Chương 17: Có loại phụ nữ nào tôi chưa từng thấy
Âu Dương Thiến cau mày.
Tất nhiên cô ta biết Thượng Quan gia nắm giữ toàn bộ ngành dược phấm ởthành phố Bạch, cho nên muốn tìm khô đằng đương nhiên tìm Thượng Quan gia là thuận tiện nhất.
Nhưng cô ta và Thượng Quan Nhược Hoa không hợp nhau.
Cô ta cảm thấy Thượng Quan Nhược Hoa luôn giả vờ làm cao, dáng người không đẹp nhưng luôn làm ra vẻ đàn ông chớ đến gần, cũng không xem thử người đàn ông đó có thích mình hay không.
Mà Thượng Quan Nhược Hoa thì lại cho rằng Âu Dương Thiến, với tư cách là thiên kim của một gia tộc và là tống giám đốc của một công ty nhưng lúc nào cũng có đàn ông xum xoe bên cạnh, không giữ mình trong sạch, nhân phấm và tác phong đều có vấn đề.
Hai người luôn ngứa mắt nhau và gặp nhau lúc nào cũng như chó với mèo.
Cao Đông Kiệt cẩn thận quan sát những thay đối trong biếu cảm của Âu Dương Thiến rồi thận trọng nói:
“Chúng ta đi về thành tây, nơi đó có một vườn dược liệu, mặc dù nó thuộc sở hữu của Thượng Quan gia nhưng bình thường chỉ có thư ký vườn dược liệu tròng coi, không có ai khác. Chúng ta lặng lẽ tới đó, mua khô đằng xong rồi về. Không cần để lộ thân phận, không gặp phải người của Thượng Quan gia mà họ cũng không biết là chúng ta mua. Một công đôi việc!”
Âu Dương Thiến nghe thấy vậy, lông mày dần giãn ra.
“Cũng được, cứ làm vậy đi!”
Vườn dược liệu ở thành tây.
Chiếc Porsche màu đỏ đậu trước cống, quản lý Sùng Sơn lập tức tới đón!
“Xin chào tiểu thư!”
Thượng Quan Nhược Hoa khấn trương nhìn Lý Cảnh Thiên, sợ anh chưa từng gặp trường hợp như vậy, lại hù dọa anh.
Không ngờ Lý cảnh Thiên lại không hề đế ý đến sự chào đón hoành tráng này, trái lại vươn cổ vội vàng nhìn về phía vườn dược liệu.
Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa cười khố.
Vừa rồi ở trong phòng, khi anh nói muốn chữa trị “thật tốt” cho cô, trong lòng cô có cảm giác gì đó, nghĩ rằng cuối cùng anh cũng chú ý đến vẻ đẹp của cô, cuối cùng cũng nhịn không được mà làm gì đó.
Nếu là người đàn ông khác, cô sẽ cảm thấy rất ghê tởm.
Nhưng nếu là Lý cảnh Thiên… Trong lòng cô không những không cảm thấy chán ghét mà còn có chút hưng phấn và mong chờ.
Anh sẽ làm gì với mình?
Cô sẽ không phiền nếu anh trực tiếp bắt đầu. Cũng là vì kiểm tra hiệu quả chữa trị mà!
Nhưng nếu đi đến bước cuối cùng thì sao?
Cô sẽ đồng ý chứ?
Vừa nghĩ tới đây, tay Lý cảnh Thiên đã chạm lên xương bướm của cô.
Mọi thứ đang tới!
Cơ thể cô căng thẳng, chờ đợi hành động tiếp theo của anh.
Không ngờ, năm phút sau, cô được thông báo rằng việc điều trị đã kết thúc!
Hóa ra… Những gì Lý cảnh Thiên nói về “điều trị tốt” chỉ là tăng cường độ xoa bóp.
Ngoài ra, anh không làm gì cả!
Sờ loạn chấm mút gì cũng không!
Cô là một cô gái xinh đẹp nhưng anh chỉ thờ ơ, trong mắt anh chỉ có dược liệu!
Tính cách này… Thật sự khiến cô dở khóc dở cười.
Thượng Quan Nhược Hoa thu hồi suy nghĩ, cao giọng phân phó cho đám người.
“Đây là anh Lý cảnh Thiên, là ân nhân cứu mạng của tôi. về sau anh ấy chính là chủ nhân của vườn dược liệu thành tây, rõ chưa?”
Mọi người kinh ngạc nhìn Lý cảnh Thiên!
Ân nhân cứu mạng của cô Thượng Quan, nhất định phải tôn kính!
Sùng Sơn tiến lên một bước, cung kính nói: “Vâng, tôi đã hiếu!”
Sau đó, anh ta dẫn đầu đám người chào Lý Cảnh Thiên, khiến không ai có thế phát hiện ra điều gì sai.
“Chào chủ nhân!”
Lý Cảnh Thiên nhìn Sùng Sơn thật kỹ.
Anh ta có mắt nhìn, biết cách hoàn thành công việc và không hỏi quá nhiều về những quyết định của chủ nhân.
Là một cấp dưới tốt.
Thượng Quan Nhược Hoa thấy Lý cảnh Thiên im lặng, sợ anh bị hù doạ nên kéo tay anh đi vào trong, giới thiệu từng cái một.
Sùng Sơn đi theo sau gọi cô lại: “Có một sự việc khiến cấp dưới có chút bối rối, muốn xin ý kiến của tiểu thư.”
Lý Cảnh Thiên biết anh ta hỏi về một sổ chuyện trong Thượng Quan gia, là chuyện riêng tư, người ngoài không tiện có mặt, cho nên anh đề nghị với Thượng Quan Nhược Hoa để mình tự đi dạo.
Sau khi Thượng Quan Nhược Hoa rời đi, Lý Cảnh Thiên mới bắt đầu đánh giá cao vườn dược liệu này.
Dược liệu quý hiếm, kỳ hoa dị thảo và thảo dược đều được phân loại theo các thuộc tính khác nhau. Có thế thấy, người quản lý tên Sùng Sơn là một chuyên gia, anh ta quả thực đã chăm sóc vườn rất tốt.
Chưa đi được vài bước, lúc vừa rẽ vào một góc ngoặt, anh liền vô thức cau mày.
“Lý Cảnh Thiên? Tại sao anh lại ở đây?” Âu Dương Thiến tức giận hét lên.
Vốn hai người tưởng có thể mua được khô đằng ở đây nhưng lại được biết hai cây cuối cùng đã bị Thượng Quan Nhược Hoa lấy đi ngày hôm qua, dù đã được đặt hàng bố sung nhưng phải nửa tháng nữa mới có được.
Cô ta đang không vui, bây giờ lại nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, tâm trạng càng kém hơn!
Như muốn trút hết cơn giận, cô ta nhìn Lý Cảnh Thiên với ánh mắt ghét bỏ.
“Đường đường là vườn dược liệu thành tây mà lại đế cho một kẻ ngốc vào! Nếu tôi nói chuyện này ra thì để xem Thượng Quan Nhược Hoa có gan giả vờ dè dặt nữa hay không!”
Lý Cảnh Thiên thờ ơ liếc nhìn Âu Dương Thiến, không có ý định liên quan gì đến cô ta nên chuấn bị đi đường vòng rời đi.
Nhưng Âu Dương Thiến không để anh đi dê dàng như vậy.
“Sao? Muốn rời đi? Có trời mới biết anh đã dùng thủ đoạn gì để vào đây. Anh đến đây làm gì? Định trộm dược liệu à?”
“À! Tôi quên mất. Anh là kẻ ngốc, cho dù có trộm dược liệu cũng vô dụng. Vậy là anh theo dõi tôi?”
Âu Dương Thiến vểnh mũi lên trời, hếch cằm về phía Lý Cảnh Thiên.
“Mặc dù cha tôi hủy bỏ hôn ước nhưng anh lại thèm muốn nhan sắc của tôi, cho nên mới đi theo tôi!”
Lúc này, Âu Dương Thiến vừa tức giận vừa cảm thấy có chút đắc ý.
Người đàn ông này tuy ngốc nghếch nhưng cũng có những ham muốn nguyên thủy nhất của đàn ông.
Có vẻ như cô ta thực sự rất quyến rũ!
Lý Cảnh Thiên hơi ngấng đầu lên, phát hiện đường đen trên trán Âu Dương Thiến càng ngày càng rõ, hôm qua lúc mới xuất hiện vẫn là màu xám, bây giờ đã chuyển sang màu đen.
Điều này có nghĩa là cò ta sắp gặp rắc rối.
Kẻ ác nhất định phải bị trừng phạt, anh không muốn để ý tới Âu Dương Thiến nhưng những lời cô ta nói thực sự rất ghê tởm.
Hành nghề y nhiều năm, dạng phụ nữ gì mà anh chưa thấy qua?
Xinh đẹp, mạnh mẽ, thon thả, đầy đặn…
Về phần Âu Dương Thiến…
Anh nhìn từ đầu đến chân, ngoại hình ở mức trung bình, dáng người không có gì nổi bật.
Vậy mà dám xúc phạm thấm mỹ của anh?
Âu Dương Thiến thấy anh nhìn mình, cô ta càng cảm thấy tự hào hơn, cô ta nghĩ rằng anh bị vẻ đẹp của mình chinh phục, nhưng ngoài mặt vẫn trợn trừng mắt.
“Này! Anh đang nhìn gì đấy?!”
Cao Đông Kiệt ngay lập tức đứng trước mặt Âu Dương Thiến, định thể hiện màn anh hùng cứu mỹ nhân.
“Đồ ăn xin xấu xí, cút sang một bên!”
Không ngờ Lý cảnh Thiên chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn họ.
‘Xấu xí?”
Âu Dương Thiến tức giận!
“Anh dám nói tôi xấu xí?!”
Thấy Âu Dương Càn tức giận, Cao Đông Kiệt biết việc hôm nay không thấy máu là không giải quyết được.
Anh ta đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn!
“Có đường riêng thì không đi, đắc tội ai không đắc tội mà đi đắc tội với Âu Dương tiểu thư, lời lẽ không sạch sẽ, tôi sẽ khiến anh hối hận!”
Vừa dứt lời, anh ta nhanh chóng lao tới trước măt Lý Cảnh Thiên!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK