"Hỗn xược!" Đại sư Mai chưa kịp nói gì, Thôi Chí Trung đã mắng: "Đại sư Mai trừ ma quỷ vì nhân gian chính đạo, đâu có thể tùy tiện biểu diễn cho đám người phàm các người xem?!"
Lý Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Ồ, đúng đúng, trừ tà là vì nhân gian chính đạo. Vậy thì xin đại sư Mai hãy vì nhân gian chính đạo, cũng vì sinh linh bách tính của vùng đất này mà xua đuổi tất cả dã quỷ của mảnh đất này đi!"
Gậy ông đập lưng ông!
Bây giờ Thôi Chí Trung không còn gì để nói nữa.
Đại sư Mai nhíu mày, hôm nay ông ta chỉ chuẩn bị bảy tám bóng ma này. Vốn dĩ có thể xua đuổi từng con một, nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người như vậy, muốn thi triển thực lực của bản thân một chút, cùng một lúc trấn áp những con quỷ này!
Ông ta thả hết tất cả bóng ma ra, không ngờ người này lại xem tới nghiện!
Ông ta chưa bao giờ thấy ai không sợ quỷ thần tới vậy, thậm chí còn chạy đến xem trừ ma khiến ông ta chỉ có thể giả vờ tinh vi và chắp tay lại.
"Chuyện trừ ma quỷ có thời gian nhất định, hôm nay đã qua thời điểm tốt nhất để trừ ma. Hơn nữa, hôm nay lão đạo sĩ đã thi pháp nên pháp lực cũng có phần tiêu hao. Nếu thi triển lần nữa bị ma quỷ nhập vào sẽ làm tổn hại đạo hành. Nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến tính mạng của tất cả những người có mặt, vậy thì thật oan nghiệt.
Ý của câu nói đó chính là, nếu anh không sợ chết thì tiếp tục ép tôi trừ ma đi!
Nhưng Lý Cảnh Thiên là một kẻ nổi loạn.
Nếu hôm nay vị đại sư này đổi một chiêu khác để gian lận, anh sẽ không thèm phá hoại thương hiệu của ông ta, chặt đứt cần câu cơm của ông ta. Suy cho cùng thì ra ngoài bôn ba, không ai dễ dàng gì.
Nhưng nghi lễ trừ ma lại liên quan đến phong thủy. Ông ta giả vờ trừ ma có thể vì cho rằng nó không có ảnh hưởng gì và chỉ là lừa để kiếm chút tiền mà thôi.
Nhưng lần thao tác tế đàn này sẽ thu hút tất cả ma quỷ từ mọi hướng tới đây. Cho dù trước đây nơi này không phải là âm trạch thì bây giờ cũng là âm trạch rồi.
"Xem ra đại sư Mai không muốn truyền dạy rồi." Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên khá thất vọng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đại sư Mai khiến ông ta cảm thấy như thể bản thân sẽ vạch trần bất cứ lúc nào nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Mặc dù thuật pháp của ông ta là giả, nhưng lừa đảo nhiều năm, đương nhiên sẽ có một số khả năng nhất định.
"Tà tuý của nơi này đã bị loại bỏ kha khá rồi, cho dù có một hai con ma cũng không đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng con người. Lần thi triển pháp thuật hôm nay kết thúc ở đây, bản đạo tiêu hao quá nhiều, phải quay về ngồi thiền rồi.”
Thôi Chí Trung không dám chậm trễ, lập tức gọi thư ký đưa đại sư Mai về.
Nhưng Lý Cảnh Thiên đã chặn lại.
"Đừng vội đi như vậy chứ đại sư Mai! Theo tôi thấy, chút nữa sẽ lại có ma quỷ đến. Nếu ông không ở đây, ai sẽ bảo vệ chúng tôi chứ?"
Đại sư Mai nhướng mày!
"Bản đạo đã nói rồi, ở đây sẽ không xuất hiện tà tuý nữa. Cậu ngăn cản tôi hết lần này đến lần khác. Lẽ nào cậu đang nghi ngờ công pháp của tôi?"
Ông ta còn chưa nói xong, một luồng tà phong đột nhiên thổi lên!
Mọi người đều nhìn về hướng tà phong, chính là từ mảnh đất đó thổi tới!
Gió đêm có chút lạnh nhưng mọi người đều cảm nhận được gió thổi vào người, mang theo sự lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình!
Ánh sáng đỏ trong mắt Âu Dương Thiến thoáng lóe lên hai lần, sau đó sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, cô ta vô thức bám vào Lý Cảnh Thiên đang đứng bên cạnh.
Luồng tà phong này khiến mặt của đại sư Mai biến sắc!
Ông ta nghi ngờ nhìn Lý Cảnh Thiên, đây nhất định là thuật che mắt của anh!
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc tiếp theo, cả căn phòng tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết!
Lại có một luồng tà phong, cửa sổ phòng VIP trực tiếp bị khóa trái! Đèn trong phòng nhấp nháy rồi tắt giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị khiến mọi người đều sợ hãi và hét lên!
"Ma! Ma lại đến rồi! Đại sư Mai! Đại sư Mai mau ra tay đi!"
Lý Cảnh Thiên cười lạnh nói.
"Ồ, đúng đúng, trừ tà là vì nhân gian chính đạo. Vậy thì xin đại sư Mai hãy vì nhân gian chính đạo, cũng vì sinh linh bách tính của vùng đất này mà xua đuổi tất cả dã quỷ của mảnh đất này đi!"
Gậy ông đập lưng ông!
Bây giờ Thôi Chí Trung không còn gì để nói nữa.
Đại sư Mai nhíu mày, hôm nay ông ta chỉ chuẩn bị bảy tám bóng ma này. Vốn dĩ có thể xua đuổi từng con một, nhưng hôm nay nhìn thấy nhiều người như vậy, muốn thi triển thực lực của bản thân một chút, cùng một lúc trấn áp những con quỷ này!
Ông ta thả hết tất cả bóng ma ra, không ngờ người này lại xem tới nghiện!
Ông ta chưa bao giờ thấy ai không sợ quỷ thần tới vậy, thậm chí còn chạy đến xem trừ ma khiến ông ta chỉ có thể giả vờ tinh vi và chắp tay lại.
"Chuyện trừ ma quỷ có thời gian nhất định, hôm nay đã qua thời điểm tốt nhất để trừ ma. Hơn nữa, hôm nay lão đạo sĩ đã thi pháp nên pháp lực cũng có phần tiêu hao. Nếu thi triển lần nữa bị ma quỷ nhập vào sẽ làm tổn hại đạo hành. Nếu không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến tính mạng của tất cả những người có mặt, vậy thì thật oan nghiệt.
Ý của câu nói đó chính là, nếu anh không sợ chết thì tiếp tục ép tôi trừ ma đi!
Nhưng Lý Cảnh Thiên là một kẻ nổi loạn.
Nếu hôm nay vị đại sư này đổi một chiêu khác để gian lận, anh sẽ không thèm phá hoại thương hiệu của ông ta, chặt đứt cần câu cơm của ông ta. Suy cho cùng thì ra ngoài bôn ba, không ai dễ dàng gì.
Nhưng nghi lễ trừ ma lại liên quan đến phong thủy. Ông ta giả vờ trừ ma có thể vì cho rằng nó không có ảnh hưởng gì và chỉ là lừa để kiếm chút tiền mà thôi.
Nhưng lần thao tác tế đàn này sẽ thu hút tất cả ma quỷ từ mọi hướng tới đây. Cho dù trước đây nơi này không phải là âm trạch thì bây giờ cũng là âm trạch rồi.
"Xem ra đại sư Mai không muốn truyền dạy rồi." Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên khá thất vọng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào đại sư Mai khiến ông ta cảm thấy như thể bản thân sẽ vạch trần bất cứ lúc nào nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.
Mặc dù thuật pháp của ông ta là giả, nhưng lừa đảo nhiều năm, đương nhiên sẽ có một số khả năng nhất định.
"Tà tuý của nơi này đã bị loại bỏ kha khá rồi, cho dù có một hai con ma cũng không đủ để gây nguy hiểm đến tính mạng con người. Lần thi triển pháp thuật hôm nay kết thúc ở đây, bản đạo tiêu hao quá nhiều, phải quay về ngồi thiền rồi.”
Thôi Chí Trung không dám chậm trễ, lập tức gọi thư ký đưa đại sư Mai về.
Nhưng Lý Cảnh Thiên đã chặn lại.
"Đừng vội đi như vậy chứ đại sư Mai! Theo tôi thấy, chút nữa sẽ lại có ma quỷ đến. Nếu ông không ở đây, ai sẽ bảo vệ chúng tôi chứ?"
Đại sư Mai nhướng mày!
"Bản đạo đã nói rồi, ở đây sẽ không xuất hiện tà tuý nữa. Cậu ngăn cản tôi hết lần này đến lần khác. Lẽ nào cậu đang nghi ngờ công pháp của tôi?"
Ông ta còn chưa nói xong, một luồng tà phong đột nhiên thổi lên!
Mọi người đều nhìn về hướng tà phong, chính là từ mảnh đất đó thổi tới!
Gió đêm có chút lạnh nhưng mọi người đều cảm nhận được gió thổi vào người, mang theo sự lạnh thấu xương khiến người ta rùng mình!
Ánh sáng đỏ trong mắt Âu Dương Thiến thoáng lóe lên hai lần, sau đó sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, cô ta vô thức bám vào Lý Cảnh Thiên đang đứng bên cạnh.
Luồng tà phong này khiến mặt của đại sư Mai biến sắc!
Ông ta nghi ngờ nhìn Lý Cảnh Thiên, đây nhất định là thuật che mắt của anh!
Nhưng ông ta còn chưa kịp phản ứng, khoảnh khắc tiếp theo, cả căn phòng tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết!
Lại có một luồng tà phong, cửa sổ phòng VIP trực tiếp bị khóa trái! Đèn trong phòng nhấp nháy rồi tắt giống như cảnh tượng trong một bộ phim kinh dị khiến mọi người đều sợ hãi và hét lên!
"Ma! Ma lại đến rồi! Đại sư Mai! Đại sư Mai mau ra tay đi!"