"Uổng công tôi còn tưởng anh là một người đàn ông đàng hoàng! Thế mà anh lại nhân lúc tôi không ở đây mà làm việc xấu xa đến thết Biến thái! Lưu manh! Buồn nôn chết đi được!"
Lý Cảnh Thiên có hơi không biết phải làm sao, hình như từ khi gặp được Hạ Hầu Thanh, cô ấy chưa từng nói lời nào tốt đẹp với mình.
"Tôi chỉ đang..." Hạ Hầu Thanh nhanh chóng đá đống quần áo kia sang một bên!
"Anh định nói anh đang giúp tôi dọn dẹp lại quần áo hả? Anh nghĩ tôi có tin không? Dọn đẹp lại quần áo thì sao lại phải cầm áo lót lên? Anh là một người đàn ông trưởng thành, nhân lúc tôi đi tắm mà nhìn lén đồ của tôi, rõ ràng là anh có mưu đồ xấu xa với tôi!"
Lý Cảnh Thiên trợn tròn mắt luôn!
"Nếu như tôi có ý đồ xấu xa thì đúng ra tôi đã chẳng nhìn lén quần áo của cô, mà là nhìn lén cô mới đúng! Cô cũng đánh giá cao bản thân quá đó, cô có gì có thể khiến người ta nhìn lén chứ? Dáng người đẹp? Với cái thân hình một mẩu của cô, cần cái gì thì không có cái đó, mà cũng không phải tôi chưa từng thấy! Cô đi tắm lại còn không khóa cửa, rốt cuộc là ai mới có ý đồ xấu xa chứ?"
Hạ Hầu Thanh đang ăn nói hùng hồn đột nhiên bị dập lửa.
Lý Cảnh Thiên nói không sai, lúc nấy cô ấy vào tắm đúng là không khóa cửa thật.
Nhưng cũng không phải là cô ấy cố tình.
Chỉ là vì cô ấy đã quen sống một mình trong căn biệt thự này rồi, nên đã hình thành thói quen không khóa cửa.
Mà lúc cô ấy vừa mới đi vào thì hình như cô ấy cũng không nghĩ tới tình huống Lý Cảnh Thiên sẽ xông vào.
Được rồi được rồi... Cô ấy đẩy Lý Cảnh Thiên: "Anh ra ngoài đi, tôi phải thay đồ!" "Khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô, cái món đồ đó..."
Nhưng Hạ Hầu Thanh chỉ lo đẩy anh ra ngoài, nhưng do dưới chân trơn trượt nên đã ngã bổ nhào về phía trước!
Theo quán tính, Lý Cảnh Thiên bị Hạ Hầu Thanh va thẳng vào, anh phản xạ rất nhanh, anh xoay người một cái trong không trung, dùng tay che đầu cô ấy lại!
Hai người đều cùng ngã xuống đất!
Hạ Hầu Thanh vừa mới tắm rửa xong, cơ thể cực kỳ thơm, mà lại không phải là mùi nước tầm thường, mà là mùi thơm thanh mát, thoang thoảng của cỏ xanh.
Sữa tắm mùi cỏ?
Tâm trạng Lý Cảnh Thiên có hơi hoảng hốt, một giây sau, anh lại cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, mùi hương thoang thoảng ấy cũng dần xa...
Hạ Hầu Thanh đã ngồi dậy, trong ánh mắt còn có chút hối lỗi và bướng bỉnh.
"Tôi.. Tôi không cố ý đâu! Anh đừng có nhân cơ hội mà sờ soạng tôi! Mau đứng lên đi!"
Nói xong thì ra vẻ như muốn kéo cánh tay Lý Cảnh Thiên!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Chuyện xảy ra đột ngột, Lý Cảnh Thiên chưa kịp dùng chân khí, mặc dù cú ngã này không nghiêm trọng lắm, nhưng không thể nào nói là không đau được. Anh nằm phịch xuống đất, đập phải đồ sứ rồi!
"A, đau quá!"
Lúc này trong lòng Hạ Hầu Thanh trầm xuống, cô ấy cau mày: "Anh cũng yếu quá đi, có thế này mà cũng đau... Anh..."
Lật tay lại, lại nhìn thấy trên cánh tay Lý Cảnh Thiên có một vết bầm lớn!
Tất cả đều là do bảo vệ mình... Hạ Hầu Thanh nghĩ thầm: Nếu không thì người bị ngã thành ra thế này đã là mình rồi.
Quên đi! Coi như hôm nay làm việc thiện!
"Qua bên đó xử lý."
Hạ Hầu Thanh mang hòm thuốc tới chuẩn bị bôi thuốc cho Lý Cảnh Thiên. Nhưng Lý Cảnh Thiên lại từ chối.
Chút vết thương nhỏ này anh còn chẳng thèm nhìn vào mắt, chỉ cần động chân khí thôi là có thể khỏi ngay rồi.
Huống chỉ, lúc nào anh cũng mang theo rất nhiều thuốc trị thương bên người.
Không ngờ rằng Hạ Hầu Thanh lại cực kỳ kiên trì: 'Dù sao cũng ngã bị thương trong nhà chúng tôi mà, nếu để Nhược Hoa biết được lại tưởng rằng tôi bắt nạt anh mất!"
Giờ phút này hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, ở giữa chỉ có một chiếc hộp thuốc nhỏ ngăn cách. Tay nghề của Hạ Hầu Thanh thành thạo, động tác rất nhẹ nhàng.
"À thì..." Anh lúng túng ho một tiếng: "Để tôi tự làm là được rồi."
Hạ Hầu Thanh lại giận dữ ngăn lại, ấn một cái lên vết bầm!
"Shhh....' Lý Cảnh Thiên hít sâu một hơi!
"Sao mà nói nhảm nhiều thế, đàn ông trưởng thành mà lằng nhà lằng nhằng!"
Lý Cảnh Thiên thầm cười khổ.
"Không phải... Ý của tôi là... Trước khi bôi thuốc cho tôi, cô có thể mặc quần áo vào trước được không?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn ngực mình một cái, gò má lập tức đỏ bừng lên!
Lý Cảnh Thiên có hơi không biết phải làm sao, hình như từ khi gặp được Hạ Hầu Thanh, cô ấy chưa từng nói lời nào tốt đẹp với mình.
"Tôi chỉ đang..." Hạ Hầu Thanh nhanh chóng đá đống quần áo kia sang một bên!
"Anh định nói anh đang giúp tôi dọn dẹp lại quần áo hả? Anh nghĩ tôi có tin không? Dọn đẹp lại quần áo thì sao lại phải cầm áo lót lên? Anh là một người đàn ông trưởng thành, nhân lúc tôi đi tắm mà nhìn lén đồ của tôi, rõ ràng là anh có mưu đồ xấu xa với tôi!"
Lý Cảnh Thiên trợn tròn mắt luôn!
"Nếu như tôi có ý đồ xấu xa thì đúng ra tôi đã chẳng nhìn lén quần áo của cô, mà là nhìn lén cô mới đúng! Cô cũng đánh giá cao bản thân quá đó, cô có gì có thể khiến người ta nhìn lén chứ? Dáng người đẹp? Với cái thân hình một mẩu của cô, cần cái gì thì không có cái đó, mà cũng không phải tôi chưa từng thấy! Cô đi tắm lại còn không khóa cửa, rốt cuộc là ai mới có ý đồ xấu xa chứ?"
Hạ Hầu Thanh đang ăn nói hùng hồn đột nhiên bị dập lửa.
Lý Cảnh Thiên nói không sai, lúc nấy cô ấy vào tắm đúng là không khóa cửa thật.
Nhưng cũng không phải là cô ấy cố tình.
Chỉ là vì cô ấy đã quen sống một mình trong căn biệt thự này rồi, nên đã hình thành thói quen không khóa cửa.
Mà lúc cô ấy vừa mới đi vào thì hình như cô ấy cũng không nghĩ tới tình huống Lý Cảnh Thiên sẽ xông vào.
Được rồi được rồi... Cô ấy đẩy Lý Cảnh Thiên: "Anh ra ngoài đi, tôi phải thay đồ!" "Khoan đã, tôi có chuyện muốn hỏi cô, cái món đồ đó..."
Nhưng Hạ Hầu Thanh chỉ lo đẩy anh ra ngoài, nhưng do dưới chân trơn trượt nên đã ngã bổ nhào về phía trước!
Theo quán tính, Lý Cảnh Thiên bị Hạ Hầu Thanh va thẳng vào, anh phản xạ rất nhanh, anh xoay người một cái trong không trung, dùng tay che đầu cô ấy lại!
Hai người đều cùng ngã xuống đất!
Hạ Hầu Thanh vừa mới tắm rửa xong, cơ thể cực kỳ thơm, mà lại không phải là mùi nước tầm thường, mà là mùi thơm thanh mát, thoang thoảng của cỏ xanh.
Sữa tắm mùi cỏ?
Tâm trạng Lý Cảnh Thiên có hơi hoảng hốt, một giây sau, anh lại cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, mùi hương thoang thoảng ấy cũng dần xa...
Hạ Hầu Thanh đã ngồi dậy, trong ánh mắt còn có chút hối lỗi và bướng bỉnh.
"Tôi.. Tôi không cố ý đâu! Anh đừng có nhân cơ hội mà sờ soạng tôi! Mau đứng lên đi!"
Nói xong thì ra vẻ như muốn kéo cánh tay Lý Cảnh Thiên!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Chuyện xảy ra đột ngột, Lý Cảnh Thiên chưa kịp dùng chân khí, mặc dù cú ngã này không nghiêm trọng lắm, nhưng không thể nào nói là không đau được. Anh nằm phịch xuống đất, đập phải đồ sứ rồi!
"A, đau quá!"
Lúc này trong lòng Hạ Hầu Thanh trầm xuống, cô ấy cau mày: "Anh cũng yếu quá đi, có thế này mà cũng đau... Anh..."
Lật tay lại, lại nhìn thấy trên cánh tay Lý Cảnh Thiên có một vết bầm lớn!
Tất cả đều là do bảo vệ mình... Hạ Hầu Thanh nghĩ thầm: Nếu không thì người bị ngã thành ra thế này đã là mình rồi.
Quên đi! Coi như hôm nay làm việc thiện!
"Qua bên đó xử lý."
Hạ Hầu Thanh mang hòm thuốc tới chuẩn bị bôi thuốc cho Lý Cảnh Thiên. Nhưng Lý Cảnh Thiên lại từ chối.
Chút vết thương nhỏ này anh còn chẳng thèm nhìn vào mắt, chỉ cần động chân khí thôi là có thể khỏi ngay rồi.
Huống chỉ, lúc nào anh cũng mang theo rất nhiều thuốc trị thương bên người.
Không ngờ rằng Hạ Hầu Thanh lại cực kỳ kiên trì: 'Dù sao cũng ngã bị thương trong nhà chúng tôi mà, nếu để Nhược Hoa biết được lại tưởng rằng tôi bắt nạt anh mất!"
Giờ phút này hai người lặng lẽ ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha, ở giữa chỉ có một chiếc hộp thuốc nhỏ ngăn cách. Tay nghề của Hạ Hầu Thanh thành thạo, động tác rất nhẹ nhàng.
"À thì..." Anh lúng túng ho một tiếng: "Để tôi tự làm là được rồi."
Hạ Hầu Thanh lại giận dữ ngăn lại, ấn một cái lên vết bầm!
"Shhh....' Lý Cảnh Thiên hít sâu một hơi!
"Sao mà nói nhảm nhiều thế, đàn ông trưởng thành mà lằng nhà lằng nhằng!"
Lý Cảnh Thiên thầm cười khổ.
"Không phải... Ý của tôi là... Trước khi bôi thuốc cho tôi, cô có thể mặc quần áo vào trước được không?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn ngực mình một cái, gò má lập tức đỏ bừng lên!