"Tôi thật sự không biết chuyện này, Thượng Quan Nhược Minh cũng không nói cho tôi nhiều như thế, tôi biết được những tin tức này cũng là do tự tôi lén điều tra ra. Thực ra... khi Thượng Quan gia làm những chuyện này thì cũng cực kỳ âm thầm, đến cả Thượng Quan Nhược Hoa cũng không biết. Việc làm thường ngày cũng đều nhờ người thân tín đi làm, chúng tôi cũng chỉ làm những việc ở tầng dưới cùng thôi..."
Hạ Hầu Thần biết rõ rằng những lời nói của Mã Tuấn Sinh không phải là nói dối.
Thật ra, thủ đoạn kiểu này không chỉ có riêng Thượng Quan gia sẽ dùng mà cho dù là một gia tộc lớn nào thì cũng sẽ dùng thôi.
Thường ngày lúc ngũ đại gia tộc tụ họp họ đều chúc đối phương những câu như "Sớm ngày bước chân tới tỉnh Giang Nam". Nhưng mà ai cũng biết mấy chuyện kiểu này không chỉ cần thế lực của gia tộc mà còn cần làm quen với đủ mọi thế lực ở tỉnh Giang nam, hoàn toàn không chỉ là một chuyện đơn giản như thế.
Cho dù gia tộc này đã phát triển đến đỉnh cao ở thành phố Bạch, có đủ tư cách để bước chân tới tỉnh Giang Nam đi nữa thì cũng phải xem xem các gia tộc ở tỉnh Giang Nam có chấp nhận hay không.
Nếu không chấp nhận thì có đi cũng sẽ bị loại khỏi những gia tộc lớn, không vớt vát được lợi ích gì. Thời gian lâu dần rồi cho dù gia tộc có lớn cỡ nào thì cũng sẽ xuống dốc.
Không ngờ rằng nhanh như vậy mà Thượng Quan gia đã dính dáng tới ông chủ lớn ở tỉnh Giang Nam rồi.
Nếu họ đã dám làm như vậy thì nhất định ông chủ lớn đó sẽ khai thông tất cả các then chốt ở tỉnh Giang Nam cho nhà bọn họ!
Cách đây không lâu Thượng Quan Nam vừa mới đưa Thượng Quan Nhược Hoa tới Giang Nam, khó có thể đảm bảo rằng không phải ông ta đang trải đường cho tương lai sau này.
Một loạt hành động này không khỏi khiến ông ấy kinh hãi.
Có được thông tin mình muốn, Hạ Hầu Thần vung tay lên, cấp dưới lập tức thẳng tay ném Mã Tuấn Sinh ra ngoài.
"Nói cho Hoàng Phủ gia, tao đồng ý với đề nghị của bọn họ, cùng hợp tác đối phó với Thượng Quan gial"
Cấp dưới sửng sốt.
Hạ Hầu gia có mối quan hệ thân thiết với Thượng Quan gia nhiều năm như thế, cho tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Vốn dĩ lúc Hoàng Phủ gia tìm tới thì ông chủ lại từ chối cực kỳ dứt khoát. Nghĩ rằng cho dù Thượng Quan gia có thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ra tay với nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, trong giới kinh doanh, lợi ích vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu.
Đây là lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên tới biệt thự Hạ Hầu gia.
Cấu trúc và phong cách trang trí nơi đây không khác với Thượng Quan gia lắm, thậm chí có rất nhiều đồ trang trí còn giống y hệt nhau.
"Mối quan hệ giữa Hạ Hầu gia các người với Thượng Quan gia quả đúng là không tệ đó..."
Nói ra một câu không đầu không đuôi như thế, Hạ Hầu Thanh cũng không để trong lòng.
"Này, một đại mỹ nữ như tôi bị thương trước mặt anh mà trong mắt anh lại chỉ có mấy món đồ trang trí chết tiệt này thôi sao? Có thể quan tâm tới tôi một chút không hả?"
Vốn tưởng rằng sau khi mình nói xong thì Lý Cảnh Thiên sẽ hỏi thăm mình ân cần. Nhưng cái tên đầu gỗ trước mặt này lại ung dung đứng yên tại chỗ nhét hai †ay vào túi, thậm chí còn chẳng nhúc nhích, còn hỏi thẳng cô ấy:
"À, vậy cô muốn tôi làm gì?"
Hạ Hầu Thanh thật sự bị chọc tức rồi!
Nếu là trước đây thì chắc chắn cô ấy đã mắng anh tại trận rồi! Nhưng bây giờ...
Thôi được rồi!
Dù sao anh cũng là người đã cứu mình!
Kiềm chế... Kiềm chế...
Cô ấy thở dài mấy hơi.
"Phiền anh dìu tôi đến phòng, pha nước tắm cho tôi. Hai tên đàn ông lúc nấy động vào chân của tôi, buồn nôn chết đi được!"
Lý Cảnh Thiên có hơi không cam lòng.
Từ trước đến giờ anh chưa pha nước tắm cho ai cả đâu! Đến cả Quả Nhi còn không có cái đãi ngộ đó!
Chẳng qua nể tình cô ấy hôm nay bị dọa sợ khiếp đảm như thế, bỏ đi vậy! Đàn ông trưởng thành không chấp nhặt với đứa con gái nhỏ!
Coi như nể mặt Thượng Quan Nhược Hoa thôi.
Anh pha nước tắm xong thì định tạm biệt đi về nhà, nhưng lại bị Hạ Hầu Thanh phân phó đi lấy quần áo trong tủ cho cô ấy thay.
Lý Cảnh Thiên miễn cưỡng, mở cửa tủ quần áo ra, lại bị đống trang phục đập thẳng vào mặt đè mình ở dưới!
"Ạ."
Hạ Hầu Thanh cũng bị tiếng kêu ấy làm giật mình!
Hạ Hầu Thần biết rõ rằng những lời nói của Mã Tuấn Sinh không phải là nói dối.
Thật ra, thủ đoạn kiểu này không chỉ có riêng Thượng Quan gia sẽ dùng mà cho dù là một gia tộc lớn nào thì cũng sẽ dùng thôi.
Thường ngày lúc ngũ đại gia tộc tụ họp họ đều chúc đối phương những câu như "Sớm ngày bước chân tới tỉnh Giang Nam". Nhưng mà ai cũng biết mấy chuyện kiểu này không chỉ cần thế lực của gia tộc mà còn cần làm quen với đủ mọi thế lực ở tỉnh Giang nam, hoàn toàn không chỉ là một chuyện đơn giản như thế.
Cho dù gia tộc này đã phát triển đến đỉnh cao ở thành phố Bạch, có đủ tư cách để bước chân tới tỉnh Giang Nam đi nữa thì cũng phải xem xem các gia tộc ở tỉnh Giang Nam có chấp nhận hay không.
Nếu không chấp nhận thì có đi cũng sẽ bị loại khỏi những gia tộc lớn, không vớt vát được lợi ích gì. Thời gian lâu dần rồi cho dù gia tộc có lớn cỡ nào thì cũng sẽ xuống dốc.
Không ngờ rằng nhanh như vậy mà Thượng Quan gia đã dính dáng tới ông chủ lớn ở tỉnh Giang Nam rồi.
Nếu họ đã dám làm như vậy thì nhất định ông chủ lớn đó sẽ khai thông tất cả các then chốt ở tỉnh Giang Nam cho nhà bọn họ!
Cách đây không lâu Thượng Quan Nam vừa mới đưa Thượng Quan Nhược Hoa tới Giang Nam, khó có thể đảm bảo rằng không phải ông ta đang trải đường cho tương lai sau này.
Một loạt hành động này không khỏi khiến ông ấy kinh hãi.
Có được thông tin mình muốn, Hạ Hầu Thần vung tay lên, cấp dưới lập tức thẳng tay ném Mã Tuấn Sinh ra ngoài.
"Nói cho Hoàng Phủ gia, tao đồng ý với đề nghị của bọn họ, cùng hợp tác đối phó với Thượng Quan gial"
Cấp dưới sửng sốt.
Hạ Hầu gia có mối quan hệ thân thiết với Thượng Quan gia nhiều năm như thế, cho tới hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Vốn dĩ lúc Hoàng Phủ gia tìm tới thì ông chủ lại từ chối cực kỳ dứt khoát. Nghĩ rằng cho dù Thượng Quan gia có thế nào đi nữa thì cũng sẽ không ra tay với nhà bọn họ.
Nhưng bọn họ lại quên mất rằng, trong giới kinh doanh, lợi ích vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu.
Đây là lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên tới biệt thự Hạ Hầu gia.
Cấu trúc và phong cách trang trí nơi đây không khác với Thượng Quan gia lắm, thậm chí có rất nhiều đồ trang trí còn giống y hệt nhau.
"Mối quan hệ giữa Hạ Hầu gia các người với Thượng Quan gia quả đúng là không tệ đó..."
Nói ra một câu không đầu không đuôi như thế, Hạ Hầu Thanh cũng không để trong lòng.
"Này, một đại mỹ nữ như tôi bị thương trước mặt anh mà trong mắt anh lại chỉ có mấy món đồ trang trí chết tiệt này thôi sao? Có thể quan tâm tới tôi một chút không hả?"
Vốn tưởng rằng sau khi mình nói xong thì Lý Cảnh Thiên sẽ hỏi thăm mình ân cần. Nhưng cái tên đầu gỗ trước mặt này lại ung dung đứng yên tại chỗ nhét hai †ay vào túi, thậm chí còn chẳng nhúc nhích, còn hỏi thẳng cô ấy:
"À, vậy cô muốn tôi làm gì?"
Hạ Hầu Thanh thật sự bị chọc tức rồi!
Nếu là trước đây thì chắc chắn cô ấy đã mắng anh tại trận rồi! Nhưng bây giờ...
Thôi được rồi!
Dù sao anh cũng là người đã cứu mình!
Kiềm chế... Kiềm chế...
Cô ấy thở dài mấy hơi.
"Phiền anh dìu tôi đến phòng, pha nước tắm cho tôi. Hai tên đàn ông lúc nấy động vào chân của tôi, buồn nôn chết đi được!"
Lý Cảnh Thiên có hơi không cam lòng.
Từ trước đến giờ anh chưa pha nước tắm cho ai cả đâu! Đến cả Quả Nhi còn không có cái đãi ngộ đó!
Chẳng qua nể tình cô ấy hôm nay bị dọa sợ khiếp đảm như thế, bỏ đi vậy! Đàn ông trưởng thành không chấp nhặt với đứa con gái nhỏ!
Coi như nể mặt Thượng Quan Nhược Hoa thôi.
Anh pha nước tắm xong thì định tạm biệt đi về nhà, nhưng lại bị Hạ Hầu Thanh phân phó đi lấy quần áo trong tủ cho cô ấy thay.
Lý Cảnh Thiên miễn cưỡng, mở cửa tủ quần áo ra, lại bị đống trang phục đập thẳng vào mặt đè mình ở dưới!
"Ạ."
Hạ Hầu Thanh cũng bị tiếng kêu ấy làm giật mình!