Chương 31: Không quá năm ngày, nhất định sẽ chết!
“Anh thật quá đáng!” Tề Thiên không còn giữ được vẻ điềm đạm trên gương mặt: “Anh có biết chiếc gương đồng này quý giá thế nào không? Nó vô giá!
Thượng Quan Nhược Hoa khẽ nhíu mày, tuy rằng đau lòng nhưng vẫn không nhẫn tâm trách cứ Lý Cảnh Thiên.
“Xin lỗi anh Tề, anh cảnh Thiên, anh ấy chỉ… tò mò thôi…”
Mặc dù cái cớ này rất vụng về nhưng cô vẫn muốn chổng chế. Nếu không, với tính cách của người này, tuyệt đối sẽ không tha cho Lý cảnh Thiên.
“Không phải là tò mò, tôi cố ý đó.”
!!!
Hạ Hầu Thanh thất vọng nhìn Lý cảnh Thiên, vốn chỉ tưởng rằng đầu óc anh không được linh hoạt, không ngờ lại nghịch ngợm như vậy!
Tề Thiên tức giận đến mức mặt méo đi!
Đây chính là bảo bối khó khăn lắm anh ta mới xin được từ cha mình! Vậy mà lại bị vỡ như vậy!
Anh ta đau khố quỳ xuống nhặt những mảnh vỡ, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Gương vỡ khó lành… Cho dù kỹ năng sửa chữa của Tề gia có cao đến mấy cũng khó có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trong phòng là một khoảng yên tĩnh, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình.
Lý Cảnh Thiên bổng nhiên nói: “Chiếc nhẫn ngọc này của anh cũng không tồi!”
Tề Thiên sửng sốt, sau đó nhanh chóng đưa bàn tay đeo nhẩn ngọc ra sau lưng.
Vừa vỡ một chiếc gương đồng, chiếc nhẫn ngọc này không thế bị kẻ ngốc này làm hỏng nữa!
“Chiếc mặt nạ hiền lành” trên mặt anh ta lúc này hoàn toàn sụp đố, sự chán ghét trong ánh mắt không hề che giấu.
“Biến đi! Tránh xa tôi ra! Nhìn thấy thứ gì tốt đều giành lấy, sao anh lại vô học như vậy!”
Thượng Quan Nhược Hoa cau mày, đang định mở miệng lại bị Quả Nhi giành nói trước.
“Anh mới vô học! cả nhà anh đều vô học! Sư huynh của tôi đang cứu các người đó!” Vừa nói, cô vừa chăm chú nhìn về phía chiếc nhẫn ngọc.
Vừa rồi khoảnh khắc chiếc gương đồng vỡ tan, cô đã nhìn thấy một luồng tà khí lập tức xâm nhập vào bên trong chiếc nhẫn ngọc.
Luồng tà khí đó có màu xám đen, cho thấy trong đó chứa nộ khí cực lớn, thuộc tính cực âm. Tà khí ấn trong gương, về lâu dài sẽ gây hại cho cơ thế.
Huống hồ tà khí vốn không thuộc về đâu cả, lại lập tức chui vào trong chiếc nhẫn ngọc. Điều này cho thấy tà khí này không tự nhiên hình thành mà là do con người tạo ra!
Rõ ràng người tặng chiếc gương đồng không hề muốn để Tề gia sống dề dàng.
Ngay cả cô cũng có thể nhìn ra chứ đừng nói đến sư huynh.
Tề Thiên cười lạnh: “Cứu chúng tôi? Dựa vào anh ta ư? Một kẻ ngốc đến gương đồng cũng không biết?”
“Chiếc gương đồng có vấn đề.” Lý cảnh Thiên bỗng nhiên đưa ra kết luận: “Nhẫn ngọc có vấn đề.“
Người khác nghe không hiểu, nhưng Thượng Quan Nhược Hoa thì hiểu.
Anh Cảnh Thiên vì thấy hai thứ này có vấn đề nên mới phá hoại chúng.
“Anh Cảnh Thiên, có vấn đề gì thì cứ nói với em, em tin anh.”
Lý Cảnh Thiên giả ngốc, nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nhược Hoa.
Người phụ nữ này dường như luôn có thể gây bất ngờ và sưởi ấm trái tim anh vào những lúc không ngờ tới.
Đầu tiên cô dùng cơ thế nhỏ nhắn của mình đế bảo vệ anh, sau đó nhiều lần tin tưởng anh vô điều kiện… Lòng tin này phải mạnh mẽ đến mức nào?
“Chiếc gương đó, anh không thể soi, nếu soi thì anh sẽ chết!”
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt! Nhìn Tề Thiên với ánh mắt không thể tin nổi!
Tề Thiên nhất thời hoảng sợ.
“Không, không, không! Tuyệt đổi không thể nào! Cha tôi có một bộ hoàn chỉnh. Tôi có một chiếc nhẫn ngọc, mẹ tôi đeo một chiếc vòng ngọc, trên người cha tôi đang đeo một dây chuyền bằng ngọc và tặng chiếc gương đồng này cho tôi, chứng minh chúng tôi là một gia đình.”
Tề Thiên sợ Thượng Quan Nhược Hoa không tin, vội vàng giải thích: “Thật đó! Nếu soi gương có thế chết người, vậy mẹ tôi đã chết từ lâu rồi! Bây giờ không phải bà ấy vẫn đang ổn sao!”
Lý Cảnh Thiên nhún vai.
“Vậy thì xong rồi, không quá năm ngày nhất định sẽ chết.”
Hạ Hầu Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Lý Cảnh Thiên này không chỉ nghịch ngợm, tùy ý phá hỏng đồ của người khác, còn vô cùng cùng độc ác!
“Mở miệng, khép miệng đều nói đến sổng chết. Để khiến Nhược Hoa tin tưởng, bịa ra lời nói dổi vô lý như vậy, lại còn nguyền rủa cha mẹ người ta! Anh thực sự khiến tôi ghê tởm!”
Tề Thiên hít sâu một hơi, chỉ vào Lý cảnh Thiên nói:
“Mối quan hệ giữa tôi và cô Quan bây giờ không chỉ là bạn bè. Cho dù sau này chúng tôi có đính hôn, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô ấy gặp anh. Tôi không ngờ anh lại lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Nhược Minh, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Khi hôn ước của chúng tôi chính thức hoàn tất, tôi không muốn gặp lại người đàn ông này nữa!
Thượng Quan Nhược Hoa ngơ ngác nhìn bọn họ.
Hôn ước gì? Hôn ước của ai với ai?
Thượng Quan Nhược Minh vốn muốn sau này mới nói với em gái mình nhưng không ngờ Tề Thiên lại nóng nảy đến mức nói ra. Thấy dáng vẻ em gái có chút kinh ngạc, Thượng Quan Nhược Minh thở dài nói:
“Cha đã sắp xếp hỏn sự cho em, chính là Tề công tử này.”
Sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng!
Thượng Quan Nhược Minh cũng có chút bất đắc dĩ, không dám nhìn thẳng vào mắt em gái mình.
Lần này anh và cha ra nước ngoài chính là để kết thân với Tề gia. Gia chủ Tề gia, Tề Hải Nhân, cha của Tề Thiên là một nguyên lão đã từng cùng với Thân Bá Xương tay trắng dựng nên cơ đồ. Chỉ là sau đó, không biết vì lý do gì, Tề Hải Nhân lại tự mình tách ra. Dù danh tiếng không bằng người giàu nhất nhưng vẫn được coi là gia tộc có máu mặt ởtỉnh Giang Nam.
Kết thân với Tề gia và lấy đó làm bàn đạp để đến gần với Thân Bá Xương, sau đó giành được tấm vé bước vào tỉnh Giang Nam.
Cách tốt nhất đế kết thân là liên hôn.
Thượng Quan Nhược Minh cũng biết, với tính cách của em gái mình, nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ không vui nhưng cuối cùng cô vẫn vâng lời. Dù sao cô cũng mắc bệnh không có tình cảm với đàn ông, kết hôn với ai mà chẳng giống nhau chứ?
Không ngờ, ngay sau khi họ vừa ra nước ngoài, bệnh của em gái đã được chữa khỏi. Lại còn được đệ tử ngốc của Thiên Y gì đó chữa khỏi.
Nếu Hạ Hầu Thanh không gọi điện bảo bọn họ quay lại sớm để ngăn cản Nhược Hoa thì nói không chừng nha đầu ngốc này đã nối lại hôn ước với người ta rồi!
Lúc này anh ta chỉ có thể giải thích: “Anh và cha làm như vậy đều là vì muốn tốt cho em, hôn ước vẫn chưa được hoàn tất, nhưng cơ bản sẽ không có thay đổi gì. Từ hôm nay trở đi, em phải ngoan ngoãn, bớt ra ngoài gây chuyện đi.”
Anh ta đã nghe nói đến những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Vốn tưởng rằng đệ tử ngốc này của Thiên Y sẽ không gây ra sóng gió gì, nhưng không ngờ lại chữa khỏi bệnh cho Nhược Hoa, sau đó chọc giận Âu Dương Thiến, đánh Cao Đông Kiệt, thậm chí còn cứu Âu Dương Hoằng Thái trước mặt lão tiên sinh Vân Trung Sơn…
Xem ra phán đoán ban đầu của cha có chút sai lầm. Người này biết chút y thuật, còn có chút tác dụng, nếu Nhược Hoa thích thì trước khi kết hôn có thể giữ lại bên mình. Có điều… cần phải quở mắng!
Anh ta dẫn Lý cảnh Thiên đến ngọn đồi ở hậu viện, leo lên nhìn và chỉ về phía xa xa hỏi:
‘Anh có biết đó là nơi nào không?’
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK