Chương 30: Hãy đế tôi đi bất cứ đâu
Chẳng lẽ… Thượng Quan Nhược Hoa lại dây dưa với tiên sinh mặt nạ quỷ?
Cô ta tức giận đến không mức không chịu đựng nối nữa, lao tới trước mặt Lý cảnh Thiên, nếu không có cửa an ninh ngăn cản, cô ta đã túm lấy cố áo anh!
“Thượng Quan Nhược Hoa đâu? Con khốn đó quyến rũ tiên sinh mặt nạ quỷ rồi sao? Con khốn! Tụi bây đều là lũ khốn!”
Lý Cảnh Thiên cau mày, cảm thấy Âu Dương Thiến trước mặt đang sủa như chó điên. So sánh mà nói, lúc thuốc phát tác tối qua, cô ta đoan trang tao nhã hơn.
Dù sao tối hôm qua anh vừa mới cứu cô ta, hồm nay lại bị người phụ nữ điên này đuối theo mắng, Lý cảnh Thiên có chút không vui, cũng lười đấu võ mồm với cô ta.
Lý Cảnh Thiên trợn mắt nhìn cô ta: “Cho dù cô có dây dưa bao nhiêu, thần y mặt nạ quỷ cũng không vừa ý cô đâu, cô chết tâm đi!”
Âu Dương Thiến cau mày: “Tôi cứ dây dưa với thần y mặt nạ quỷ đấy! Sao nào? Anh ấy là nam nhân đội trời đạp đất! Tôi nguyện ý dây dưa với anh ấy! chỉ cần có thể gả cho anh ấy, muốn tôi dây dưa thế nào cũng được! Cũng là đàn ông, anh chỉ là một thằng bỏ đi, chỉ đáng dây dưa với người khác!”
Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại.
Anh không muốn công khai bàn chuyện dây dưa này nọ với người phụ nữ điên khùng này ở ven đường.
Âu Dương Thiến không khỏi nghĩtới cảnh tượng tối qua—
Đêm qua cô ta bị trúng thứ thuốc đó, cảm thấy khó chịu vô cùng, mơ mơ màng màng, hình như có người cho cô ta một viên thuốc nhỏ. Sau đó không ngừng sờ cô ta, dịu dàng vô cùng. Nhưng bàn tay to lớn lạnh lẽo ấy lại vô cùng đúng đắn, không hề sờ loạn.
Là mặt nạ quỷ tiên sinh chữa bệnh cho cô ta!
Điều đó hoàn toàn hợp lý!
Gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, không lợi dụng người khác gặp khó khăn, còn có thế trị bệnh cứu người
Trên đời làm sao có thể có người đàn ông hoàn hảo như vậy!
Không được! Cô ta phải theo đuối bằng được người đàn ông này!
Nhanh chóng trở về nghĩ biện pháp!
“Sư huynh…” Quả Nhi nhìn bóng dáng Âu Dương Thiến rời đi, trong lòng có chút do dự,
“Hình như có chỗ không đúng nha….’
Lý Cảnh Thiên có chút tán thưởng nhìn Quả Nhi.
“Không tồi, ngay cả chuyện này cũng có thể nhìn ta, xem ra linh lực của em lại tiến bộ rồi.”
Quả Nhi bước nhanh hai bước, kiểm tra hơi thở của Âu Dương Thiến lưu lại ven đường, xác định thứ trên người cô ta là cái gì, nhưng chẳng nhìn ra được gì.
“Hình như trên người cô ta có một cỗ oán khí cực mạnh, bị tà khí cuốn theo. Nhưng em chẳng nhìn ra được rốt cuộc là thứ gì.”
Lý Cảnh Thiên nheo mắt: “Là vong linh!”
Vong linh trên người?
Có người ở thành phổ Bạch biết thuật pháp như thế sao?!
Thương Quan gia.
Trước khi bước vào, Lý cảnh Thiên đã nghe thấy từ bên trong vang lên một tràng tiếng cười ríu rít.
Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hầu Thanh đã trở lại.
Lý Cảnh Thiên thoải mái chuyển sang “trạng thái kẻ ngu si”, bước cửa với vẻ mặt thật thà.
Thượng Quan Nhược Hoa lập tức chạy hai bước nghênh đón!
“Anh Cảnh Thiên, anh về rồi!”
Lúc chạy đến gần thì bỗng đứng không vững, bổ nhào vào trong lòng Lý cảnh Thiên. Nhưng không lập tức đứng lên, mà ghé vào ngực anh, xoa tới xoa lui một hồi.
Quả Nhi liếc nhìn Thượng Quan Nhược Hoa với vẻ khinh thường.
Người phụ nữ này!
Hễ không có việc gì liền thích làm chuyện mờ ám! Luôn muốn tạo cơ hội để bản thân gần gũi với sư huynh! Còn giả vờ vô tội nữa!
Đúng là người xảo quyệt mà!
“Con gái con đứa nằm ghé vào trong ngực đàn ông giữa ban ngày ban mặt còn ra thể thống gì nữa! Còn không nhanh đứng lên!”
Thượng Quan Nhược Hoa miền cưỡng đứng dậy.
“Anh- anh nói gì đi! Người ta chỉ là đứng không vững thôi mà ”
Lý Cảnh Thiên ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông này, ánh mắt có chút lúng túng, khuôn mặt giống Thượng Quan Nhược Hoa bảy tám phần đang nhìn chằm chằm vào anh với vẻ mặt thù địch.
“Đây là anh trai em, Thượng Quan Nhược Minh. Anh ấy vừa từ nước ngoài về, vừa xuống máy bay đã đến gặp chúng em.”
“Anh ơi, đây là người em hay nhắc với ”
“Câm miệng!” Thượng Quan Nhược Minh quát lớn: “Anh đã nói với em bao lần rồi! Em là phụ nữ, há mồm ngậm miệng đều là đàn ỏng, có xấu hổ không?!”
Nói xong, hắn kéo Thượng Quan Nhược Hoa sang bên này, nhìn Lý cảnh Thiên từ trên xuống.
“Thượng Quan gia không chào đón tiếu bạch kiểm! Mời cậu đi cho.”
Quả Nhi bật người vọt tới!
“Này! Có ai nói như anh không? Rõ ràng là em gái anh gọi điện bảo chúng tôi tới! Anh nghĩ chúng tôi muốn tới lắm sao? Các người có gì đặc biệt hơn người đâu? Dựa vào đâu mà nói như thế?”
Thượng Quan Nhược Minh khinh thường nhìn Quả Nhi.
“Cô còn không xứng nói chuyện cùng tôi, mau đi đi.”
Ánh mắt của hắn rất đáng sợ, toàn thân tỏ ra khí thế không thế nghi ngờ.
Tuy nhiên, Lý cảnh Thiên chỉ lạnh nhạt nhìn hẳn, không hề có ý thỏa hiệp.
Bốn mặt nhìn nhau, rất nhanh Thương Quan Nhược Minh đã chẳng thể chống đỡ được.
Tuy rằng chỉ nhìn nhau một lát, nhưng hắn có thế cảm nhận được, hàn ý trong mắt đối phương còn có lực sát thương hơn hắn!
Nếu không phải hắn biết người này là kẻ ngốc, có lẽ hắn đã coi người này là kẻ thù đáng sợ nhất của mình!
“Anh! Anh cảnh Thiên là khách của em! Nếu anh muốn đuổi người, em sẽ bỏ nhà đi bụi!”
Thượng Quan Nhược Minh lập tức bị đánh bại.
Ngay từ khi còn nhỏ, người có quyền lực lớn nhất đối với anh chính là em gái mình.
“Nhược Minh, nếu đã đến đây, chính là khách. Cậu làm như thế là không đúng, vẫn nên mời vị tiên sinh này ở lại đây đi! Coi như là để Nhược Hoa vui vẻ!”
Một người đàn ông xa lạ bước ra, đưa tay về phía Lý Cảnh Thiên: “Xin chào, tôi là Tề Thiên.”
Thái độ Tề Thiên điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, còn đeo mắt kính, khí chất nho nhã vô cùng, vừa thấy đã biết đây là một công tử được giáo dưỡng tốt từ một gia tộc giàu có.’
“May mắn được gặp trong hôm sinh nhật ngày ây. Nhưng Lý tiên sinh chỉ mãi chơi đùa, vẫn chưa có cơ hội nói với nhau hai câu.”
Lý Cảnh Thiên nheo mắt, làm như không nghe thấy ý châm chọc của anh ta, nhướng mày.
“Bảy ngày? Nhà cậu điều hành một chuỗi khách sạn à?”
Tề Thiên sửng sốt, chiếc mặt nạ dịu dàng trên mặt dường như bị xé toạc. Anh ta cố nặn ra nụ cười trên môi rồi nói:
“Lý tiên sinh thật biết nói đùa, gia tộc chúng tôi kinh doanh đồ cổ, không phải khách sạn.”
Hạ Hầu Thanh không thể chịu đựng được nữa.
“Lý Cảnh Thiên, anh nói bậy bạ gì đó? Tề gia là thế gia nổi danh về sưu tầm, trang sức châu báu nhiều vô số kế. Lần này còn tặng Nhược Hoa một cái gương đồng nữa đó.”
Nói xong, cô ấy nháy mắt với Tề Thiên, ý bảo anh ta mau lấy ra.
Kỳ Thiên hiếu ý: “Nhược Hoa, đây là tấm gương đồng Dương quý phi từng sử dụng, là bạn bè ngoại quốc tặng cho cha anh. Nhưng anh thấy chiếc kính bảo vật này xứng với mỹ nhân hơn. Cho nên anh đem nó tặng cho em.”
Hạ Hầu Thanh mở to mắt hâm mộ.
“Nhược Hoa! Soi gương mỹ nhân từng dùng, cậu sẽ ngày càng xinh đẹp đó!”
Thượng Quan Nhược Hoa nhìn tấm gương quý giá, có chút cảm động.
Chiếc gương trông rất tinh xảo, hình dáng đơn giản, những đường chạm khắc tinh xảo, tất cả đều chứng tỏ sự quý giá của nó.
Cô không nhịn được đưa tay cầm chiếc gương đồng lên.
Còn chưa kịp nắm chắc, đã bị Lý cảnh Thiên đánh bay.
Lạch cạch một tiếng!
Chiếc qươnq đồnq rơi xuốnq đất, vỡ tan!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK