"Đây là Nhược Hoa nhờ tôi đưa cho anh. Mười ngày nữa là tiệc sinh nhật của con gái ngài Thống đốc quân sự, Nhược Hoa nhờ tôi dẫn anh đi cùng. Đến lúc đó, anh nhớ phải ăn mặc lịch sự một chút, đừng để tôi mất mặt.
Lý Cảnh Thiên coi như không nghe thấy, từ chối ngay: “Không đi.”
Gương mặt nhỏ của Hạ Hầu Thanh vì tức giận mà trắng bệch, thật sự không biết vì sao Nhược Hoa có thể nhịn được Lý Cảnh Thiên. Nói thêm với anh mấy câu
nữa chắc chắn cô sẽ bị tức hộc máu mà chết!
"Thích đi hay không thì tôi cũng đã đưa thiệp mời tới rồi! Không đi thì anh tự nói chuyện với Nhược Hoa đi!”
Nói xong cô ấy giận dỗi rời đi.
Quả Nhi liếc mắt nhìn mặt đất một cái: “Thống đốc thành phố Bạch? Rất mới mẻ. Sư huynh, anh thật sự không đi xem trò hay chút sao?”
"Chán lắm, lười ứng phó.” Lý Cảnh Thiên cười nhạt nói: “Quả Nhi, theo anh ra ngoài một chuyến đi, có chút dược liệu cần tu bổ.”
Hiếm khi Quả Nhi lại không đồng ý.
"Thủ phủ nước Xích Viêm phái người tới lấy bảo dưỡng đan, lát nữa sẽ đến. Thiệp cũng được đưa tới đây trước một tuần rồi, nói là có chuyện quan trọng. Em nghĩ anh đang bế quan, đúng lúc em cũng không có việc gì, nên đồng ý gặp họ rồi.”
Lý Cảnh Thiên vung tay lên: “Anh còn làm gì được nữa. Cho bọn họ chờ cũng được.”
Quả Nhi vẫn lắc đầu một cái.
"Hiện tại sư huynh cần làm chuyện lớn, sợ là sau này sẽ cần dùng những người này. Nếu có thể lung lạc, ban ơn nhiều hơn cũng không tồi.”
Lý Cảnh Thiên nhìn Quả Nhi một lát.
Trước đây khi còn ở trên núi, Quả Nhi vô ưu vô lo. Bây giờ vì anh đã bắt đầu bày mưu tính kế lâu dài rồi.
Đã như vậy anh cũng phải tiếp tục cố gắng tu luyện mới không phụ tấm lòng của Quả Nhi!
Phố Trân Bảo.
Một mình Lý Cảnh Thiên chán chết đi dạo xung quanh. Bình thường lúc ra ngoài tìm dược liệu quý hiếm, Quả Nhi sẽ đi cùng anh, bọn họ cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã hết buổi chiều. Đột nhiên phải ra ngoài dạo phố một mình, luôn cảm thấy chỗ nào đó không ổn.
Anh vô thức bước đi nhanh hơn, cưỡi ngựa xem hoa nhìn những biển hiệu đủ màu hai bên đường phố, trong một đống những hiệu thuốc bắc nhỏ lẻ, anh phân tích xem ở tiệm nào sẽ có thứ anh cần tìm.
Đột nhiên sau lưng Lý Cảnh Thiên bị người khác đụng phải!
"Thật sự xin lỗi... Anh không sao chứ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, Lý Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, đang mở to đôi mắt lóng lánh, nhìn anh xin lỗi.
Anh đột nhiên ngẩn người ra, tâm trạng buồn bực trong nháy mắt cũng bị quét sạch!
Thấy người đàn ông trước mặt chỉ lo nhìn mình chằm chằm chứ không nói câu nào, cô gái có vẻ ngượng ngùng.
"Anh ơi, anh không sao chứ? Tôi chỉ lo chạy đi mà không để ý, không cẩn thận đụng phải anh, thực sự xin lỗi.”
Vóc người tuyệt hảo, giọng nói dễ nghe, còn lễ độ như thế...
Lý Cảnh Thiên vô thức nghĩ, so với Hạ Hầu Thanh và Âu Dương Thiến kia đúng là khác nhau một trời một vực!
Nhưng anh chỉ thản nhiên nói một câu không sao, rồi xoay người định rời đi.
Cô gái thấy những dược liệu anh cầm trên tay, ánh mắt lại sáng lên, vội chạy theo anh.
"Anh ơi, xin dừng bước!” Lý Cảnh Thiên nghi ngờ quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”
Cô gái có vẻ ngượng ngùng: “Mạo muội hỏi một chút, mấy vị thuốc mà anh mua đây có thể cho tôi không?”
Nói xong lại sợ Lý Cảnh Thiên hiểu lầm, cô ấy vội vàng giải thích: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải tôi muốn giành đồ của ai. Chỉ là... cha của tôi đang bị bệnh nhẹ, cần vài dược liệu đặc thù. Nhưng tôi tới phố Trân Bảo này ba bốn lần rồi cũng không tìm được. Không biết anh mua được từ đâu? Nếu như anh chấp nhận bán cho tôi, ra giá bao nhiêu cũng được!”
Lý Cảnh Thiên nhìn những dược liệu mình xách trong tay, cũng hiểu được.
Rất nhiều dược liệu quý hiếm, hoặc là mọi người không biết, sẽ để trong góc phòng cho phủ bụi, hai là chỉ có ở chợ đêm, phải biết được ám ngữ mới có thể mua.
Nếu là người không biết việc thì chắc chắn không tìm được.
Khó trách cô gái nhỏ này lại sốt ruột như thế.
"Cha của cô bị bệnh gì? Những thứ này cũng chẳng tốt lành lắm.”
Có thể phải sử dụng những dược liệu quý hiếm này làm thuốc, một là bệnh tình nguy kịch, hai là bệnh hiểm nghèo khó chữa.
"Cái này... Tôi không rõ lắm.” Cô gái cau mày: “Trước kia cha tôi là một quân nhân, trên người có rất nhiều vết thương cũ, trong đó có một chỗ vết thương cũ khi tái phát sẽ cực kì đau. Thầy thuốc đã cho mấy vị thuốc, nói chỉ có những thứ này mới trị được tận gốc. Nhưng tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không tìm ra được...”
Khi nói chuyện, không biết vì sốt ruột hay thế nào mà cô gái có vẻ nóng lòng tới mức sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng có mồ hôi hột chảy ra!
Lý Cảnh Thiên yên lặng nhìn cô gái.
"Cô có bị bệnh không?”
Lý Cảnh Thiên coi như không nghe thấy, từ chối ngay: “Không đi.”
Gương mặt nhỏ của Hạ Hầu Thanh vì tức giận mà trắng bệch, thật sự không biết vì sao Nhược Hoa có thể nhịn được Lý Cảnh Thiên. Nói thêm với anh mấy câu
nữa chắc chắn cô sẽ bị tức hộc máu mà chết!
"Thích đi hay không thì tôi cũng đã đưa thiệp mời tới rồi! Không đi thì anh tự nói chuyện với Nhược Hoa đi!”
Nói xong cô ấy giận dỗi rời đi.
Quả Nhi liếc mắt nhìn mặt đất một cái: “Thống đốc thành phố Bạch? Rất mới mẻ. Sư huynh, anh thật sự không đi xem trò hay chút sao?”
"Chán lắm, lười ứng phó.” Lý Cảnh Thiên cười nhạt nói: “Quả Nhi, theo anh ra ngoài một chuyến đi, có chút dược liệu cần tu bổ.”
Hiếm khi Quả Nhi lại không đồng ý.
"Thủ phủ nước Xích Viêm phái người tới lấy bảo dưỡng đan, lát nữa sẽ đến. Thiệp cũng được đưa tới đây trước một tuần rồi, nói là có chuyện quan trọng. Em nghĩ anh đang bế quan, đúng lúc em cũng không có việc gì, nên đồng ý gặp họ rồi.”
Lý Cảnh Thiên vung tay lên: “Anh còn làm gì được nữa. Cho bọn họ chờ cũng được.”
Quả Nhi vẫn lắc đầu một cái.
"Hiện tại sư huynh cần làm chuyện lớn, sợ là sau này sẽ cần dùng những người này. Nếu có thể lung lạc, ban ơn nhiều hơn cũng không tồi.”
Lý Cảnh Thiên nhìn Quả Nhi một lát.
Trước đây khi còn ở trên núi, Quả Nhi vô ưu vô lo. Bây giờ vì anh đã bắt đầu bày mưu tính kế lâu dài rồi.
Đã như vậy anh cũng phải tiếp tục cố gắng tu luyện mới không phụ tấm lòng của Quả Nhi!
Phố Trân Bảo.
Một mình Lý Cảnh Thiên chán chết đi dạo xung quanh. Bình thường lúc ra ngoài tìm dược liệu quý hiếm, Quả Nhi sẽ đi cùng anh, bọn họ cười cười nói nói, chẳng mấy chốc đã hết buổi chiều. Đột nhiên phải ra ngoài dạo phố một mình, luôn cảm thấy chỗ nào đó không ổn.
Anh vô thức bước đi nhanh hơn, cưỡi ngựa xem hoa nhìn những biển hiệu đủ màu hai bên đường phố, trong một đống những hiệu thuốc bắc nhỏ lẻ, anh phân tích xem ở tiệm nào sẽ có thứ anh cần tìm.
Đột nhiên sau lưng Lý Cảnh Thiên bị người khác đụng phải!
"Thật sự xin lỗi... Anh không sao chứ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới, Lý Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc, đang mở to đôi mắt lóng lánh, nhìn anh xin lỗi.
Anh đột nhiên ngẩn người ra, tâm trạng buồn bực trong nháy mắt cũng bị quét sạch!
Thấy người đàn ông trước mặt chỉ lo nhìn mình chằm chằm chứ không nói câu nào, cô gái có vẻ ngượng ngùng.
"Anh ơi, anh không sao chứ? Tôi chỉ lo chạy đi mà không để ý, không cẩn thận đụng phải anh, thực sự xin lỗi.”
Vóc người tuyệt hảo, giọng nói dễ nghe, còn lễ độ như thế...
Lý Cảnh Thiên vô thức nghĩ, so với Hạ Hầu Thanh và Âu Dương Thiến kia đúng là khác nhau một trời một vực!
Nhưng anh chỉ thản nhiên nói một câu không sao, rồi xoay người định rời đi.
Cô gái thấy những dược liệu anh cầm trên tay, ánh mắt lại sáng lên, vội chạy theo anh.
"Anh ơi, xin dừng bước!” Lý Cảnh Thiên nghi ngờ quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”
Cô gái có vẻ ngượng ngùng: “Mạo muội hỏi một chút, mấy vị thuốc mà anh mua đây có thể cho tôi không?”
Nói xong lại sợ Lý Cảnh Thiên hiểu lầm, cô ấy vội vàng giải thích: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, không phải tôi muốn giành đồ của ai. Chỉ là... cha của tôi đang bị bệnh nhẹ, cần vài dược liệu đặc thù. Nhưng tôi tới phố Trân Bảo này ba bốn lần rồi cũng không tìm được. Không biết anh mua được từ đâu? Nếu như anh chấp nhận bán cho tôi, ra giá bao nhiêu cũng được!”
Lý Cảnh Thiên nhìn những dược liệu mình xách trong tay, cũng hiểu được.
Rất nhiều dược liệu quý hiếm, hoặc là mọi người không biết, sẽ để trong góc phòng cho phủ bụi, hai là chỉ có ở chợ đêm, phải biết được ám ngữ mới có thể mua.
Nếu là người không biết việc thì chắc chắn không tìm được.
Khó trách cô gái nhỏ này lại sốt ruột như thế.
"Cha của cô bị bệnh gì? Những thứ này cũng chẳng tốt lành lắm.”
Có thể phải sử dụng những dược liệu quý hiếm này làm thuốc, một là bệnh tình nguy kịch, hai là bệnh hiểm nghèo khó chữa.
"Cái này... Tôi không rõ lắm.” Cô gái cau mày: “Trước kia cha tôi là một quân nhân, trên người có rất nhiều vết thương cũ, trong đó có một chỗ vết thương cũ khi tái phát sẽ cực kì đau. Thầy thuốc đã cho mấy vị thuốc, nói chỉ có những thứ này mới trị được tận gốc. Nhưng tôi đã tìm rất nhiều nơi cũng không tìm ra được...”
Khi nói chuyện, không biết vì sốt ruột hay thế nào mà cô gái có vẻ nóng lòng tới mức sắc mặt tái nhợt, trên trán cũng có mồ hôi hột chảy ra!
Lý Cảnh Thiên yên lặng nhìn cô gái.
"Cô có bị bệnh không?”