Chương 38: Tiểu yêu tinh này!
Ren màu trắng như trăng, được cắt theo kiểu sườn xám, điểm xuyết những bông hoa dành dành. Quả Nhi ngủ rất ngon lành, hơi thở đều đều, những đường cong nối bật với bộ sườn xám cũng dao động lên xuống theo.
Lại còn chọn một bộ váy như vậy!
Dù sao Lý cảnh Thiên cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi đầy nhiệt huyết, mỗi ngày bị kích thích vài lần đã ngứa ngáy không chịu nổi. Khi anh định đánh thức Quả Nhi dậy, vuốt ve một hồi thì thấy lông mày cô giãn ra như đang ngủ rất ngon, như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Bỏ đi…
Lý Cảnh Thiên thở dài một tiếng, cởi áo khoác ra, nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Quả Nhi vào lòng, ngửi hương thơm ngọt ngào trên người cô rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Sáng sớm hôm sau, khi Quả Nhi đang ngái ngủ vừa lật người lại thì cảm nhận được một bàn tay to lớn đang đè lên cơ thế mình. Nhìn lại, Lý Cảnh Thiên đang vùi đầu vào cổ cô, ngủ ngon lành.
Cô không biết sư huynh về từ khi nào, nhưng chắc chắn anh đã nhìn thấy cô mặc bộ váy này.
Quả Nhi vừa đoán phản ứng của sư huynh lúc đó, vừa vén chăn lên định đi xuống lầu xem bữa sáng đã chuẩn bị xong chưa, không ngờ vừa ngồi dậy đã bị một bàn tay to lớn kéo lại.
“Ai ya!” Quả Nhi kêu nhẹ một tiếng, sau đó ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Bốn mắt nhìn nhau, Lý cảnh Thiên cảm thây, cảnh tượng này của Quả Nhi cực kỳ đẹp.
Tóc cô rối bù, lù xù trên gối, vừa mới ngủ dậy ánh mắt còn ngơ ngác, khuôn mặt đỏ bừng giống như một thiên thân thanh thuần vừa mới đến nhân gian.
Đột nhiên, vòng eo thon gọn mà anh đang ôm hơi vặn vẹo.
“Sư huynh, đáng ghét, anh làm người ta sợ rồi đó~”
Lý Cảnh Thiên vô cùng thích dáng vẻ làm nũng này của cô, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên tai Quả Nhi, trầm giọng nói:
“Hôm qua anh chưa nhìn thấy, hay là tiếp tục nhé?”
Cơ thể Quả Nhi như có một dòng điện chạy qua, toàn thân dao động!
Giọng nói lúc sáng sớm vốn đã khàn khàn, giọng nói như vậy cộng với lời âu yếm của sư huynh, đối với cô giống như âm thanh của thiên nhiên!
Cô đột nhiên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cơ thể. Dù chưa chính thức làm nhưng cô biết đây có nghĩa là gợi tình.
“Sư huynh ”
Vốn dĩ buổi sáng đã khiến người ta hưng phấn, giọng nói “vô cùng nũng nịu này” khiến Lý Cảnh Thiên càng thêm phấn khích.
Suy nghĩ một chút, anh hôn một cái thật sâu vào cố cô.
Lần này, dường như Quả Nhi thành thạo hơn rất nhiều, hai chân trực tiếp quấn quanh eo Lý Cảnh Thiên.
Anh rên lên một tiếng!
Tiếu yêu tinh này!
Chắc chắn là lại lên mạng học kiến thức mới rồi!
Anh đang định đánh chiếm và tiến thèm một bước thì điện thoại di động của anh lại vang lên.
Anh cúp máy, lại gọi tới; cúp máy, lại gọi tới!
Chết tiệt!
Cuối cùng Lý cảnh Thiên không nhịn được nữa, tức giận nhấc máy:
“Ai vậy! Mới sáng sớm! Gọi gì mà lắm vậy!”
Đầu dây bên kia ngập ngừng: “Chuyện đó… Lý huynh đệ, là tôi Âu Dương Hoằng Thái đây.”
Anh cau mày, sau đó mới nhớ ra hôm qua họ đã trao đổi số điện thoại trong bữa ăn để tạo tiện cho việc chữa trị cho Âu Dương Thiến.
Âu Dương Hoằng Thái ở đầu dây bên kia đổ mồ hôi lạnh.
Không phải ông ấy kinh ngạc mà là cơn thịnh nộ vừa rồi quá đáng sợ. Khoảnh khắc đó, ông ấy cảm thấy mình giống như một đại thần thời cố đã làm sai điều gì đó và chọc giận quân vương.
Lý Cảnh Thiên này tuối tác cũng không lớn lắm, nhưng ngủ dậy lại dễ gắt gỏng, không biết bản lĩnh đến đâu.
Nghe được giọng của Âu Dương Hoằng Thái, đầu óc Lý Cảnh Thiên trở nên tỉnh táo hơn.
“ô, Âu Dương tiên sinh, mới sáng sớm sao lại muốn quấy rầy giấc ngủ của tôi vậy?”
Âu Dương Hoằng Thái lại sững người.
Đã chắc chắn, Lý cảnh Thiên này thật sự ngốc. Người bình thường đâu có hỏi như vậy?
Chuyện hôm qua vừa mới đồng ý, qua một đêm đã quên rồi sao?
Nhưng dù sao bản thân cũng là người cần giúp đỡ nên Âu Dương Hoằng Thái nhanh chóng phản ứng lại.
“Chuyện đó…Hôm qua chúng ta đã nói rõ về việc chữa trị cho Thiến Thiến. Nếu bây giờ anh tiện…”
Lý Cảnh Thiên buột miệng nói: “Không tiện.”
ở đầu bên kia, mặt Âu Dương Hoằng Thái biến sắc. Mặc dù biết Lý cảnh Thiên đã chuyến khỏi Thượng Quan gia, nhưng vẫn sống ở khu biệt thự trung tâm. Nếu hai người muốn cùng nhau làm gì đó thì rất thuận tiện.
Âu Dương Hoằng Thái cảm thấy có chút lo lắng khi nghĩtới chuyện đứa cháu rể mà mình để mắt tới sẽ bị Thượng Quan gia cướp đi.
“Lý huynh đệ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp. Bệnh tình của Thiến Thiến không thể trì hoãn được nữa. Bây giờ tôi sẽ đến khu dân cư Hạch Tâm đón anh! Xin anh báo cho thần y mặt quỷ một tiếng, rồi nói với bảo vệ gác cổng cho xe chúng tôi vào trong. Tôi đảm bảo đến cống đón anh rồi rời đi luôn, tuyệt đối nhìn hay hỏi thăm gì thêm!
Trong lòng Lý cảnh Thiên cười lạnh.
Âu Dương Hoằng Thái không hổ là một lão hồ ly, có thể che giấu mục đích của mình sâu như vậy.
ông ấy lấy cớ chữa bệnh cho Âu Dương Thiến, sáng sớm lại gọi điện tới đế lừa anh, nhân cơ hội tiến vào khu dân cư Hạch Tâm!
Phải biết rằng, khi thức dậy vào buổi sáng chính là lúc đầu óc kém tỉnh táo nhất, rất dễ dàng làm theo những gì người khác nói.
Âu Dương Hoằng Thái thật sự nghiên cứu lòng người rất kỹ.
“Không cần đâu.” Lý cảnh Thiên từ chối dứt khoát: “Thần y mặt quỷ không cho phép bất cứ người không phận sự vào khu dân cư Hạch Tâm, chỉ cần đợi ở cống, tôi sẽ ra ngay.”
Nói xong anh cúp máy.
Quả Nhi có chút không vui.
“Sư huynh, anh lại phải đi à… Tại sao mỗi lần vào thời khắc quan trọng… đều….?”
Lý Cảnh Thiên biết rằng mình có lỗi với Quả Nhi, trêu ghẹo cô hết lần này đến lần khác, nhưng luôn bị gián đoạn bởi những tình huống khấn cấp. Ngay cả khi đến đoạn cao trào cuồng nhiệt, anh cũng không thể thực sự thỏa mãn Quả Nhi.
Nếu muốn sau này không có gánh nặng gì, sớm có một cuộc sống không phải lo lắng gì thì không thế trông cậy vào ngũ đại gia tộc. cầu người chi bằng cầu mình, chuyện tu luyện chân khí phải nhanh chóng đưa vào lịch trình!
Một tiếng sau, Lý cảnh Thiên thay quần áo, chậm rãi đi ra khỏi cổng.
Âu Dương Hoằng Thái đích thán đến đón anh, đã chờ ở đây hồi lâu, thấy Lý cảnh Thiên xuất hiện, vội vàng chào đón:
“Lý huynh đệ, mới sáng sớm, thật là ngại quá.”
Lý Cảnh Thiên không khách khí, hừ một tiếng rồi lên xe.
Tài xế thấy khó chịu liền trách mắng: “Này! Anh chảnh gì chứ? Lão gia nhà chúng tôi đã đợi anh cả tiếng đồng hồ rồi! Anh không thấy ngại à? Không xin lỗi thì thôi lại còn có thái độ này!”
Lý Cảnh Thiên ngồi trong chiếc xe Nanny van cỡ lớn, nhìn bầu trời một góc 45 độ qua cửa số, hoàn toàn không đế ý tới lời tài xế nói.
“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đó! Câm hay điếc vậy?!”
“Đủ rồi!” Âu Dương Hoằng Thái mắng: “Lý huynh đệ là khách quý tôi mời tới để chữa bệnh cho tiểu thư, sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của Lý huynh đệ, tức giận là điều đương nhiên, các người không được vô lễ!”
Tài xế không dám nói nữa, dùng ánh mắt hung dữ nhìn Lý cảnh Thiên, một chân nhấn ga,
hai mươi phút sau đã đến Âu Dương gia.
Vừa xuống xe, Lý cảnh Thiên liền nhìn chằm chằm vào ba cái cây lớn phía trước ngôi nhà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK