Chương 7: Đây là cảm giác rung động sao
Hạ Hầu Thanh thật sự không ngờ mình nói nhiều như vậy mà cuối cùng cô chỉ rút ra một kết luận duy nhất!
“Nhược Hoa cậu đừng có giả ngốc! Tên Lý Cảnh Thiên rõ ràng là một tên vô lại… Không, nói anh ta là một tên lưu manh mới đúng!”
“Không có ah, tớ cảm thấy anh ta rất thú vị mà!” Ánh mắt Thượng Quan Nhược Hoa khẽ lóe lên: “Không ngờ anh ta còn dám chọc rốn của cậu nữa!”
Hai má Hạ Hầu Thanh hơi đỏ lên.
“Được lắm! Biết tớ tức giận mà cậu còn trêu tớ! Giờ xem tớ cũng chọc rốn của cậu thế nào nè!” Nói xong cô ấy liền đưa tay vén áo ngủ của Thượng Quan Nhược Hoa lên.
Hai cô gái đùa giỡn vén quần áo của nhau lên, cuối cùng lại cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Phần tóc đuôi ngựa của Hạ Hầu Thanh đã sớm buông xõa raa, mái tóc màu nâu đen xõa xuống, cổ áo cũng đã sớm bị kéo lỏng.
Thượng Quan Nhược Hoa nương theo hướng cổ áo nhìn chằm chằm vào hai đỉnh núi cao ngất bên trong.
“Tớ ghen tị với cậu thật đây.” Cô tiếc nuối nói: “Chắc chắn cả đời này của tớ sẽ không sở hữu được thân hình đẹp như vậy đâu.”
Con gái bình thường sẽ phát triển từ lúc mười mấy tuối, lúc bắt đầu dậy thì. Còn cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa thì khác, cô đã ngừng phát triển từ lúc tuổi 18.
Không chỉ vậy, những cảm xúc rung động, bối rối mà mấy cô gái cùng tuổi hay nói đến… cô cũng hoàn toàn không cảm nhận được.
Thậm chí đến bây giờ cô còn chưa bao giờ cảm nhận cảm giác ‘hưng phấn’ là thế nào.
Trước đó cô chỉ nghĩ như vì là do cô không có hứng thú với đàn ông.
Mãi đến sau này đi khám bác sĩ, cô mới biết tất cả là do cô trời sinh thể hàn dẫn đến chứng lãnh cảm*, hơn nữa còn là loại lãnh cảm cực nặng. (*là hiện tượng người phụ nữ không có hứng thú với hành vi tình dục, một số trường hợp cảm thấy ghê sợ chuyện tình dục)
Cô không quan tâm chuyện mình bị lãnh cảm gì đó. Chẳng qua là mỗi khi nhìn thấy đồi núi trập trùng của người khác, cô sẽ tự ti về cái đồng bằng bằng phẳng của mình.
Có người phụ nữ nào không muốn có được thân hình hoàn hảo, ngực tấn công mông phòng thủ đâu?
“Đừng buồn nữa. Hôm nay tớ đến gặp cậu không phải chỉ để phàn nàn mà còn muốn dẫn cậu đi khám bác sĩ đó!”
Thượng Quan Nhược Hoa theo bản năng từ chối.
Cô đã sớm từ bỏ việc đi gặp bác sĩ.
Dù sao thì cô đã đi khám rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều loại thuốc nhưng vẫn không có tác dụng gì.
“Tin tớ đi, lần này tớ định dẫn cậu đi tìm một lão Trung y rất nổi tiếng vừa đi thuyết giảng ở nước ngoài về, ông ấy chỉ dừng chân ở Thành phố Bạch này ba ngày thôi, có rất nhiều người muốn gặp ông ấy còn không được đâu! May mà tớ đã sớm kêu cha liên hệ với ông ấy đấy, đi thôi!”
Thượng Quan Nhược Hoa không phản kháng được đành phải đi theo cô ấy ra ngoài.
Phố dược liệu ở Thành phố Bạch thường được người dân gọi là “Phố Trân Bảo”. Những thứ không thể mua được ở nơi khác sẽ mua được ở đây, thứ gì cũng có, miễn là người mua chịu xuất tiền.
Bên trong Dược La Đường, một cô gái xinh đẹp xách theo bao lớn bao nhỏ đang miệt mài theo sát một người đàn ông.
Những người đi ngang qua đều đồng loạt liếc nhìn người đàn ông này.
Để con gái nhà người ta xách nhiều đồ như vậy, chắc chắn người này không phải là đàn ông rồi!
Lý Cảnh Thiên hứng chịu mấy ánh nhìn “lăng trì” này một lúc liền trợn mắt nhìn lại, khiến mấy người qua đường kia phải nhanh chóng bỏ đi.
Thì ra là một kẻ ngốc…
“Đã mua đủ hết chưa? Để em nhìn lại xem còn thiếu gì không.”
Quả Nhi vừa nhìn danh sách vừa kiếm tra từng món dược liệu trong tay Lý cảnh Thiên.
Xạ Hương, Đỗ Trọng, Huyết Kiệt…
“Mấy thứ dược liệu đều đủ hết rồi, chỉ còn thiếu Khô Đằng.”
Bên trong những vùng rừng sâu núi thẳm, các dược liệu thường mọc dưới mấy gốc cây to khỏe. Cây này sẽ hấp thụ dược hiệu của mấy dược liệu đó, đồng thời còn thu thập thêm linh khí của trời đất rồi mọc ra các dây leo. Sau khi hái các dây leo đó xuống phơi khô, làm thuốc sẽ mang đến hiệu quả rất thần kỳ.
Theo như truyền thuyết tương truyền từng có một thầy thuốc thúc hóa Khô Đằng để nghịch chuyển âm dương, chữa chết thành sống, tái sinh xương cốt!
Chuyến này bọn họ đi chủ yếu là vì tìm kiếm Khô Đằng.
Dược La Đường là dược viên lớn nhất thành phố Bạch, nếu đã tới đây mà vẫn không mua được thì có lẽ cả thành phố này không còn nơi nào có nữa.
Hai người đang định rời đi thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo. Một chiếc xe thế thao Porsche màu đỏ đậu trước cửa, tiếp đến là hai người phụ nữ vô cùng xinh đẹp bước ra khỏi xe!
Một người trước sau lồi lõm đầy đủ, dáng người thướt tha, người kia da trắng mặt xinh, dáng vẻ dịu dàng động lòng người. Lúc này hai người đang thấp giọng trò chuyện, mỗi một nụ cười duyên dáng, một cái nhíu mày tinh tế đều động đến trái tim của mọi người.
Ánh mắt của những người xung quanh lập tức bị thu hút!
Quả Nhi là người đầu tiên phản ứng lại.
“A! Sư huynh, anh nhìn xem, đó không phải là đồ phiền phức kia sao?”
Lý Cảnh Thiên nghe vậy cũng nhìn sang rồi khẽ cau mày.
Hạ Hầu Thanh?
Mới trêu đùa đó đã gặp lại nữa rồi, đúng là
oan gia ngõ hẹp mà.
Anh vừa định mang theo Quả Nhi lặng lẽ rời đi thì bất ngờ bị hai người đó chặn lại.
“Tại sao các người lại ở đây?!”
Chết tiệt!
Sao mắt của Hạ Hầu Thanh lại sáng như vậy chứ?
Không đợi anh mở miệng, cô ấy đã nhảy vào nói tiếp: “Thì ra là anh cũng đến đây mua thuốc! Sao? Truyền nhân Thiên Y cũng đi mua thuốc à? Anh có biết xem bệnh không? Anh có tiền không? Đừng nói là mấy thứ thuốc này mới vừa trộm được đó nhé?”
Quả Nhi nghe xong lời này thì không nhịn được nữa!
“Này! Cô có bệnh à! Nói chuyện kiếu gì vậy chứ! Tại sao lại mắng sư huynh của tôi?!”
Thượng Quan Nhược Hoa không biết chuyện gì xảy ra nên phải nhanh chóng kéo Hạ Hậu Thanh đi.
“Thanh Thanh, cậu có chuyện gì vậy? Tại sao cậu nói chuyện kì vậy?”
Trong mắt Hạ Hầu Thanh tràn đầy lửa giận nhưng vẫn cổ gắng kìm giọng lại!
“Kì sao? Tớ không chào hỏi mười tám đời tổ tiên nhà anh ta là đã quá bao dung rồi! Anh ta chính là tên lưu manh mà tớ nói đó!”
Lưu manh?
Truyền nhân Thiên Y?
Thượng Quan Nhược Hoa bỗng nhiên giật mình nhận ra!
Hóa ra… người này chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của mình à?
Sau khi hiểu được chuyện này, cô ngẩng đầu lên, cấn thận quan sát Lý cảnh Thiên.
Lúc này Lý cảnh Thiên cũng đang nhìn cô!
Hình tượng của người phụ nữ trước mặt hoàn toàn khác với vẻ ngoài cứng đầu của Hạ Hầu Thanh, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trên tóc không hề mang theo chút đồ trang trí nào, mái tóc đen mun đố từ trên đỉnh đầu xuống vai hệt như thác nước. Dưới làn váy là đôi chân thon dài trắng nõn, bàn chân mảnh mai đi trên giày cao gót trông như đóa sen đang say ngủ ngủ, cô chỉ yên lặng đứng đó nhưng vẫn mang lại cho người đối diện một ấn tượng đặc biệt khắc sâu, làm người khác không nhịn được mà phải ngắm nhìn cô.
Lý Cảnh Thiên không khỏi thầm hít một hơi thật sâu!
Người này thật đẹp!
Bốn mắt chạm nhau, Thượng Quan Nhược Hoa chợt cảm thấy như bị điện giật, đáy lòng bắt đầu dâng lên một cảm giác thật kỳ lạ!
Đây là cảm giác rung động? !
Nhưng Lý cảnh Thiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô rồi mỉm cười.
Nụ cười này hệt như một chùm pháo hoa bất ngờ nổ tung trong lòng cô!
“Tiên sinh, tôi có thể hỏi tên của ngài được không?”
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
“Lý Cảnh Thiên.”
“Tên rất hay.” Thượng Quan Nhược Hoa cười rạng rỡ, sau đó lại buột miệng nói: “Em có thể gọi anh là cảnh Thiên không?”
Câu nói này khiến Hạ Hầu Thanh sợ muốn chết! Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Nhược Hoa có hứng thú với người đàn ông nào đó!
“Cậu bị điên à?! Anh ta là một tên lưu manh đó!”
Nhưng lúc này Thượng Quan Nhược Hoa không hề để ý tới cô ấy mà ngược lại còn tiến một bước lại gần Lý cảnh Thiên.
“Anh Cảnh Thiên mua nhiều dược liệu như vậy, chắc hẳn anh sẽ biết trị bệnh nhỉ? Anh có thể
xem cho em một chút không?”
Đây không phải là lần đầu tiên Lý cảnh Thiên gặp người chủ động như vậy.
Mà những bệnh nhân anh từng chữa bệnh dù là sát thủ hay ông trùm gì đó, miễn là phụ nữ đều đồng loạt cầu xin “lòng thương xót” của anh.
Thấy nhiều đương nhiên sẽ chán.
Thế nhưng, sự chủ động của Thượng Quan Nhươc Hoa lai khiến anh có phản ứnq…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK