợ vậy.

Gần đây số đào hoa của anh hơi tràn trề, ngày nào cũng có những người phụ nữ khác nhau nhận ra anh.

Đáng tiếc là anh không biết người nào.

Điện thoại của anh còn dừng lại ở giao diện game, anh cau mày ngẩng đầu: "Bà thím này, thím là ai vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK