Thượng Quan Nhược Minh không hề tức giận mà chỉ cười lạnh nói:
"Được rồi, nếu anh đã nói dự án này nhất định sẽ lỗ, vậy tôi sẽ đầu tư thêm năm mươi triệu nữa!"
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt!
"Anh! Anh điên rồi sao?! Anh Cảnh Thiên đã nói dự án này sẽ thua lỗ, anh còn đầu tư nhiều hơn là sao? Hơn nữa, đầu tư 100 triệu... Đây không phải là số tiền nhỏ, cần phải có sự chấp thuận của ban giám đốc công ty.”
Trong mắt Thượng Quan Nhược Minh dần dần lộ ra vẻ điên cuồng.
"Những lão già trong ban giám đốc đó thì biết cái gì?! Bọn họ có tư tưởng cứng nhắc, đáng ra nên bị thời thế đào thải! Anh vẫn giữ lại cho họ có việc làm, không sa thải đã tốt lắm rồi!"
Thượng Quan Nhược Hoa kinh ngạc nhìn anh trai mình giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh trai cô trước đây không như vậy, sao vừa ra nước ngoài một chuyến trở về lại như thành một người khác?
Mặc dù Thượng Quan Nhược Hoa bình thường không tham gia vào việc kinh doanh của công ty nhưng không có nghĩa là cô không hiểu gì.
Ánh mắt cô nhìn Thượng Quan Nhược Minh dần dần lấy lại sự sáng suốt và lý trí, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều:
“Em cũng là cổ đông của công ty, đề xuất đầu tư thêm, em không đồng ý.”
Lúc này Thượng Quan Nhược Hoa đã hoàn toàn mất đi sự ngượng ngùng khi đối mặt với Lý Cảnh Thiên, hoàn toàn là một nữ cường nhân đầy quyền lực!
"Em…!!!"Thượng Quan Nhược Minh tức giận đến không nói nên lời.
Mặc dù em gái không có quyền quyết định nhưng với tư cách là người của Thượng Quan gia, trong tay cô nắm giữ 20% cổ phần nên cũng có một phiếu phủ quyết đối với đề xuất của anh ta!
"Được! Được, được lắm!" Anh ta chỉ vào Thượng Quan Nhược Hoa, nghiến răng nghiến lợi!
“Em sẵn sàng hy sinh tiền đồ của Thượng Quan gia chỉ vì tên ngốc này. Uổng công anh và cha quan tâm đến cảm xúc của em, muốn em bồi dưỡng tình cảm với Tề công tử rồi mới đính hôn. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi!"
Anh ta vội vàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhược Hoa.
"Chúng ta sẽ đẩy nhanh hôn ước với Tề gia, không thể vì sự cảm tính của em mà hủy hoại Thượng Quan gia!" Nói xong anh ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Thượng Quan Nhược Hoa bị câu nói cuối cùng của anh trai làm cho sửng sốt tại chỗ, hồi lâu chưa có phản ứng, không biết mất bao lâu, nhưng cuối cùng cô đã bật khóc vì ấm ức.
Người đẹp rơi lệ luôn đáng yêu nhất. Hơn nữa, cô gái trước mặt còn khóc lóc thảm thiết là vì cố gắng bảo vệ anh nên mới chịu ấm ức. Trong lòng Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy có trách nhiệm lớn lao.
Anh phải dỗ dành cô gái này nhưng Thiên Y đại nhân tối cao luôn chỉ biết làm khó người khác. Chỉ có người khác dỗ dành anh, anh đâu từng dỗ dành con gái?
Khi anh đang rơi vào bế tắc, tiếng nức nở của Thượng Quan Nhược Hoa càng ngày càng nhỏ, thút thít nói:
"Anh Cảnh Thiên, xin lỗi anh, em thật sự không nhịn được, em không làm anh sợ chứ..."
!!!
Lý Cảnh Thiên sững sờ!
Đây là cô gái thần tiên gì vậy?!
Vì anh mà bị giận lây, chịu buồn bã ấm ức, buồn mà cô lại còn quay lại an ủi anh?!
Lý Cảnh Thiên cảm thấy thân phận kẻ ngốc của mình lại một lần nữa có ích. Anh mỉm cười, cũng không biết móc từ đâu ra một viên kẹo.
"Ăn kẹo đi! Đừng khóc nữa."
Trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh, khi nhìn thấy viên kẹo, Thượng Quan Nhược Hoa nhất thời quên khóc, nhìn viên kẹo với vẻ vừa mừng vừa lo.
Đó là loại kẹo rẻ nhất, giấy gói hơi nhăn nheo, vừa nhìn biết ngay là đã để rất lâu nên có thể đã hết hạn sử dụng.
"Được rồi, nếu anh đã nói dự án này nhất định sẽ lỗ, vậy tôi sẽ đầu tư thêm năm mươi triệu nữa!"
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt!
"Anh! Anh điên rồi sao?! Anh Cảnh Thiên đã nói dự án này sẽ thua lỗ, anh còn đầu tư nhiều hơn là sao? Hơn nữa, đầu tư 100 triệu... Đây không phải là số tiền nhỏ, cần phải có sự chấp thuận của ban giám đốc công ty.”
Trong mắt Thượng Quan Nhược Minh dần dần lộ ra vẻ điên cuồng.
"Những lão già trong ban giám đốc đó thì biết cái gì?! Bọn họ có tư tưởng cứng nhắc, đáng ra nên bị thời thế đào thải! Anh vẫn giữ lại cho họ có việc làm, không sa thải đã tốt lắm rồi!"
Thượng Quan Nhược Hoa kinh ngạc nhìn anh trai mình giống như đang nhìn một người xa lạ.
Anh trai cô trước đây không như vậy, sao vừa ra nước ngoài một chuyến trở về lại như thành một người khác?
Mặc dù Thượng Quan Nhược Hoa bình thường không tham gia vào việc kinh doanh của công ty nhưng không có nghĩa là cô không hiểu gì.
Ánh mắt cô nhìn Thượng Quan Nhược Minh dần dần lấy lại sự sáng suốt và lý trí, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều:
“Em cũng là cổ đông của công ty, đề xuất đầu tư thêm, em không đồng ý.”
Lúc này Thượng Quan Nhược Hoa đã hoàn toàn mất đi sự ngượng ngùng khi đối mặt với Lý Cảnh Thiên, hoàn toàn là một nữ cường nhân đầy quyền lực!
"Em…!!!"Thượng Quan Nhược Minh tức giận đến không nói nên lời.
Mặc dù em gái không có quyền quyết định nhưng với tư cách là người của Thượng Quan gia, trong tay cô nắm giữ 20% cổ phần nên cũng có một phiếu phủ quyết đối với đề xuất của anh ta!
"Được! Được, được lắm!" Anh ta chỉ vào Thượng Quan Nhược Hoa, nghiến răng nghiến lợi!
“Em sẵn sàng hy sinh tiền đồ của Thượng Quan gia chỉ vì tên ngốc này. Uổng công anh và cha quan tâm đến cảm xúc của em, muốn em bồi dưỡng tình cảm với Tề công tử rồi mới đính hôn. Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi!"
Anh ta vội vàng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nhược Hoa.
"Chúng ta sẽ đẩy nhanh hôn ước với Tề gia, không thể vì sự cảm tính của em mà hủy hoại Thượng Quan gia!" Nói xong anh ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Thượng Quan Nhược Hoa bị câu nói cuối cùng của anh trai làm cho sửng sốt tại chỗ, hồi lâu chưa có phản ứng, không biết mất bao lâu, nhưng cuối cùng cô đã bật khóc vì ấm ức.
Người đẹp rơi lệ luôn đáng yêu nhất. Hơn nữa, cô gái trước mặt còn khóc lóc thảm thiết là vì cố gắng bảo vệ anh nên mới chịu ấm ức. Trong lòng Lý Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy có trách nhiệm lớn lao.
Anh phải dỗ dành cô gái này nhưng Thiên Y đại nhân tối cao luôn chỉ biết làm khó người khác. Chỉ có người khác dỗ dành anh, anh đâu từng dỗ dành con gái?
Khi anh đang rơi vào bế tắc, tiếng nức nở của Thượng Quan Nhược Hoa càng ngày càng nhỏ, thút thít nói:
"Anh Cảnh Thiên, xin lỗi anh, em thật sự không nhịn được, em không làm anh sợ chứ..."
!!!
Lý Cảnh Thiên sững sờ!
Đây là cô gái thần tiên gì vậy?!
Vì anh mà bị giận lây, chịu buồn bã ấm ức, buồn mà cô lại còn quay lại an ủi anh?!
Lý Cảnh Thiên cảm thấy thân phận kẻ ngốc của mình lại một lần nữa có ích. Anh mỉm cười, cũng không biết móc từ đâu ra một viên kẹo.
"Ăn kẹo đi! Đừng khóc nữa."
Trên mặt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt long lanh, khi nhìn thấy viên kẹo, Thượng Quan Nhược Hoa nhất thời quên khóc, nhìn viên kẹo với vẻ vừa mừng vừa lo.
Đó là loại kẹo rẻ nhất, giấy gói hơi nhăn nheo, vừa nhìn biết ngay là đã để rất lâu nên có thể đã hết hạn sử dụng.