Người phụ nữ kia sững sờ!
Cô ta mặc quần soóc ngắn, mang giày cao gót, trang điểm rất đậm...
Vậy mà anh lại nói cô ta là bà thím?
Lý Cảnh Thiên tiếp tục nói: "Thím là Hằng Nga hay Tây Thi? Xấu muốn chết, tôi không nhìn thì đã sao? Hơn nữa hình như tôi không quen thím? Thím đang khoác tay một người đàn ông lại tới bắt chuyện với một người đàn ông khác. Tôi không có đam mê đặc thù chơi some đâu, thím tìm nhầm người rồi."
Những lời nói này làm người phụ nữ kia mặt đỏ tới mang tai.
Xấu muốn chết!
Thím!
Some...
Lời nói vô cùng cay nghiệt, mỗi một câu đều giẫm trúng vào điểm chết người. người đàn ông bị kéo mặt lộ vẻ không vui.
"Người này ai vậy? Em và anh ta có quan hệ gì?"
Người phụ nữ lập tức đổi giọng điệu, mềm mại đáng yêu làm nũng nói: "Hắn chính là Lý Cảnh Thiên! Người làm hại em trai em bị đuổi ra khỏi Bạch Thị!"
Triệu Hữu Mai vừa trợn mắt nhìn Lý Cảnh Thiên vừa yếu đuối không xương tựa vào ngực Mã Tuấn Sinh.
"Anh Tuấn, người này hại em trai em rất thảm, anh nhất định phải trút giận cho em đó!"
Đây chính là cơ hội để thể hiện thực lực của mình mặt người phụ nữ này, Mã Tuấn Sinh sẽ không bỏ qua.
"Thì ra chỉ là một thằng bụi đời!" Mã Tuấn Sinh khinh thường nhìn Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới: “Yên tâm đi, coi như hôm nay hắn xui xẻo rơi vào tay anh, xem anh chơi chết hắn thế nào! Nhưng mà... Nếu anh báo thù giúp em thì em báo đáp anh thế nào?"
Nói xong, tay hắn ta không thành thật đặt lên bên hông Triệu Hữu Mai, không ngừng mò xuống phía dưới...
Triệu Hữu Mai chẳng những không xấu hổ mà còn to gan kéo váy lên. Cái váy vốn đã cực ngắn, lúc này đã thấy được cả bẹn đùi.
Nhưng cô ta không thèm quan tâm mà bám dính lên người Mã Tuấn Sinh như con thạch sùng rồi mập mờ kêu lên.
Bị sóng cả đập mạnh vào mặt, Mã Tuấn Sinh vừa lòng thỏa ý kéo cô ta vào lòng rồi cố ý tăng lớn giọng nói: "Người tới đây chơi ai không biết nơi này phải hẹn trước? Thật sự chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy, không có cái gì mà dám đến đây!"
Nói xong, hắn ta lấy điện thoại bày ra lịch hẹn trước của mình.
Nhưng bảo vệ vẫn chặn hắn ta lại.
"Hôm nay trong biệt thự có hoạt động quan trọng, tất cả những người hẹn trước hoãn lại một ngày sau. Ngài không thể đi vào."
"Cái gì?!" Mã Tuấn Sinh giận dữ: "Nhìn cho rõ ràng. Tôi đã hẹn trước, có tin hẹn trước sẽ được vào là quy định của các người. Vì sao bây giờ không để tôi vào"
Bảo vệ bình tĩnh nói: "Hai ngày trước chúng tôi đã gửi thông báo cho tất cả hội viên. Ngài không biết à?"
Mã Tuấn Sinh biến sắc, hắn ta thật sự không biết.
Bởi vì hắn ta không phải là hội viên, đây là tin nhắn hẹn trước của người khác, nhưng bởi vì người đó có việc đột xuất không đến được nên mới hắn ta mới mặt dày mày dạn xin đi thay.
Đáng ghét! Chuyện lớn như vậy mà không ai nói ra làm hại hắn ta mất mặt trước phụ nữ.
"Tôi là người của Mã gia." Mã Tuấn Sinh kiêu ngạo để lộ ra thân phận: “Gần đây chắc do bận quá nên không nhận được thông báo hủy hẹn của các người. Chỉ cần anh để tôi đi vào thì tôi sẽ không trách các người làm việc sơ suất."
Bảo vệ nhìn hắn ta như nhìn một thằng đần: "Mã gia? Chưa nghe nói qua."
!!!
Sắc mặt Mã Tuấn Sinh có chút khó coi.
Mặc dù hiện tại Mã gia chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai ở Bạch Thị, nhưng gần đây Thượng Quan gia khuếch trương, nhà bọn họ đã thông qua các mối quan hệ để chấp nối với Thượng Quan gia. Mặc dù trước mắt còn chưa xác định sẽ hợp tác, nhưng cũng đã nắm chắc tám chín phần.
Chỉ cần ký kết hợp đồng thì Mã gia sẽ được đổi đời.
Đến lúc đó Mã gia bọn họ có thể thành công bước vào hàng ngũ thế gia đứng đầu Bạch Thị.
Cô ta mặc quần soóc ngắn, mang giày cao gót, trang điểm rất đậm...
Vậy mà anh lại nói cô ta là bà thím?
Lý Cảnh Thiên tiếp tục nói: "Thím là Hằng Nga hay Tây Thi? Xấu muốn chết, tôi không nhìn thì đã sao? Hơn nữa hình như tôi không quen thím? Thím đang khoác tay một người đàn ông lại tới bắt chuyện với một người đàn ông khác. Tôi không có đam mê đặc thù chơi some đâu, thím tìm nhầm người rồi."
Những lời nói này làm người phụ nữ kia mặt đỏ tới mang tai.
Xấu muốn chết!
Thím!
Some...
Lời nói vô cùng cay nghiệt, mỗi một câu đều giẫm trúng vào điểm chết người. người đàn ông bị kéo mặt lộ vẻ không vui.
"Người này ai vậy? Em và anh ta có quan hệ gì?"
Người phụ nữ lập tức đổi giọng điệu, mềm mại đáng yêu làm nũng nói: "Hắn chính là Lý Cảnh Thiên! Người làm hại em trai em bị đuổi ra khỏi Bạch Thị!"
Triệu Hữu Mai vừa trợn mắt nhìn Lý Cảnh Thiên vừa yếu đuối không xương tựa vào ngực Mã Tuấn Sinh.
"Anh Tuấn, người này hại em trai em rất thảm, anh nhất định phải trút giận cho em đó!"
Đây chính là cơ hội để thể hiện thực lực của mình mặt người phụ nữ này, Mã Tuấn Sinh sẽ không bỏ qua.
"Thì ra chỉ là một thằng bụi đời!" Mã Tuấn Sinh khinh thường nhìn Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới: “Yên tâm đi, coi như hôm nay hắn xui xẻo rơi vào tay anh, xem anh chơi chết hắn thế nào! Nhưng mà... Nếu anh báo thù giúp em thì em báo đáp anh thế nào?"
Nói xong, tay hắn ta không thành thật đặt lên bên hông Triệu Hữu Mai, không ngừng mò xuống phía dưới...
Triệu Hữu Mai chẳng những không xấu hổ mà còn to gan kéo váy lên. Cái váy vốn đã cực ngắn, lúc này đã thấy được cả bẹn đùi.
Nhưng cô ta không thèm quan tâm mà bám dính lên người Mã Tuấn Sinh như con thạch sùng rồi mập mờ kêu lên.
Bị sóng cả đập mạnh vào mặt, Mã Tuấn Sinh vừa lòng thỏa ý kéo cô ta vào lòng rồi cố ý tăng lớn giọng nói: "Người tới đây chơi ai không biết nơi này phải hẹn trước? Thật sự chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy, không có cái gì mà dám đến đây!"
Nói xong, hắn ta lấy điện thoại bày ra lịch hẹn trước của mình.
Nhưng bảo vệ vẫn chặn hắn ta lại.
"Hôm nay trong biệt thự có hoạt động quan trọng, tất cả những người hẹn trước hoãn lại một ngày sau. Ngài không thể đi vào."
"Cái gì?!" Mã Tuấn Sinh giận dữ: "Nhìn cho rõ ràng. Tôi đã hẹn trước, có tin hẹn trước sẽ được vào là quy định của các người. Vì sao bây giờ không để tôi vào"
Bảo vệ bình tĩnh nói: "Hai ngày trước chúng tôi đã gửi thông báo cho tất cả hội viên. Ngài không biết à?"
Mã Tuấn Sinh biến sắc, hắn ta thật sự không biết.
Bởi vì hắn ta không phải là hội viên, đây là tin nhắn hẹn trước của người khác, nhưng bởi vì người đó có việc đột xuất không đến được nên mới hắn ta mới mặt dày mày dạn xin đi thay.
Đáng ghét! Chuyện lớn như vậy mà không ai nói ra làm hại hắn ta mất mặt trước phụ nữ.
"Tôi là người của Mã gia." Mã Tuấn Sinh kiêu ngạo để lộ ra thân phận: “Gần đây chắc do bận quá nên không nhận được thông báo hủy hẹn của các người. Chỉ cần anh để tôi đi vào thì tôi sẽ không trách các người làm việc sơ suất."
Bảo vệ nhìn hắn ta như nhìn một thằng đần: "Mã gia? Chưa nghe nói qua."
!!!
Sắc mặt Mã Tuấn Sinh có chút khó coi.
Mặc dù hiện tại Mã gia chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai ở Bạch Thị, nhưng gần đây Thượng Quan gia khuếch trương, nhà bọn họ đã thông qua các mối quan hệ để chấp nối với Thượng Quan gia. Mặc dù trước mắt còn chưa xác định sẽ hợp tác, nhưng cũng đã nắm chắc tám chín phần.
Chỉ cần ký kết hợp đồng thì Mã gia sẽ được đổi đời.
Đến lúc đó Mã gia bọn họ có thể thành công bước vào hàng ngũ thế gia đứng đầu Bạch Thị.