Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Món quà này cũng quá kích thích rồi
Đôi mắt Thượng Quan Nhược Hoa ánh lên vẻ lạnh lùng, khí tức áp đảo! Lúc này trông khí thế của cô khác hoàn toàn với lúc điều trị vừa rồi!
Vốn dĩ Hạ Hầu Thanh đã kéo cô lên xe định rời đi. Nhưng đột nhiên cô nhớ ra hình như trong nhà mình cũng có Khô Đằng nên cô muốn lấy nó đưa cho Lý cảnh Thiên làm quà cảm ơn.
Không ngờ mới bước đến cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Vừa nhìn thấy Thượng Quan Nhược Hoa, vẻ kiêu ngạo của Từ lão lập tức bị đánh tan. ông ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho người của mình giấu hết gậy ra sau lưng.
“Thượng Quan tiếu thư, sao cô lại quay lại rồi? Cô đế quên cái gì sao?”
Thượng Quan Nhược Hoa lạnh lùng nói: “Nếu tôi không quay lại làm sao có thể nhìn thấy bộ dáng uy nghiêm của Từ lão chứ?”
Bịch!
Hai gối của Từ lão lập tức mềm nhũn rồi quỳ rạp xuống đất!
“Tiếu thư tha mạng!”
Thượng Quan Nhược Hoa đi thẳng về phía Lý cảnh Thiên và Quả Nhi, cho hai người bọn họ ra sau lưng để bảo vệ.
Hành động này khiến Lý cảnh Thiên có chút sững sờ.
Dùng tư cách Thiên Y hành nghề nhiều năm, anh phải đối mặt với các lão đại cấp quốc gia cùng với nhóm sát thủ hung ác, đương nhiên anh không chỉ có một sở trường là y thuật.
Từ khi anh bắt đầu có nhận thức, lão đầu đã luôn tìm những sát thủ khác nhau đến đối chiến với anh. Tất cả bọn họ đều là người đứng trên đỉnh cao của thế giới, là người liều lĩnh và đã trải qua hàng trăm trận chiến, sự tàn nhẫn của bọn họ không có người bình thường nào có thể so sánh được!
Để luyện được một thân kỹ năng này, anh đã phải bước qua biết bao nhiêu biến máu.
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên anh được một người con gái yếu ớt bảo vệ.
Ngay cả Quả Nhi cũng do anh một mực bảo vệ đến giờ.
Nhìn thân thế yếu ớt của Thượng Quan Nhược Hoa, trong lòng Lý cảnh Thiên đột nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc.
“Từ Minh Sâm, ông thật sự cho rằng chúng tôi không biết ông là ông chủ sau lưng Dược La
Đường sao?”
“Mấy năm qua Dược La Đường buôn bán lời được bao nhiêu tiền phi pháp, đã làm bao nhiêu việc mờ ám, có cần tôi liệt kê ra từng cái một không?”
“Biết là ông ngang ngược hổng hách nhưng vì y thuật của ông cũng không tệ nên tôi mới lười so đo với ông. Vậy mà ông lại dám ra tay với bạn của tôi?!”
“Ông cho rằng Dược La Đường đã quá nổi tiếng ở đây nên không có người nào dám động tới nữa sao?”
“Ông nghĩThượng Quan gia của tôi không còn tồn tại nữa đúng không?!”
Thượng Quan Nhược Hoa mặc một bộ váy dài màu trắng, mỗi lúc có gió, mép váy lại nhẹ nhàng bay lên. Lúc này giữa phần thuần khiết và dịu dàng đó đang mơ hồ hiện ra một tia khí phách!
Từ Minh Sâm đột nhiên ngẩng đầu lên!
ở thành phố Bạch này, ngũ đại gia tộc đã phân chia các lĩnh vực của riêng mình. Ngành sản xuất y dược này trước giờ vẫn luôn thuộc về Thượng Quan gia.
Nếu ông ta đắc tội…
Từ Minh Sâm chợt rùng mình một cái!
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi, Thượng Quan tiếu thư! Tôi không biết vị này là bạn của cô… Cho dù tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đắc tội bạn cô đâu!”
“Vậy sao?” Thượng Quan Nhược Hoa khinh thường nhìn ông ta: “Không phải ông mới nói muốn có nhánh Khò Đằng kia phải đế mạng lại sao? Tôi thấy gan ông cũng to lắm mà!”
“Không, không, không! Tôi không dám!” Từ Minh Sâm run lên, sau đó liền đưa chân đá vào người bên cạnh.
“Sao cậu còn đứng đó?! Mau đi lấy nhánh Khô Đằng đó ra đi!”
Không lâu sau, nhân viên bán thuốc đã cẩn thận cầm một chiếc hộp bước ra.
Trái tim của Từ Minh Sâm đã bắt đầu rỉ máu.
Nhưng không còn cách nào khác nữa, dù nhánh Khô Đằng này có giá trị đến đâu, ông vẫn phải ưu tiên cứu lấy mạng sống của mình trước đã.
Thượng Quan Nhược Hoa cầm lấy chiếc hộp đưa cho Lý cảnh Thiên.
“Anh Cảnh Thiên, anh muốn giải quyết ông ta thế nào?”
Lý Cảnh Thiên cau mày, nhưng không nói gì.
Theo như tính cách của anh thì, người dám trêu chọc Quả Nhi chắc chắn sẽ bị anh lột da sống!
Nhưng mà báy giờ còn ở trước mặt mọi người, trước mặt Thượng Quan Nhược Hoa nên anh phải tiếp tục giả ngốc…
Anh âm thầm nháy mắt với Quả Nhi.
Quả Nhi lập tức cười nói: “Sư huynh nhân hậu, để em làm cho!”
Nói xong cô lập tức nhảy đến bên người Từ Minh Sâm rồi ngồi xổm xuống.
“Lúc nãy ông nói cái gì? ông muốn làm nhục tôi hả?”
Không đợi ông ta trả lời, cô đã xoay tay dùng kim bạc đâm vào bụng dưới của ông ta!
Mặt Từ Minh Sâm nhanh chóng biến sắc!
Trong lòng ông ta biết rõ, kế từ khi một châm hạ xuống, từ nay về sau ông đã vĩnh viễn không còn là đàn ông nữa…
Từ Minh Sâm ngồi sụp xuống đất, toàn bộ sức lực trong cơ thế dường như đã bị rút cạn.
Quả Nhi trừng mắt với ông ta.
Tôi chỉ châm ông một châm này thôi, còn giữ được mạng là quá hời cho ông rồi đấy!
Bên ngoài Dược La Đường, Hạ Hầu Thanh đang sốt ruột đứng đợi bên chiếc Porsche màu đỏ. Ngay lúc cô ấy đang định đi vào thì nhìn thấy Nhược Hoa và hai người Lý cảnh Thiên cùng nhau đi ra. Ba người vừa nói vừa cười, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp.
Lúc đến cửa, họ còn nói thêm gì đó rồi Lý Cảnh Thiên xoay người rời đi, Thượng Quan Nhược Hoa thì tuyệt vọng, im lặng bước lên xe.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hạ Hậu Thanh khó hiếu: “Không phải cậu mới đi tặng quà cảm ơn cho anh ta rồi sao? Cậu còn không vui chuyện gì nữa vậy?”
Thượng Quan Nhược Hoa thở dài.
“Tớ mời họ đi ăn tối nhưng họ từ chối, bọn họ nói còn việc khác phải làm…”
Cô ấy chán nản cũng không phải là không có lí do.
Từ trước đến giờ chưa từng có người nào từ chối lời mời của Thượng Quan Nhược Hoa cô!
“Anh ta từ chối cậu thật à?” Hạ Hầu Thanh có chút ngạc nhiên.
“Xem ra có lẽ bọn họ nhận thức được sự chênh lệch giữa cậu và bọn họ nên đã tự cảm thấy mặc cảm.”
Thượng Quan Nhược Hoa bối rối hỏi: “Thanh Thanh nói thật đi, tớ…”
Vừa nói cô vừa cố gắng ưỡn ngực: “Chưa đủ lớn à?”
Hạ Hầu Thanh cẩn thận quan sát một chút.
“Không lớn lắm nhưng đây cũng là kích cỡ bình thường rồi, vừa đủ một bàn tay.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Nhược Hoa càng thêm sa sút.
“Chẳng trách… xem ra tớ vẫn chưa đủ sức hấp dẫn anh ấy… Không được! Tớ nhất định phải để anh ấy chữa bệnh cho mình! Tớ muốn cho anh ấy tận mắt nhìn thấy thành quả!”
Hạ Hầu Thanh thật sự ước gì mình có thế mở cái đầu gỗ của cô ra xem bên trong có gì!
“Tại sao cậu cứ nghĩ đến anh ta vậy chứ? Xét về gia thế, tài năng, thực lực, anh ta có chỗ nào xứng với cậu chứ?! Giờ cậu đã khỏi bệnh, muốn tìm đại một người đàn ông vui đùa cũng không thế chọn loại này đâu!”
Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại ngượng ngùng nói: “Cậu không cảm thây… anh ấy rất nam tính sao? Nếu lúc trước không hủy hôn thì tốt rồi…
Hạ Hầu Thanh hoàn toàn câm nín rồi.
Đừng nói vẻ nam tính mà cô nói là cái tính cách lưu manh hoặc dáng vẻ ngốc nghếch của Lý Cảnh Thiên nha!
Thôi đi, thấy không thể thuyết phục được cô, Hạ Hậu Thanh đành buông tay đầu hàng.
Dù sao thì sau ngày hôm nay, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Trở lại nhà cũ, Lý cảnh Thiên cất Khô Đằng đi xong, lúc bước ra liền nhìn thấy trên bàn đã bày đầy đồ ăn ngon!
Bụng anh lập tức reo lên, đi suốt ngày hôm nay, anh thật sự rất đói.
“Quả Nhi, em lấy đâu ra nhiều đồ ăn ngon như vậy hả?”
Quả Nhi nở nụ cười đầy tự hào!
“Hôm nay là sinh nhật của sư huynh mà, đương nhiên em phải chuẩn bị từ trước!”
Nói xong, cô lại đưa cho Lý cảnh Thiên một chiếc túi được gói lại kĩ càng, mặt đỏ bừng, xấu hố nói:
“Người ta còn chuấn bị quà sinh nhật cho anh nữa đó~”
“Thực sao?!”
Lý Cảnh Thiên kinh ngạc nhận lấy chiếc túi, vừa mở ra anh lập tức sửng sốt.
Bên trong là một chiếc váy ngủ màu trắng trong suốt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK