Lý Cảnh Thiên ôm đầu nhăn mặt: “Con đâu có quên, năm mối hôn sự không được mối nào. Sư phụ đừng quản chuyện của con nữa.”
Lão thiên y hừ lạnh “Mấy chuyện đó ta đã biết rồi, nhưng ta hỏi ngươi, chuyện nhà Thượng Quan sao ngươi lại nhúng tay vào.”
Lý Cảnh Thiên ngập ngừng: “Trong năm nhà đó chỉ có Nhược Hoa đối xử tốt với con. Cô ấy tốt như vậy con đâu thể trơ mắt nhìn nhà bọn họ gặp chuyện.”
Bụp! Còn chưa nói xong câu lão thiên y đã đập một phát vào đầu hắn, hắn lại nhã nhào xuống đất.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, dám huỷ hôn ước với Thiên Y sẽ phải gánh chịu vận mệnh suy tàn. Nếu năm nhà bọn họ đồng ý hôn sự này thì ta đã chả có quyền can thiệp vào vận mệnh của năm gia tộc đó.”
“Tên nhãi này! Nghe đây, nếu muốn nhúng tay vào vận mệnh của năm gia tộc lớn, thì thời gian ngươi đến địa phủ sẽ nhanh hơn thôi. Ta vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, ngươi đừng có tự mình bán rẻ mạng sống nữa. Lần sau có là Thiên Vương cũng không cứu nổi ngươi!”
Nghe sư phụ nói vậy Lý Cảnh Thiên mới dám khẳng định vì hắn nhúng tay vào chuyện nhà Thượng Quan nên mới gây ra tai hoạ lần này.
“Bây giờ cả năm gia tộc này đều từ hôn, sơ thuỷ nguyên dương của con nên làm thế nào? Chả nhẽ cả đời này con làm một tên phế vật……?”
Lão thiên y liếc anh một cái “Ngươi không phải đang tu luyện chân khí sao, muốn đột phá? Cách này cũng được, ngươi cứ luyện tiếp đi. Ta không thể nói thêm, thiên cơ bất khả lộ. Nhớ lấy! Không được nhúng tay vào chuyện của năm đại gia tộc nữa. Không chỉ tính mạng của ngươi mà còn có các sinh linh trong thiên hạ nữa!”
Lý Cảnh Thiên nghe không hiểu còn đang muốn hỏi thêm thì bóng hình lão thiên y đã mơ hồ biến mất……
“Ơ, đừng đi! Con vẫn còn muốn hỏi!”
Lý Cảnh Thiên chới với hai tay bừng tỉnh, hoá ra hắn vẫn đang trong phòng, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Lý Cảnh Thiên thở dài, sư phụ là người lo lắng cho anh nhất, sư phụ luôn báo mộng cho anh. Chỉ là……hình như có gì đó trong lồng ngực……mềm mại, thơm ngát.
Cúi đầu nhìn xuống đã thấy Hạ Hầu Thanh vốn ngủ trên sofa chả biết từ bao giờ đã chui lên giường nằm. Lý Cảnh Thiên cau mày vô thức muốn đẩy người trong ngực ra. Cúi xuống nhìn lần nữa thấy Hạ Hầu Thanh mặc cái váy ngủ màu trắng rúc trong lồng ngực anh. Giống như một con mèo sợ lạnh, chiếc khăn choàng mỏng còn bị vứt lại trên sofa.
Có vẻ như đang ngủ bị lạnh nên tìm tới chỗ nào ấm áp. Lý Cảnh Thiên thở dài một cái, người phụ nữ này cũng thật biết tìm chỗ sưởi ấm. Lý Cảnh Thiên đẩy Hạ Hầu Thanh sang bên cạnh sau đó xoay người đưa lưng về phía cô ấy. Vậy là hai người nằm đối lưng với nhau, khoảng cách cũng không gần không xa.
Lý Cảnh Thiên không bế cô ấy lên giường, nhưng mai tỉnh dậy thể nào cũng bảo anh háo sắc. Không ngờ Lý Cảnh Thiên vừa mới chìm vào giấc ngủ lại cảm nhận được lưng mình như có “con gấu koala” bám lên.
Hạ Hầu Thanh xoay người lại trực tiếp leo lên người Lý Cảnh Thiên. Hai cục bông ấm áp cũng dán lên lưng anh, đầu gối chen vào giữa hai chân Lý Cảnh Thiên……
Tư thế này làm đầu óc Lý Cảnh Thiên nóng lên. Bây giờ có muốn ngủ cũng không ngủ nổi, trong đầu toàn là cảnh tượng cạnh ven hồ ở vườn hoa nhà u Dương, cảnh Hạ Hầu Thanh không mặc gì.
Hạ Hầu Thanh càng siết chặt lưng Lý Cảnh Thiên hơn, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy anh làm toàn thân ngứa ngáy……Váy ngủ bằng lụa trơn trượt nhẵn bóng cọ giữa hai chân, Lý Cảnh Thiên không cần đưa tay sờ cũng cảm nhận được sự mịn màng.
Đột nhiên Lý Cảnh Thiên hối hận vì quyết định tối nay, mặc dù không bị đầu trâu mặt ngựa bắt đi nhưng bị hành hạ theo kiểu này cũng không khá hơn.
……
Trong lúc đó Hạ Hầu Thanh cũng đang có một giấc mơ. Cô ấy mơ thấy bản thân đi một mình trong một khu rừng tối tăm lạnh lẽo, phía trước là ánh mặt trời ấm áp nhưng cô ấy không thể nào chạm vào được.
Cuối cùng cô vung cả hai tay mạnh mẽ ôm ánh mặt trời vào trong lòng. Thật ấm áp, khí lạnh ngày càng giảm xuống, toàn thân cô ấy như được ngâm trong một suối nước nóng……Thoải mái và ấm áp làm cô ấy mê đắm trong đó……
Ngày hôm sau khi ánh ban mai đã chiếu rọi khắp phòng. Hạ Hầu Thanh mới sảng khoái thức dậy. Vốn tưởng đây sẽ là một đêm tra tấn, không ngờ lại ngủ ngon tới vậy.
Hạ Hầu Thanh mới mắt ngơ ngác mất một lúc, hình như có gì không đúng. Tối qua không phải cô ngủ trên sofa sao? Sao bây giờ lại ở trên giường?
Quay đầu sang bên cạnh thấy tên Lý Cảnh Thiên đang nằm bên cạnh, hơn nữa còn đang ngủ ngon lành!
Hạ hầu Thanh bật dậy cả người lao nhanh ra sofa! Tiếng động lớn tới mức Lý Cảnh Thiên cũng tỉnh dậy.
Lý Cảnh Thiên ngái ngủ gãi đầu: “Koala dậy rồi à?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt: “Anh gọi tôi là koala? Sao tôi lại ôm anh ngủ, anh làm gì tôi?”
Lý Cảnh Thiên trợn mắt, y như những gì anh nghĩ. “Tôi chả làm gì cả, nửa đêm tôi đang ngủ thì cô tự bò lên giường. Tôi đẩy cô ra mấy lần cô cứ dán vào người tôi, cuối cùng bám chặt lấy. Tôi không thể đẩy cô ra được.”
Nói xong Lý Cảnh Thiên còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô ấy: “Mà cũng kỳ lạ, nhìn người thì gầy yếu mà sao sức rõ lớn. Có khác gì con gấu koala bám cây, cả đêm hôm qua tôi mệt gần chết!”
Mặt Hạ Hầu Thanh đỏ bừng!
Câu cuối cùng Lý Cảnh Thiên nói có cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, bây giờ Hạ Hầu Thanh chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.
Rõ ràng Lý Cảnh Thiên được lợi hơn mà cô lại không thể cãi lại gì. Bởi vì Hạ Hầu Thanh nhớ rất rõ trong giấc mơ hôm qua cô đã dùng hết sức ôm chặt ánh mặt trời. Thế nên nửa giấc ngủ sau, ngủ vừa sâu lại vừa ấm áp. Hoá ra cô ôm Lý Cảnh Thiên ngủ.
Chết tiệt! Lần đầu thì bị nhìn thấy hết cơ thể, lần sau lại ôm Lý Cảnh Thiên ngủ một đêm, nhưng lần này có mặc quần áo!
Thế nhưng bên trong đâu có mặc nội y! Nhược Hoa mà biết chuyện này nhất định tuyệt giao với cô ấy.
“Anh, anh anh anh……”
Ai biết Lý Cảnh Thiên nhanh miệng hơn: “Được rồi được rồi! Chuyện này tôi không nói cho Nhược Hoa biết đâu, cô sợ, tôi còn sợ hơn cô, được chưa? Rõ ràng là chả làm gì mà cứ như cái gì cũng làm! Tôi mới là người thiệt thân cơ mà.”
Nói xong Lý Cảnh Thiên cởi khăn tắm quấn thân dưới bắt đầu mặc quần áo.
Hạ Hầu Thanh lập tức quay đầu đi: “Đồ lưu manh, làm gì đấy?”
“Đương nhiên mặc quần áo!” Lý Cảnh Thiên cười mỉa: “Chả nhẽ cô hy vọng tôi trần truồng?”
Hạ Hầu Thanh đang định chửi lại thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Anh Cảnh Thiên dậy rồi hả?”
Nhược Hoa tới rồi!
Lão thiên y hừ lạnh “Mấy chuyện đó ta đã biết rồi, nhưng ta hỏi ngươi, chuyện nhà Thượng Quan sao ngươi lại nhúng tay vào.”
Lý Cảnh Thiên ngập ngừng: “Trong năm nhà đó chỉ có Nhược Hoa đối xử tốt với con. Cô ấy tốt như vậy con đâu thể trơ mắt nhìn nhà bọn họ gặp chuyện.”
Bụp! Còn chưa nói xong câu lão thiên y đã đập một phát vào đầu hắn, hắn lại nhã nhào xuống đất.
“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, dám huỷ hôn ước với Thiên Y sẽ phải gánh chịu vận mệnh suy tàn. Nếu năm nhà bọn họ đồng ý hôn sự này thì ta đã chả có quyền can thiệp vào vận mệnh của năm gia tộc đó.”
“Tên nhãi này! Nghe đây, nếu muốn nhúng tay vào vận mệnh của năm gia tộc lớn, thì thời gian ngươi đến địa phủ sẽ nhanh hơn thôi. Ta vì ngươi mà làm nhiều chuyện như vậy, ngươi đừng có tự mình bán rẻ mạng sống nữa. Lần sau có là Thiên Vương cũng không cứu nổi ngươi!”
Nghe sư phụ nói vậy Lý Cảnh Thiên mới dám khẳng định vì hắn nhúng tay vào chuyện nhà Thượng Quan nên mới gây ra tai hoạ lần này.
“Bây giờ cả năm gia tộc này đều từ hôn, sơ thuỷ nguyên dương của con nên làm thế nào? Chả nhẽ cả đời này con làm một tên phế vật……?”
Lão thiên y liếc anh một cái “Ngươi không phải đang tu luyện chân khí sao, muốn đột phá? Cách này cũng được, ngươi cứ luyện tiếp đi. Ta không thể nói thêm, thiên cơ bất khả lộ. Nhớ lấy! Không được nhúng tay vào chuyện của năm đại gia tộc nữa. Không chỉ tính mạng của ngươi mà còn có các sinh linh trong thiên hạ nữa!”
Lý Cảnh Thiên nghe không hiểu còn đang muốn hỏi thêm thì bóng hình lão thiên y đã mơ hồ biến mất……
“Ơ, đừng đi! Con vẫn còn muốn hỏi!”
Lý Cảnh Thiên chới với hai tay bừng tỉnh, hoá ra hắn vẫn đang trong phòng, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Lý Cảnh Thiên thở dài, sư phụ là người lo lắng cho anh nhất, sư phụ luôn báo mộng cho anh. Chỉ là……hình như có gì đó trong lồng ngực……mềm mại, thơm ngát.
Cúi đầu nhìn xuống đã thấy Hạ Hầu Thanh vốn ngủ trên sofa chả biết từ bao giờ đã chui lên giường nằm. Lý Cảnh Thiên cau mày vô thức muốn đẩy người trong ngực ra. Cúi xuống nhìn lần nữa thấy Hạ Hầu Thanh mặc cái váy ngủ màu trắng rúc trong lồng ngực anh. Giống như một con mèo sợ lạnh, chiếc khăn choàng mỏng còn bị vứt lại trên sofa.
Có vẻ như đang ngủ bị lạnh nên tìm tới chỗ nào ấm áp. Lý Cảnh Thiên thở dài một cái, người phụ nữ này cũng thật biết tìm chỗ sưởi ấm. Lý Cảnh Thiên đẩy Hạ Hầu Thanh sang bên cạnh sau đó xoay người đưa lưng về phía cô ấy. Vậy là hai người nằm đối lưng với nhau, khoảng cách cũng không gần không xa.
Lý Cảnh Thiên không bế cô ấy lên giường, nhưng mai tỉnh dậy thể nào cũng bảo anh háo sắc. Không ngờ Lý Cảnh Thiên vừa mới chìm vào giấc ngủ lại cảm nhận được lưng mình như có “con gấu koala” bám lên.
Hạ Hầu Thanh xoay người lại trực tiếp leo lên người Lý Cảnh Thiên. Hai cục bông ấm áp cũng dán lên lưng anh, đầu gối chen vào giữa hai chân Lý Cảnh Thiên……
Tư thế này làm đầu óc Lý Cảnh Thiên nóng lên. Bây giờ có muốn ngủ cũng không ngủ nổi, trong đầu toàn là cảnh tượng cạnh ven hồ ở vườn hoa nhà u Dương, cảnh Hạ Hầu Thanh không mặc gì.
Hạ Hầu Thanh càng siết chặt lưng Lý Cảnh Thiên hơn, hơi thở nhè nhẹ phả vào gáy anh làm toàn thân ngứa ngáy……Váy ngủ bằng lụa trơn trượt nhẵn bóng cọ giữa hai chân, Lý Cảnh Thiên không cần đưa tay sờ cũng cảm nhận được sự mịn màng.
Đột nhiên Lý Cảnh Thiên hối hận vì quyết định tối nay, mặc dù không bị đầu trâu mặt ngựa bắt đi nhưng bị hành hạ theo kiểu này cũng không khá hơn.
……
Trong lúc đó Hạ Hầu Thanh cũng đang có một giấc mơ. Cô ấy mơ thấy bản thân đi một mình trong một khu rừng tối tăm lạnh lẽo, phía trước là ánh mặt trời ấm áp nhưng cô ấy không thể nào chạm vào được.
Cuối cùng cô vung cả hai tay mạnh mẽ ôm ánh mặt trời vào trong lòng. Thật ấm áp, khí lạnh ngày càng giảm xuống, toàn thân cô ấy như được ngâm trong một suối nước nóng……Thoải mái và ấm áp làm cô ấy mê đắm trong đó……
Ngày hôm sau khi ánh ban mai đã chiếu rọi khắp phòng. Hạ Hầu Thanh mới sảng khoái thức dậy. Vốn tưởng đây sẽ là một đêm tra tấn, không ngờ lại ngủ ngon tới vậy.
Hạ Hầu Thanh mới mắt ngơ ngác mất một lúc, hình như có gì không đúng. Tối qua không phải cô ngủ trên sofa sao? Sao bây giờ lại ở trên giường?
Quay đầu sang bên cạnh thấy tên Lý Cảnh Thiên đang nằm bên cạnh, hơn nữa còn đang ngủ ngon lành!
Hạ hầu Thanh bật dậy cả người lao nhanh ra sofa! Tiếng động lớn tới mức Lý Cảnh Thiên cũng tỉnh dậy.
Lý Cảnh Thiên ngái ngủ gãi đầu: “Koala dậy rồi à?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt: “Anh gọi tôi là koala? Sao tôi lại ôm anh ngủ, anh làm gì tôi?”
Lý Cảnh Thiên trợn mắt, y như những gì anh nghĩ. “Tôi chả làm gì cả, nửa đêm tôi đang ngủ thì cô tự bò lên giường. Tôi đẩy cô ra mấy lần cô cứ dán vào người tôi, cuối cùng bám chặt lấy. Tôi không thể đẩy cô ra được.”
Nói xong Lý Cảnh Thiên còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô ấy: “Mà cũng kỳ lạ, nhìn người thì gầy yếu mà sao sức rõ lớn. Có khác gì con gấu koala bám cây, cả đêm hôm qua tôi mệt gần chết!”
Mặt Hạ Hầu Thanh đỏ bừng!
Câu cuối cùng Lý Cảnh Thiên nói có cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, bây giờ Hạ Hầu Thanh chỉ muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui vào.
Rõ ràng Lý Cảnh Thiên được lợi hơn mà cô lại không thể cãi lại gì. Bởi vì Hạ Hầu Thanh nhớ rất rõ trong giấc mơ hôm qua cô đã dùng hết sức ôm chặt ánh mặt trời. Thế nên nửa giấc ngủ sau, ngủ vừa sâu lại vừa ấm áp. Hoá ra cô ôm Lý Cảnh Thiên ngủ.
Chết tiệt! Lần đầu thì bị nhìn thấy hết cơ thể, lần sau lại ôm Lý Cảnh Thiên ngủ một đêm, nhưng lần này có mặc quần áo!
Thế nhưng bên trong đâu có mặc nội y! Nhược Hoa mà biết chuyện này nhất định tuyệt giao với cô ấy.
“Anh, anh anh anh……”
Ai biết Lý Cảnh Thiên nhanh miệng hơn: “Được rồi được rồi! Chuyện này tôi không nói cho Nhược Hoa biết đâu, cô sợ, tôi còn sợ hơn cô, được chưa? Rõ ràng là chả làm gì mà cứ như cái gì cũng làm! Tôi mới là người thiệt thân cơ mà.”
Nói xong Lý Cảnh Thiên cởi khăn tắm quấn thân dưới bắt đầu mặc quần áo.
Hạ Hầu Thanh lập tức quay đầu đi: “Đồ lưu manh, làm gì đấy?”
“Đương nhiên mặc quần áo!” Lý Cảnh Thiên cười mỉa: “Chả nhẽ cô hy vọng tôi trần truồng?”
Hạ Hầu Thanh đang định chửi lại thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
“Anh Cảnh Thiên dậy rồi hả?”
Nhược Hoa tới rồi!