Liêu Phi Lãng đứng một bên đã ngồi không yên.
"Thưa thầy, thầy đừng do dự nữa. Mạng người quan trọng, nếu thây băn khoăn thì để em đứng ra bảo đảm!"
Nói xong, anh ta không quan tâm Vân Trung Sơn quyết định thế nào mà nhấc chân chặn Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh lại.
Vân Trung Sơn hít sâu một hơi, nhìn về hướng bóng dáng Liêu Phi Lãng rồi đi theo.
Thượng Quan Nam mang theo một đám người khí thế hung hăng muốn đuổi Lý Cảnh Thiên ra ngoài, nhìn thấy Liêu Phi Lãng dám cản bọn họ thì không khỏi nổi giận.
"Bác sĩ Liêu, tôi kính trọng anh là người của phái học viện, cũng mong anh đừng dính vào chuyện này. Nếu không..."
Thượng Quan Nam nói được một nửa thì không dám nói ra lời đe doạ sau đó.
"Bác Thượng Quan, để anh ấy thử đi!" Giọng của Hạ Hầu Thanh truyền đến từ xa xa, Thượng Quan Nhược Minh hơi cau mày lại.
"Lúc này cô đừng làm loạn được không, sao có thể giao. mạng của Nhược Hoa cho người như thế được?”
Hạ Hầu Thanh nhìn đám lão già với ánh mắt lạnh lùng.
"Trước kia Lý Cảnh Thiên đã cứu mạng Nhược Hoa nên đủ để chứng minh y thuật của anh ta. Dù sao những người này cũng không có cách, để Lý Cảnh Thiên thử một lần đi. Nếu xảy ra chuyện không may thì không phải các người vừa văn có thể xử trí anh ta sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc.
Đám lão già này sớm đã chướng mắt kẻ dám giành công lao của họ, hận không thể trừng trị anh một trận.
"Cô chắc chắn Lý Cảnh Thiên có thể trị khỏi cho Nhược. Hoa như vậy sao?" Thượng Quan Nam trầm giọng mà nói.
Hạ Hầu Thanh không hiểu nổi thái độ của Thượng Quan Nam. Theo lý thì con gái mình bệnh tình nguy kịch, ông ta không phải là người sốt ruột, lo lắng nhất sao?
Vì sao bây giờ trông ông ta lại là người bình tĩnh nhất ở đây?
Cô cố nén chút khó chịu trong lòng: "Chỉ cần một cơ hội, nếu trị không hết thì để mặc các người xử trí anh ta! Mà Hạ Hầu gia cũng sẽ đưa ra bồi thường tương ứng!"
Lý Cảnh Thiên nhíu mày lại.
Không phải đó chứ.... Các người dùng mạng của tôi để đánh cược, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?
Rốt cuộc mày của Thượng Quan Nam cũng buông lỏng như đã đạt được thứ mình mong muốn.
"Được! Vậy cho cậu ta cơ hội lần này. Nếu trước 12 khuya hôm nay mà Nhược Hoa còn chưa khỏi bệnh thì cậu ta đừng mơ nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Hạ Hầu Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi vội đẩy Lý Cảnh Thiên.
"Giao Nhược Hoa cho anh đấy!"
Lý Cảnh Thiên cảm nhận được chân khí lưu động trong phòng thì gật gật đầu, xoay người đi vào rồi khóa trái cửa lại.
Trên giường bệnh, sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa trắng bệch, lẳng lặng nằm trên giường với đôi môi khô nứt như một mỹ nhân ngủ say đang đợi nụ hôn thâm tình của hoàng tử trong định mệnh.
Lý Cảnh Thiên để hộp thuốc xuống, cẩn thận cảm nhận khí tức trong phòng thì cảm thấy chúng quá không sạch sẽ, những khí tức này rất tạp nham, giống như tất cả trọc khí chung quanh biệt thự đều hội tụ đến nơi này.
"Thưa thầy, thầy đừng do dự nữa. Mạng người quan trọng, nếu thây băn khoăn thì để em đứng ra bảo đảm!"
Nói xong, anh ta không quan tâm Vân Trung Sơn quyết định thế nào mà nhấc chân chặn Thượng Quan Nam và Thượng Quan Nhược Minh lại.
Vân Trung Sơn hít sâu một hơi, nhìn về hướng bóng dáng Liêu Phi Lãng rồi đi theo.
Thượng Quan Nam mang theo một đám người khí thế hung hăng muốn đuổi Lý Cảnh Thiên ra ngoài, nhìn thấy Liêu Phi Lãng dám cản bọn họ thì không khỏi nổi giận.
"Bác sĩ Liêu, tôi kính trọng anh là người của phái học viện, cũng mong anh đừng dính vào chuyện này. Nếu không..."
Thượng Quan Nam nói được một nửa thì không dám nói ra lời đe doạ sau đó.
"Bác Thượng Quan, để anh ấy thử đi!" Giọng của Hạ Hầu Thanh truyền đến từ xa xa, Thượng Quan Nhược Minh hơi cau mày lại.
"Lúc này cô đừng làm loạn được không, sao có thể giao. mạng của Nhược Hoa cho người như thế được?”
Hạ Hầu Thanh nhìn đám lão già với ánh mắt lạnh lùng.
"Trước kia Lý Cảnh Thiên đã cứu mạng Nhược Hoa nên đủ để chứng minh y thuật của anh ta. Dù sao những người này cũng không có cách, để Lý Cảnh Thiên thử một lần đi. Nếu xảy ra chuyện không may thì không phải các người vừa văn có thể xử trí anh ta sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trầm mặc.
Đám lão già này sớm đã chướng mắt kẻ dám giành công lao của họ, hận không thể trừng trị anh một trận.
"Cô chắc chắn Lý Cảnh Thiên có thể trị khỏi cho Nhược. Hoa như vậy sao?" Thượng Quan Nam trầm giọng mà nói.
Hạ Hầu Thanh không hiểu nổi thái độ của Thượng Quan Nam. Theo lý thì con gái mình bệnh tình nguy kịch, ông ta không phải là người sốt ruột, lo lắng nhất sao?
Vì sao bây giờ trông ông ta lại là người bình tĩnh nhất ở đây?
Cô cố nén chút khó chịu trong lòng: "Chỉ cần một cơ hội, nếu trị không hết thì để mặc các người xử trí anh ta! Mà Hạ Hầu gia cũng sẽ đưa ra bồi thường tương ứng!"
Lý Cảnh Thiên nhíu mày lại.
Không phải đó chứ.... Các người dùng mạng của tôi để đánh cược, có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?
Rốt cuộc mày của Thượng Quan Nam cũng buông lỏng như đã đạt được thứ mình mong muốn.
"Được! Vậy cho cậu ta cơ hội lần này. Nếu trước 12 khuya hôm nay mà Nhược Hoa còn chưa khỏi bệnh thì cậu ta đừng mơ nhìn thấy mặt trời ngày mai!"
Hạ Hầu Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi vội đẩy Lý Cảnh Thiên.
"Giao Nhược Hoa cho anh đấy!"
Lý Cảnh Thiên cảm nhận được chân khí lưu động trong phòng thì gật gật đầu, xoay người đi vào rồi khóa trái cửa lại.
Trên giường bệnh, sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa trắng bệch, lẳng lặng nằm trên giường với đôi môi khô nứt như một mỹ nhân ngủ say đang đợi nụ hôn thâm tình của hoàng tử trong định mệnh.
Lý Cảnh Thiên để hộp thuốc xuống, cẩn thận cảm nhận khí tức trong phòng thì cảm thấy chúng quá không sạch sẽ, những khí tức này rất tạp nham, giống như tất cả trọc khí chung quanh biệt thự đều hội tụ đến nơi này.