Hạ Hầu Thanh dùng mắt ra hiệu cho Lý Cảnh Thiên ý bảo anh kéo dài thời gian, không ngờ Lý Cảnh Thiên nở một nụ cười thâm độc há miệng đáp: “Dậy rồi!”
Giây tiếp theo tiếng tay nắm cửa vang lên, Hạ Hầu Thanh sợ tới mức lập tức chui vào trong tủ. Thật sự rất kỳ quái, không có gì cần xấu hổ nhưng không hiểu sao bản thân Hạ Hầu Thanh cảm thấy như bị bắt gian tại giường.
Tay nắm cửa giật mấy cái nhưng cửa không mở ra.
Lý Cảnh Thiên cao giọng nói vọng ra: “Tối hôm qua cửa phòng hỏng khoá rồi, chỉ có thể mở từ trong ra thôi, cô đi tìm quản gia tới sửa đi.”
Khoá cửa hỏng?
Thượng Quan Nhược Hoa mặc dù thấy kỳ lạ nhưng vẫn không hỏi thêm. Khoảng 10 phút sau khoá cửa đã được sửa.
“Đi thôi, ăn sáng xong chúng ta cùng đi.” . Hã𝘆 𝘵ìm đọc 𝘵𝒓a𝐧g chí𝐧h ở ⩵ T 𝐑𝖴MT𝐑𝖴𝒴ỆN.V𝐧 ⩵
Tinh thần của Thượng Quan Nhược Hoa không được tốt lắm nhưng cô không nói gì thêm.
“Kỳ lạ thật, sao sáng nay không thấy Thanh Thanh nhỉ? Cậu ấy thích ngủ nướng mà sao hôm nay dậy sớm thế.”
Ánh mắt của Lý Cảnh Thiên như vô tình lướt qua chiếc tủ quần áo.
“Kệ cô ta, ai biết lại lên cơn gì, cô đi trước đi, đợi tôi thay quần áo xong sẽ xuống ăn sáng.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa Hạ Hầu Thanh mới từ trong tủ quần áo đi ra. Cô ấy dùng ánh mắt oán hận lườm Lý Cảnh Thiên, nhưng mà chả nói được gì đành choàng khăn lên lén lút đi ra khỏi phòng.
Trung tâm khu biệt thự.
“Lý huynh, cậu tới rồi à!” Cổng khu dân cư Hạch Tâm, Âu Dương Hoằng Thái như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Dạo này tập đoàn Âu Dương xảy ra quá nhiều việc, các hạng mục kinh doanh cũng không thuận lợi. Âu Dương Hoằng Thái như già đi thêm 10 tuổi nhưng vẫn vội vã muốn giải quyết chuyện của Âu Dương Thiến.
Mấy lần gọi điện cho Lý Cảnh Thiên đều bị từ chối, hết cách ông ấy đành tự mình tới đây đợi.
Lý Cảnh Thiên mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói rồi còn gì? Trên người Âu Dương Thiên có gì đó bám theo, cô ta bị người khác hạ lời nguyền. Biệt thự và nhà cũ không có vấn đề, bây giờ chỉ có thể tới công ty của Âu Dương Thiến kiểm tra, nhưng tôi không có nhã hứng đó.”
Lý Cảnh Thiên thật sự hối hận khi giúp Âu Dương Thiến khám bệnh, vì đạo đức thiên y mà anh nhận lời, nhưng tại sao anh phải chịu sự giễu cợt của cô ta?
Âu Dương Hoằng Thái cũng biết tính tình cháu gái mình, nhưng muốn cứu được mạng Âu Dương Thiên cũng chỉ có Lý Cảnh Thiên mới làm được.
“Lý huynh, xin cậu cứu Thiến Thiến! Thiến Thiến tính tình không tốt là do tôi chiều hư nó, xin cậu đừng so đo với nó.”
“Ông nội không cần cầu xin anh ta!”
Lúc hai người đang nói thì giọng của Âu Dương Thiến chuyền tới.
“Anh là gì chứ, dám tỏ ra chán ghét tôi? Hơn nữa anh bảo tôi có bệnh là tôi có bệnh à? Anh ta đang lừa ông đó, chắc muốn kiếm chút tiền.”
Mặt Âu Dương Thiến hất lên tận trời, sau đó móc ra một cái thẻ ngân hàng vứt xuống dưới chân Lý Cảnh Thiên.
“Muốn tiền chứ gì? Trong này có 200 nghìn, cầm ấy rồi biến. Đừng có lừa ông nội tôi nữa. Không thì tôi giết anh!”
Lời vừa nói ra làm Âu Dương Hoằng Thái bị dọa sợ! “Sao lại nói chuyện với cậu Lý như vậy? Mau xin lỗi đi!”
“Ông nội! Sao ông lại hồ đồ tới vậy? Tên này rõ ràng muốn lừa tiền thôi.”
Âu Dương Thiến không hiểu tại sao một người lỗi lạc như ông nội cô, lúc ký kết những hợp đồng tiền tỷ luôn tỉnh táo. Nhưng có mỗi chuyện cỏn con này lại bị Lý Cảnh Thiên lừa đi lừa lại. Cứ như thể loại quảng cáo mua thuốc thực phẩm chức năng tặng trứng gà chuyên lừa mấy người già. Không chịu nghe lời con cháu khuyên bảo.
Lý Cảnh Thiên cau mày nhìn Âu Dương Thiến.
Không phải vì mấy lời cô ấy vừa nói khiến anh phản cảm, mà vì vệt khí đen trên trán Âu Dương Thiến đã lớn hơn vệt khí đen của Âu Dương Hoằng Thái.
Điều này chứng tỏ vận khí của cô ta đã kém hơn Âu Dương Hoằng Thái rất nhiều.
Không! Có lẽ sự xấu đi của vận khí là do tà ma đang bám trên người hấp thụ mất nguyên khí của cô ấy. Hơn nữa có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó là tính tình của Âu Dương Thiến ngày càng tệ
“Cô gần đây đánh mất hạng mục lớn nào đúng không? Giá trị vượt quá 50 triệu.”
Âu Dương Thiến ngỡ ngàng: “Sao anh biết?”
Đây đúng là chuyện cô ấy đang lo lắng! Ngày trước đàn ông vây quanh cô ấy rất nhiều, mặc dù thanh danh không tốt nhưng tính tình nóng nảy của cô ấy coi như được giải toả. Mỗi khi được Cao Đông Kiệt cho lời khuyên cô ấy có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nhưng từ lúc Cao Đông Kiệt làm ra chuyện khốn nạn kia, những người đàn ông quanh cô ấy đều biến mất sạch sẽ. Sau này tính tình của cô ấy càng ngày càng tệ, gần đây liên tiếp xảy ra sai sót, không biết có phải do ảnh hưởng từ chuyện cha cô làm ở tổng công ty hay không. Mấy hạng mục lớn liên tiếp bị thua lỗ.
Chuỗi sai lầm này đương nhiên là tính hết lên người một CEO như cô. Bây giờ cô vẫn còn có vị trí, vẫn dựa được vào gia đình. Một khi ông nội cô mất, nhà Âu Dương phá sản cô cũng sẽ có kết cục bi thảm.
Lý Cảnh Thiên thở dài, Âu Dương Hoằng Thái nói không sai, căn bệnh của Âu Dương Thiến không thể không trị được.
Lần trước lúc anh trong phòng Âu Dương Thiến, anh thấy tà ma trên người cô ấy đã có đủ sức mạnh từ việc hút nguyên khí. Do đó nó có thể điều khiển cơ thể cô ấy làm những việc trái với mong muốn của cô ấy.
Đợi tới lúc ý chí của Âu Dương Thiến suy yếu, chỉ sợ lúc đó tính mạng cũng không giữ nổi.
“Đi thôi!” Lý Cảnh Thiên cực kỳ bất đắc dĩ, vì y đức mà phải cứu người đáng ghét như Âu Dương Thiến. Anh cũng đâu thể thấy chết mà không cứu.
Âu Dương Hoằng Thái nhìn thấy thái độ của Lý Cảnh Thiên thay đổi mà mừng thầm.
“Tốt quá, chúng ta đi thôi! Thiến Thiến, con lái xe đi.”
Âu Dương Thiên nhăn nhó không đồng ý, “Cái gì? Tới công ty của con? Đưa một tên cặn bã như anh ta theo, con không thèm đâu! Có đánh chết con cũng không đi.”
Lúc Âu Dương Thiến nói xong trong mắt vằn lên một tia đỏ, Lý Cảnh Thiên nhạy bén phát hiện. Âu Dương Thiến không cho anh tới công ty, vậy đây là ý của con tà ma này. Xem ra điểm đáng ngờ chính là ở công ty.
Lý Cảnh Thiên nở một nụ cười đầy ẩn ý “Hay chúng ta cá cược đi. Hôm nay cô đưa tôi tới công ty của cô, trong vòng một tháng tôi sẽ trị được căn bệnh kỳ quái của cô.”
“Nếu không trị được, cô làm gì tôi cũng được.”
Âu Dương Thiến vẫn còn đang vùng vằng từ chối lại nghe thấy câu “làm gì cũng được” thì bỗng yên tĩnh lại.
Vệt đỏ trong mắt ngày càng rõ hơn, hiển nhiên con tà ma này có hứng thú với Lý Cảnh Thiên. Âu Dương Thiến nở một nụ cười quái dị nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Được, trong vòng một tháng, nói phải giữ lời. Để xem anh có làm được không, tôi sẽ giết anh!”
Mấy chữ cuối Âu Dương Thiến nghiến răng, mắt đỏ ngầu nói. Tà vật này thực sự muốn giết Lý Cảnh Thiên, nó quyết định như vậy sau khi hút nguyên dương của anh.
Công ty con của tập đoàn Âu Dương.
Ba người vừa mới xuống xe còn chưa bước vào công ty, Lý Cảnh Thiên đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Âm khí nặng nề, những oán linh tụ lại……Công ty này, thực sự có vấn đề!
Giây tiếp theo tiếng tay nắm cửa vang lên, Hạ Hầu Thanh sợ tới mức lập tức chui vào trong tủ. Thật sự rất kỳ quái, không có gì cần xấu hổ nhưng không hiểu sao bản thân Hạ Hầu Thanh cảm thấy như bị bắt gian tại giường.
Tay nắm cửa giật mấy cái nhưng cửa không mở ra.
Lý Cảnh Thiên cao giọng nói vọng ra: “Tối hôm qua cửa phòng hỏng khoá rồi, chỉ có thể mở từ trong ra thôi, cô đi tìm quản gia tới sửa đi.”
Khoá cửa hỏng?
Thượng Quan Nhược Hoa mặc dù thấy kỳ lạ nhưng vẫn không hỏi thêm. Khoảng 10 phút sau khoá cửa đã được sửa.
“Đi thôi, ăn sáng xong chúng ta cùng đi.” . Hã𝘆 𝘵ìm đọc 𝘵𝒓a𝐧g chí𝐧h ở ⩵ T 𝐑𝖴MT𝐑𝖴𝒴ỆN.V𝐧 ⩵
Tinh thần của Thượng Quan Nhược Hoa không được tốt lắm nhưng cô không nói gì thêm.
“Kỳ lạ thật, sao sáng nay không thấy Thanh Thanh nhỉ? Cậu ấy thích ngủ nướng mà sao hôm nay dậy sớm thế.”
Ánh mắt của Lý Cảnh Thiên như vô tình lướt qua chiếc tủ quần áo.
“Kệ cô ta, ai biết lại lên cơn gì, cô đi trước đi, đợi tôi thay quần áo xong sẽ xuống ăn sáng.”
Nghe thấy tiếng đóng cửa Hạ Hầu Thanh mới từ trong tủ quần áo đi ra. Cô ấy dùng ánh mắt oán hận lườm Lý Cảnh Thiên, nhưng mà chả nói được gì đành choàng khăn lên lén lút đi ra khỏi phòng.
Trung tâm khu biệt thự.
“Lý huynh, cậu tới rồi à!” Cổng khu dân cư Hạch Tâm, Âu Dương Hoằng Thái như vớ được cọng rơm cứu mạng.
Dạo này tập đoàn Âu Dương xảy ra quá nhiều việc, các hạng mục kinh doanh cũng không thuận lợi. Âu Dương Hoằng Thái như già đi thêm 10 tuổi nhưng vẫn vội vã muốn giải quyết chuyện của Âu Dương Thiến.
Mấy lần gọi điện cho Lý Cảnh Thiên đều bị từ chối, hết cách ông ấy đành tự mình tới đây đợi.
Lý Cảnh Thiên mất kiên nhẫn: “Tôi đã nói rồi còn gì? Trên người Âu Dương Thiên có gì đó bám theo, cô ta bị người khác hạ lời nguyền. Biệt thự và nhà cũ không có vấn đề, bây giờ chỉ có thể tới công ty của Âu Dương Thiến kiểm tra, nhưng tôi không có nhã hứng đó.”
Lý Cảnh Thiên thật sự hối hận khi giúp Âu Dương Thiến khám bệnh, vì đạo đức thiên y mà anh nhận lời, nhưng tại sao anh phải chịu sự giễu cợt của cô ta?
Âu Dương Hoằng Thái cũng biết tính tình cháu gái mình, nhưng muốn cứu được mạng Âu Dương Thiên cũng chỉ có Lý Cảnh Thiên mới làm được.
“Lý huynh, xin cậu cứu Thiến Thiến! Thiến Thiến tính tình không tốt là do tôi chiều hư nó, xin cậu đừng so đo với nó.”
“Ông nội không cần cầu xin anh ta!”
Lúc hai người đang nói thì giọng của Âu Dương Thiến chuyền tới.
“Anh là gì chứ, dám tỏ ra chán ghét tôi? Hơn nữa anh bảo tôi có bệnh là tôi có bệnh à? Anh ta đang lừa ông đó, chắc muốn kiếm chút tiền.”
Mặt Âu Dương Thiến hất lên tận trời, sau đó móc ra một cái thẻ ngân hàng vứt xuống dưới chân Lý Cảnh Thiên.
“Muốn tiền chứ gì? Trong này có 200 nghìn, cầm ấy rồi biến. Đừng có lừa ông nội tôi nữa. Không thì tôi giết anh!”
Lời vừa nói ra làm Âu Dương Hoằng Thái bị dọa sợ! “Sao lại nói chuyện với cậu Lý như vậy? Mau xin lỗi đi!”
“Ông nội! Sao ông lại hồ đồ tới vậy? Tên này rõ ràng muốn lừa tiền thôi.”
Âu Dương Thiến không hiểu tại sao một người lỗi lạc như ông nội cô, lúc ký kết những hợp đồng tiền tỷ luôn tỉnh táo. Nhưng có mỗi chuyện cỏn con này lại bị Lý Cảnh Thiên lừa đi lừa lại. Cứ như thể loại quảng cáo mua thuốc thực phẩm chức năng tặng trứng gà chuyên lừa mấy người già. Không chịu nghe lời con cháu khuyên bảo.
Lý Cảnh Thiên cau mày nhìn Âu Dương Thiến.
Không phải vì mấy lời cô ấy vừa nói khiến anh phản cảm, mà vì vệt khí đen trên trán Âu Dương Thiến đã lớn hơn vệt khí đen của Âu Dương Hoằng Thái.
Điều này chứng tỏ vận khí của cô ta đã kém hơn Âu Dương Hoằng Thái rất nhiều.
Không! Có lẽ sự xấu đi của vận khí là do tà ma đang bám trên người hấp thụ mất nguyên khí của cô ấy. Hơn nữa có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó là tính tình của Âu Dương Thiến ngày càng tệ
“Cô gần đây đánh mất hạng mục lớn nào đúng không? Giá trị vượt quá 50 triệu.”
Âu Dương Thiến ngỡ ngàng: “Sao anh biết?”
Đây đúng là chuyện cô ấy đang lo lắng! Ngày trước đàn ông vây quanh cô ấy rất nhiều, mặc dù thanh danh không tốt nhưng tính tình nóng nảy của cô ấy coi như được giải toả. Mỗi khi được Cao Đông Kiệt cho lời khuyên cô ấy có thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nhưng từ lúc Cao Đông Kiệt làm ra chuyện khốn nạn kia, những người đàn ông quanh cô ấy đều biến mất sạch sẽ. Sau này tính tình của cô ấy càng ngày càng tệ, gần đây liên tiếp xảy ra sai sót, không biết có phải do ảnh hưởng từ chuyện cha cô làm ở tổng công ty hay không. Mấy hạng mục lớn liên tiếp bị thua lỗ.
Chuỗi sai lầm này đương nhiên là tính hết lên người một CEO như cô. Bây giờ cô vẫn còn có vị trí, vẫn dựa được vào gia đình. Một khi ông nội cô mất, nhà Âu Dương phá sản cô cũng sẽ có kết cục bi thảm.
Lý Cảnh Thiên thở dài, Âu Dương Hoằng Thái nói không sai, căn bệnh của Âu Dương Thiến không thể không trị được.
Lần trước lúc anh trong phòng Âu Dương Thiến, anh thấy tà ma trên người cô ấy đã có đủ sức mạnh từ việc hút nguyên khí. Do đó nó có thể điều khiển cơ thể cô ấy làm những việc trái với mong muốn của cô ấy.
Đợi tới lúc ý chí của Âu Dương Thiến suy yếu, chỉ sợ lúc đó tính mạng cũng không giữ nổi.
“Đi thôi!” Lý Cảnh Thiên cực kỳ bất đắc dĩ, vì y đức mà phải cứu người đáng ghét như Âu Dương Thiến. Anh cũng đâu thể thấy chết mà không cứu.
Âu Dương Hoằng Thái nhìn thấy thái độ của Lý Cảnh Thiên thay đổi mà mừng thầm.
“Tốt quá, chúng ta đi thôi! Thiến Thiến, con lái xe đi.”
Âu Dương Thiên nhăn nhó không đồng ý, “Cái gì? Tới công ty của con? Đưa một tên cặn bã như anh ta theo, con không thèm đâu! Có đánh chết con cũng không đi.”
Lúc Âu Dương Thiến nói xong trong mắt vằn lên một tia đỏ, Lý Cảnh Thiên nhạy bén phát hiện. Âu Dương Thiến không cho anh tới công ty, vậy đây là ý của con tà ma này. Xem ra điểm đáng ngờ chính là ở công ty.
Lý Cảnh Thiên nở một nụ cười đầy ẩn ý “Hay chúng ta cá cược đi. Hôm nay cô đưa tôi tới công ty của cô, trong vòng một tháng tôi sẽ trị được căn bệnh kỳ quái của cô.”
“Nếu không trị được, cô làm gì tôi cũng được.”
Âu Dương Thiến vẫn còn đang vùng vằng từ chối lại nghe thấy câu “làm gì cũng được” thì bỗng yên tĩnh lại.
Vệt đỏ trong mắt ngày càng rõ hơn, hiển nhiên con tà ma này có hứng thú với Lý Cảnh Thiên. Âu Dương Thiến nở một nụ cười quái dị nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Được, trong vòng một tháng, nói phải giữ lời. Để xem anh có làm được không, tôi sẽ giết anh!”
Mấy chữ cuối Âu Dương Thiến nghiến răng, mắt đỏ ngầu nói. Tà vật này thực sự muốn giết Lý Cảnh Thiên, nó quyết định như vậy sau khi hút nguyên dương của anh.
Công ty con của tập đoàn Âu Dương.
Ba người vừa mới xuống xe còn chưa bước vào công ty, Lý Cảnh Thiên đã cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Âm khí nặng nề, những oán linh tụ lại……Công ty này, thực sự có vấn đề!