Quả Nhi lại không tin: "Không phải cô cũng không trọn vẹn sao?"
Như Yên lắc đầu: "Tôi là do thi thể bị chặt đầu nên làm quỷ cũng không có đầu, đây là do thi thể, nhưng linh hồn của tôi là hoàn chỉnh. Nhưng súc sinh kia lại khác, linh hồn của ả từng bị cải tạo, lại trải qua cưỡng chế phong ấn nên có khiếm khuyết."
"Pháp lực của ả có vẻ cao cường, nhưng thực tế lại không chịu nổi một kích. Súc sinh kia biết tình huống này nhưng cũng không biết làm sao. Hiện tại ả và thân thể của cô gái kia đã hòa thành một thể, trói buộc sống chết với nhau rồi."
"Nếu như cưỡng chế kéo ra thì cô gái kia sẽ bị bệnh nặng, sau khi lành bệnh thì ký ức mấy năm bị nhập sẽ mất đi. Dù sao linh hồn đó cũng nhập vào bản thể lâu rồi nên đã lấy đi một phần sức mạnh từ nó."
Mất trí nhớ...
Lý Cảnh Thiên không khỏi thầm thở dài, không nghĩ đến chuyện này phiền phức như thế.
"Nhưng chưa chắc sẽ mất trí nhớ." Như Yên nói bổ sung: “Nếu có thể giữ cô gái kia bên cạnh rồi trừ khử linh hồn súc sinh đó từng chút từng chút một thì có thể hạ thấp tác dụng phụ xuống thấp nhất."
Lý Cảnh Thiên khẽ gật đầu.
"Tôi biết, cảm ơn cô, Như Yên."
Như Yên ngượng ngùng cười một tiếng, cô ta chưa từng nghe ai gọi tên mình dễ nghe như vậy. Đang muốn ngang nhiên xông đến bên cạnh Lý Cảnh Thiên thì Quả Nhi đã tay mắt lanh lẹ bắt lấy cô ta.
"Có chuyện gì cô đứng đó mà nói, đừng lại gần sư huynh tôi quá."
Như Yên rất tủi thân, vành mắt đỏ lên.
"Cô hồn dã quỷ chúng tôi bị bắt nạt không có đất dung thân ở Địa phủ mới liều chết chạy lên nhân gian. Dù thế thì mỗi ngày cũng có Âm sai tới bắt chúng tôi. Bây giờ tôi bị công tử kéo đi, Âm sai đó nhất định cho là tôi tự tiện chạy trốn, sau này mong công tử che chở cho."
Vừa nghe đến hai chữ "Âm sai", Quả Nhi lộ ra vẻ mặt không vui.
Ban đầu vì tránh né người của Địa Phủ nên cô và sư huynh phải trốn đông trốn tây, bất đắc dĩ mới đến khu dân cư Hạch Tâm này.
Nếu không phải Đầu Trâu Mặt Ngựa ép rất chặt thì cô và sư huynh đã sống ở nhà cũ trên núi, không biết vui sướng đến mức nào.
Bây giờ nữ quỷ này lại chủ động dẫn Âm sai qua...
Không được, tuyệt đối không thể chấp nhận, nếu không thì hậu hoạn khôn lường!
Nhưng Lý Cảnh Thiên lại có ý tưởng khác.
Anh lấy ra một cái lò bát quái rồi ra hiệu nữ quỷ trốn vào đó.
"Cái lò này đã được tôi cải tạo, cô tu dưỡng trong này thì chẳng những không sinh ra tổn thương, ngược lại còn giúp cô tu dưỡng sinh tức. Cô tu luyện pháp lực của mình cao hơn một chút, đợi đến lúc tôi cần sẽ đánh thức cô."
Nữ quỷ không tức giận vì bị lợi dụng chút nào mà còn vui vẻ ra mặt.
"Chỉ cần công tử không bảo nô gia về Địa Phủ nghèo nàn kia thì Như Yên nguyện ý cống hiến sức lực cả đời cho công tử!"
Lý Cảnh Thiên chột dạ nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Quả Nhi, đầu hơi nhói đau.
Nhìn cách ăn mặc và ăn nói của Như Yên thì chắc đã chết trên trăm năm.
Quỷ cổ đại không phải nên rất dè dặt rụt rè sao? Sao cô ta lại phóng khoáng đến như thế?
"Trước khi cô chết làm cái gì?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lý Cảnh Thiên, Như Yên lập tức hiểu ra ý anh.
"Công tử yên tâm, nô gia là cô nương trong sạch đàng hoàng. Năm đó chết rất oan uổng, trải qua hơn trăm năm thì chuyện gì cũng từng gặp rồi. Mặc dù còn chưa có kinh nghiệm, nhưng nhìn thôi cũng học được. Nô gia đảm bảo với ngài, chỉ cần cho tôi cơ hội thì tôi nhất định có thể làm ngài vui vẻ. Không bằng công tử thử liền đi..."
Nói xong, cô ta lượn lờ về hướng Lý Cảnh Thiên.
Quả Nhi lại vung tay lên trực tiếp ném cô ta vào lò bát quái rồi đóng nắp lại.
"Cô đi thanh tâm quả dục, tu thân dưỡng tính trong này đi!"
Lý Cảnh Thiên nhìn Quả Nhi tức giận mà chỉ cảm thấy quá đáng yêu. Có điều... Bình thường mấy người phụ nữ đã đủ kích thích anh, hiện tại lại xuất hiện một nữ quỷ...
Vận hoa đào của anh thật sự quá tràn trề.
Không còn Như Yên nên trong phòng luyện công lập tức im lặng lại. Quả Nhi buông lò bát quái xuống: "Sư huynh, nuôi tiểu quỷ... Thật sự không có vấn đề chứ?"
Như Yên lắc đầu: "Tôi là do thi thể bị chặt đầu nên làm quỷ cũng không có đầu, đây là do thi thể, nhưng linh hồn của tôi là hoàn chỉnh. Nhưng súc sinh kia lại khác, linh hồn của ả từng bị cải tạo, lại trải qua cưỡng chế phong ấn nên có khiếm khuyết."
"Pháp lực của ả có vẻ cao cường, nhưng thực tế lại không chịu nổi một kích. Súc sinh kia biết tình huống này nhưng cũng không biết làm sao. Hiện tại ả và thân thể của cô gái kia đã hòa thành một thể, trói buộc sống chết với nhau rồi."
"Nếu như cưỡng chế kéo ra thì cô gái kia sẽ bị bệnh nặng, sau khi lành bệnh thì ký ức mấy năm bị nhập sẽ mất đi. Dù sao linh hồn đó cũng nhập vào bản thể lâu rồi nên đã lấy đi một phần sức mạnh từ nó."
Mất trí nhớ...
Lý Cảnh Thiên không khỏi thầm thở dài, không nghĩ đến chuyện này phiền phức như thế.
"Nhưng chưa chắc sẽ mất trí nhớ." Như Yên nói bổ sung: “Nếu có thể giữ cô gái kia bên cạnh rồi trừ khử linh hồn súc sinh đó từng chút từng chút một thì có thể hạ thấp tác dụng phụ xuống thấp nhất."
Lý Cảnh Thiên khẽ gật đầu.
"Tôi biết, cảm ơn cô, Như Yên."
Như Yên ngượng ngùng cười một tiếng, cô ta chưa từng nghe ai gọi tên mình dễ nghe như vậy. Đang muốn ngang nhiên xông đến bên cạnh Lý Cảnh Thiên thì Quả Nhi đã tay mắt lanh lẹ bắt lấy cô ta.
"Có chuyện gì cô đứng đó mà nói, đừng lại gần sư huynh tôi quá."
Như Yên rất tủi thân, vành mắt đỏ lên.
"Cô hồn dã quỷ chúng tôi bị bắt nạt không có đất dung thân ở Địa phủ mới liều chết chạy lên nhân gian. Dù thế thì mỗi ngày cũng có Âm sai tới bắt chúng tôi. Bây giờ tôi bị công tử kéo đi, Âm sai đó nhất định cho là tôi tự tiện chạy trốn, sau này mong công tử che chở cho."
Vừa nghe đến hai chữ "Âm sai", Quả Nhi lộ ra vẻ mặt không vui.
Ban đầu vì tránh né người của Địa Phủ nên cô và sư huynh phải trốn đông trốn tây, bất đắc dĩ mới đến khu dân cư Hạch Tâm này.
Nếu không phải Đầu Trâu Mặt Ngựa ép rất chặt thì cô và sư huynh đã sống ở nhà cũ trên núi, không biết vui sướng đến mức nào.
Bây giờ nữ quỷ này lại chủ động dẫn Âm sai qua...
Không được, tuyệt đối không thể chấp nhận, nếu không thì hậu hoạn khôn lường!
Nhưng Lý Cảnh Thiên lại có ý tưởng khác.
Anh lấy ra một cái lò bát quái rồi ra hiệu nữ quỷ trốn vào đó.
"Cái lò này đã được tôi cải tạo, cô tu dưỡng trong này thì chẳng những không sinh ra tổn thương, ngược lại còn giúp cô tu dưỡng sinh tức. Cô tu luyện pháp lực của mình cao hơn một chút, đợi đến lúc tôi cần sẽ đánh thức cô."
Nữ quỷ không tức giận vì bị lợi dụng chút nào mà còn vui vẻ ra mặt.
"Chỉ cần công tử không bảo nô gia về Địa Phủ nghèo nàn kia thì Như Yên nguyện ý cống hiến sức lực cả đời cho công tử!"
Lý Cảnh Thiên chột dạ nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Quả Nhi, đầu hơi nhói đau.
Nhìn cách ăn mặc và ăn nói của Như Yên thì chắc đã chết trên trăm năm.
Quỷ cổ đại không phải nên rất dè dặt rụt rè sao? Sao cô ta lại phóng khoáng đến như thế?
"Trước khi cô chết làm cái gì?"
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lý Cảnh Thiên, Như Yên lập tức hiểu ra ý anh.
"Công tử yên tâm, nô gia là cô nương trong sạch đàng hoàng. Năm đó chết rất oan uổng, trải qua hơn trăm năm thì chuyện gì cũng từng gặp rồi. Mặc dù còn chưa có kinh nghiệm, nhưng nhìn thôi cũng học được. Nô gia đảm bảo với ngài, chỉ cần cho tôi cơ hội thì tôi nhất định có thể làm ngài vui vẻ. Không bằng công tử thử liền đi..."
Nói xong, cô ta lượn lờ về hướng Lý Cảnh Thiên.
Quả Nhi lại vung tay lên trực tiếp ném cô ta vào lò bát quái rồi đóng nắp lại.
"Cô đi thanh tâm quả dục, tu thân dưỡng tính trong này đi!"
Lý Cảnh Thiên nhìn Quả Nhi tức giận mà chỉ cảm thấy quá đáng yêu. Có điều... Bình thường mấy người phụ nữ đã đủ kích thích anh, hiện tại lại xuất hiện một nữ quỷ...
Vận hoa đào của anh thật sự quá tràn trề.
Không còn Như Yên nên trong phòng luyện công lập tức im lặng lại. Quả Nhi buông lò bát quái xuống: "Sư huynh, nuôi tiểu quỷ... Thật sự không có vấn đề chứ?"