"Không có gì.” Giọng nói của Lý Cảnh Thiên thản nhiên, nhưng lại nở nụ cười xấu xa nhìn Quả Nhi.
"Vậy bên anh có âm thanh gì thế?”
Lý Cảnh Thiên thuận mồm bịa chuyện: “Tôi ra ngoài đi dạo, là âm thanh của đôi dã uyên ương thôi.”
.? Thượng Quan Nhược Hoa hơi ngu người. Uyên ương gọi nhau là như vậy sao?
Quả Nhi vốn đang cố gắng nín nhịn, vừa nghe sư huynh dám nói mình là dã uyên ương, tức giận tới mức kêu thêm hai tiếng ngay tại chỗ.
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt.
Giờ cô nghe thấy rất rõ ràng!
Cô lúng túng ho khan hai tiếng: “Anh Cảnh Thiên, anh biết đấy em rất tin tưởng anh. Dù bây giờ anh không đi dạo mà đang nằm trên giường với một người phụ nữ khác, làm chuyện gì khó nói, em cũng hiểu là rất bình thường.”
"Dù sao tới giờ em cũng chưa từng mong rằng anh là của riêng em. Anh ưu tú như thế, phụ nữ thích anh cũng nhiều, nếu như một ngày nào đó anh thích ai thì cũng đừng lừa em. Em còn hận không thể có thêm mấy chị em đây này!”
Nói vậy khiến Lý Cảnh Thiên đơ người.
Hào phóng như thế khiến anh có cảm giác mình như cục sạc công cộng.
Thượng Quan Nhược Hoa lại cười hì hì: “Thực ra em gọi điện thoại là để nói với anh giờ em không ở thành phố Bạch, anh khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, không bằng em kiếm cho anh một người bầu bạn nhé!”
Lý Cảnh Thiên bỗng có cảm giác bị trêu ngược.
Người bầu bạn?
Tìm ai bầu bạn?
Kiểm tra anh à?
Anh bật cười từ chối: “Không không, không cần, tôi là người đứng đắn đấy!”
Một câu “người đứng đắn” khiến cả hai đầu điện thoại bật cười.
Quả Nhi bóp một cái dưới nách anh, Lý Cảnh Thiên không phòng bị, bị nhéo đau tới mức kêu thành tiếng.
Thượng Quan Nhược Hoa cười nói: “Ai bảo anh không phải người đứng đắn đâu? Em cũng tìm người đàng hoàng mài! Thanh Thanh ấy! Thế nào? Anh có hài lòng không?”
Lý Cảnh Thiên vừa nghe được tên Hạ Hầu Thanh lập tức cau mày, quyết tâm từ chối!
Thượng Quan Nhược Hoa cũng đặt cược hoàn toàn vào cái tên Hạ Hầu Thanh khi cô mở miệng nói ra.
"Chính miệng Thanh Thanh đồng ý với em đấy! Chẳng qua em biết là anh Cảnh Thiên chắc chắn không thèm để Thanh Thanh hầu hạ, tặng quà xin lỗi, cho nên nghĩ tới nghĩ lui... Cũng không thể làm gì khác hơn là đưa cho anh làm ấm giường trước! Anh có hài lòng không?”
Lúc này Quả Nhi đã ngồi dậy, mở điện thoại của mình lên, vẻ mặt hóng hớt.
Lý Cảnh Thiên cười khổ nói: “Cô tìm ai cho tôi cũng được đi? Nhưng cái cô Hạ Hầu Thanh này tôi thật sự không tiêu thụ nổi, các cô đừng nói đùa với tôi nữa, cúp đây, tắm rửa đi ngủ đi.”
Thượng Quan Nhược Hoa hơi mất mát.
“Anh Cảnh Thiên, lời em nói là thật, anh suy nghĩ kĩ chút đi? Với quan hệ giữa em và Thanh Thanh thì sau này bọn em sẽ không ghen ghét tranh giành anh. Hơn nữa...
Cô giả vờ bí mật nói: “Vóc người của cô ấy chắc chắn rất tuyệt đó! Số đo ba vòng là...”
"Dừng chút đãi”
Lý Cảnh Thiên không khỏi cắt ngang.
Sao nghe giống như vợ cả đang cưới vợ bé cho anh vậy?
Tính toán một chút!
"Vậy bên anh có âm thanh gì thế?”
Lý Cảnh Thiên thuận mồm bịa chuyện: “Tôi ra ngoài đi dạo, là âm thanh của đôi dã uyên ương thôi.”
.? Thượng Quan Nhược Hoa hơi ngu người. Uyên ương gọi nhau là như vậy sao?
Quả Nhi vốn đang cố gắng nín nhịn, vừa nghe sư huynh dám nói mình là dã uyên ương, tức giận tới mức kêu thêm hai tiếng ngay tại chỗ.
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt.
Giờ cô nghe thấy rất rõ ràng!
Cô lúng túng ho khan hai tiếng: “Anh Cảnh Thiên, anh biết đấy em rất tin tưởng anh. Dù bây giờ anh không đi dạo mà đang nằm trên giường với một người phụ nữ khác, làm chuyện gì khó nói, em cũng hiểu là rất bình thường.”
"Dù sao tới giờ em cũng chưa từng mong rằng anh là của riêng em. Anh ưu tú như thế, phụ nữ thích anh cũng nhiều, nếu như một ngày nào đó anh thích ai thì cũng đừng lừa em. Em còn hận không thể có thêm mấy chị em đây này!”
Nói vậy khiến Lý Cảnh Thiên đơ người.
Hào phóng như thế khiến anh có cảm giác mình như cục sạc công cộng.
Thượng Quan Nhược Hoa lại cười hì hì: “Thực ra em gọi điện thoại là để nói với anh giờ em không ở thành phố Bạch, anh khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, không bằng em kiếm cho anh một người bầu bạn nhé!”
Lý Cảnh Thiên bỗng có cảm giác bị trêu ngược.
Người bầu bạn?
Tìm ai bầu bạn?
Kiểm tra anh à?
Anh bật cười từ chối: “Không không, không cần, tôi là người đứng đắn đấy!”
Một câu “người đứng đắn” khiến cả hai đầu điện thoại bật cười.
Quả Nhi bóp một cái dưới nách anh, Lý Cảnh Thiên không phòng bị, bị nhéo đau tới mức kêu thành tiếng.
Thượng Quan Nhược Hoa cười nói: “Ai bảo anh không phải người đứng đắn đâu? Em cũng tìm người đàng hoàng mài! Thanh Thanh ấy! Thế nào? Anh có hài lòng không?”
Lý Cảnh Thiên vừa nghe được tên Hạ Hầu Thanh lập tức cau mày, quyết tâm từ chối!
Thượng Quan Nhược Hoa cũng đặt cược hoàn toàn vào cái tên Hạ Hầu Thanh khi cô mở miệng nói ra.
"Chính miệng Thanh Thanh đồng ý với em đấy! Chẳng qua em biết là anh Cảnh Thiên chắc chắn không thèm để Thanh Thanh hầu hạ, tặng quà xin lỗi, cho nên nghĩ tới nghĩ lui... Cũng không thể làm gì khác hơn là đưa cho anh làm ấm giường trước! Anh có hài lòng không?”
Lúc này Quả Nhi đã ngồi dậy, mở điện thoại của mình lên, vẻ mặt hóng hớt.
Lý Cảnh Thiên cười khổ nói: “Cô tìm ai cho tôi cũng được đi? Nhưng cái cô Hạ Hầu Thanh này tôi thật sự không tiêu thụ nổi, các cô đừng nói đùa với tôi nữa, cúp đây, tắm rửa đi ngủ đi.”
Thượng Quan Nhược Hoa hơi mất mát.
“Anh Cảnh Thiên, lời em nói là thật, anh suy nghĩ kĩ chút đi? Với quan hệ giữa em và Thanh Thanh thì sau này bọn em sẽ không ghen ghét tranh giành anh. Hơn nữa...
Cô giả vờ bí mật nói: “Vóc người của cô ấy chắc chắn rất tuyệt đó! Số đo ba vòng là...”
"Dừng chút đãi”
Lý Cảnh Thiên không khỏi cắt ngang.
Sao nghe giống như vợ cả đang cưới vợ bé cho anh vậy?
Tính toán một chút!