Chương 28: Ở riêng
“ĐỒ bất hiếu!” Âu Dương Hoằng Thái giơ gậy chống lên, đánh mạnh vào lưng Âu Dương Thành!
“Có phải anh cứ coi lời của tôi là gió thoảng bên tai không?! Tôi muốn anh phải nối lại hôn ước với Thiên Y! Không được bán con như vậy! Không ngờ anh vừa quay lưng đã đưa Âu Dương Thiến đi! Giờ anh thử ra ngoài nghe thử xem người ta nói Âu Dương gia ta thế nào đi! Anh nghĩ tôi còn ngẩng đầu lên với người ta được không chứ hả?!”
Âu Dương Hoằng Thái tức giận đến mức máu chảy ngược, mắng ông ta một trận xong liền cảm thấy choáng váng.
Âu Dương Thành vội vàng tiến tới đỡ ông, nghiêm túc nói:
“Cha! Âu Dương gia chúng ta sắp đặt chân đến tỉnh Giang Nam rồi! cha quan tâm đến những con kiến ở thành phố Bạch này làm gì? Hơn nữa, hơn nữa Thiến Thiến cởi mở hơn cha nhiều, hôm qua con đã nói với con bé rồi, con bé cũng đồng ý!”
Âu Dương Hoằng Thái muốn tiếp tục mắng nhưng bị một người hầu cắt ngang.
Thân Bá Xương đến!
Chiếc Maybach màu đen đậu ở cửa, lúc hai người đi ra nghênh đón thì vừa hay nhìn thấy Âu
Dương Khiêm bước từ trên xe xuống.
Dưới ánh mặt trời, Âu Dương Thiến quay người vẫy tay về phía chiếc xe, không biết cô ta vừa nói gì, chiếc xe kia liền lái đi.
Âu Dương Thành bước nhanh đi tới.
“Trên xe… là người giàu nhất đó sao? Người đó đưa con về đúng không? Tối qua thế nào? Người đó có thích con không?”
Âu Dương Thiến cau mày!
“Cha! Cha đang nói cái gì vậy? Giữa con và người giàu nhất rất trong sạch! Giữa bọn con không xảy ra chuyện gì cả!”
Âu Dương Thành cười đầy ấn ý, xua tay cho mọi người đi rồi nhỏ giọng nói:
“Thiến Thiến à, con đúng là có bản lĩnh! Nhanh như vậy đã bắt được người giàu nhất!”
Âu Dương Thành kích động không nói nên lời! Như thể ông ta đã nhìn thấy được ngai vàng đứng đầu các thế gia vọng tộc đang vẫy tay chào mình!
Âu Dương gia nhất định sẽ phát dương quang đại trong tay ông ta!
Tất cả là nhờ Âu Dương Thanh ông đã làm một chuyện hết sức nở mày nở mặt!
Âu Dương Thiến miễn cưỡng kể lại chuyện tối qua.
Âu Dương Thành tức giận!
ĐM Cao Đông Kiệt!
Dám phá chuyện tốt của ông!
Nếu Cao Đông Kiệt không can thiệp, Thiên Thiên nhất định đã bò lên được giường của người giàu nhất rồi!
Ông ta lập tức phân phó người đánh vào toàn bộ gia sản của Cao gia, trong vòng 24 tiếng đồng hồ Cao gia nhất định phải phá sản!
Nhưng mà, chỉ trong vòng năm phút, toàn bộ tài sản của Cao gia đã bị treo lên đấu giá, cổ phiếu giảm không ngừng, nợ nần chồng chất.
Động thái này lập tức làm người bình tĩnh như Âu Dương Hoằng Thái cũng phải sửng sốt!
Vốn dĩ Cao gia đã có chút căn cơ, cho dù Âu Dương gia có ra tay cũng không thể phá sản trong vòng năm phút như vậy.
Bãnh lĩnh của đại gia giàu nhất kia… đáng sợ đến vậy sao?
“Thành Nhi, con mau dừng hành động ngu ngốc của con lại ngay. Nhân vật lớn cỡ này chúng ta không với tới được đâu.”
Đương nhiên Âu Dương Thành không nghĩ như vậy.
Nếu ông có thể lợi dụng sức mạnh đáng sợ của vị đó thì ông còn phải sợ gì nữa chứ?
Ông ta hào hứng không ngừng xoa hai tay vào nhau.
Nếu Thiến Thiến thành công bắt được mối quan hệ này, kế tiếp ông lại đ’âu tư thêm nhiều hạng mục nữa. Hai bút cùng vẽ*, cổ gắng tiến đến tỉnh Giang Nam càng sớm càng tốt! (*giống như song kiếm hợp bích)
Âu Dương Thiến vô cùng thất vọng và khổ sở khi nhìn thấy cha mình phản ứng như vậy.
Rõ ràng cha biết cô phải chịu đựng những gì nhưng ông vẫn lờ đi, chỉ chăm chăm lo cho mục tiêu của mình.
Đêm qua, sau khi hôn mê tỉnh lại, người đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là Thân Bá Xương.
Khi đó cô ta quá yếu đế có thể phản kháng, Thân Bá Xương muốn làm gì thì làm.
Thế nhưng anh ta không làm gì cả, thay vào đó anh đã chăm sóc cô rất tốt.
Lúc cô ta hỏi về người đàn ông đeo mặt nạ, Thân Bá Xương chỉ nói người đó là chủ nhân của anh ta, vì thấy chuyện bất bình nên anh mới ra tay cứu cô, cô không cần để tâm.
Đợi trời sáng, Thán Bá Xương lại đích thân đưa cô trở về.
Cô ta không biết tại sao Thân Bá Xương lại đột nhiên thay đổi chủ ý như vậy, thậm chí cô ta còn chưa kịp đàm phán giao dịch kia.
Sau khi do dự một lúc, cô ta quyết định đi tìm Thân Bá Xương lần nữa.
Kế hoạch của cô nhất định phải được đưa lên nhật báo!
Tại khu biệt thựtrung tâm.
Thừa dịp Thượng Quan Nhược Hoa và Hạ Hậu Thanh có việc ra ngoài, Lý cảnh Thiên cuối cùng cũng không cần giả ngu nữa, dẫn theo Quả Nhi đi đến khu dân cư trung tâm.
Tổng thể khu biệt thự trung tâm có hình tròn, toàn bộ chia làm 3 cấp khu dân cư. Mỗi một cấp khu dân cư đều có một cổng riêng, có nhận diện khuôn mặt và nhân viên túc trực bảo vệ tận tình.
Các khu dân cư cấp hai bên ngoài cùng chủ yếu là những tiếu gia tộc có người chống lưng. Trong khu dân cư cấp nhất là chỗ ở của ngũ đại gia tộc, mỗi đại gia tộc sẽ có một biệt thự riêng, nhưng mà họ không thường ở đó, chỉ thỉnh thoảng mới đến đây nghỉ dưỡng hoặc tổ chức tiệc tối.
Còn có khu dân như trung tâm chỉ có một biệt thự duy nhất, quanh năm bỏ trống, không ai biết chủ nhân là ai.
Trước đó ngũ đại gia tộc đã từng muốn lợi dụng đặc quyền của mình đề tiến vào khu dân cư trung tâm, đồng thời còn huy động nhân lực điều tra về chủ nhân của nơi này. Thế nhưng bọn họ vừa mới hành động thì cổ phiếu của gia tộc lập tức xuống dốc, thậm chí là chạm đến bờ vực phá sản.
Người của ngũ đại gia tộc sợ hãi đến mức nhanh chóng rút hết toàn bộ nhân sự về, cùng nhau đi đến bên ngoài khu dân cư trung tâm đế hứa sẽ không bao giờ điều tra nữa, nhờ đó mà họ mới cứu được công việc kinh doanh của gia tộc mình.
Kể từ đó, khu dân cư trung tâm đã trở thành điều cấm kỵ của thành phố Bạch, không ai dám tùy ý nhắc đến.
“Bíp” một tiếng, cánh cống mở ra, Lý cảnh Thiên vừa đấy cửa bước vào trực tiếp bị một cổ linh lực cường đại xông thẳng vào mặt!
Biệt thự này có vị trí đắc địa, phong thủy tốt, kết hợp gần như tất cả lợi thế của địa hình. Nhưng chỉ dựa vào những thứ này thôi thì tuyệt đối không thế tập hợp được nhiều linh lực như vậy.
Chẳng lẽ dưới mảnh đất này có cất giấu long mạch?
Lý Cảnh Thiên nhanh chóng phủ nhận suy nghĩ của mình, tuy rằng long mạch có thể mang đến linh lực cường đại, nhưng nó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể áp chế được. Cho dù bọn họ có nắm giữ chức vị Thiên Y, có công đức vô hạn cũng không có tư cách sống trên long mạch.
“Sư huynh!” Quả Nhi từ lầu hai hưng phấn chạy xuống: “Phòng ngủ phía trên lớn lắm! Lớn gấp trăm lần nhà của Trà Trà luôn!”
Lý Cảnh Thiên dở khóc dở cười.
Kể từ lần cuối cùng Thượng Quan Nhược Hoa làm gián đoạn chuyện tốt hai người đang làm, Quả Nhi đã tức giận đến mức đặt biệt danh cho cô ấy là Trà Trà.
Nguyên nhân là vì mỗi khi Thượng Quan Nhược Hoa nhìn thấy cô đều làm ra mấy hành động quái gở, hơn nữa còn luôn kiếm cớ tách cô ra khỏi sư huynh rồi tự mình ở lại bên cạnh sư huynh của cô giờ vờ ra vẻ ngây thơ.
Cô có đọc trên mạng thấy người ta gọi hành vi này là “Trà Ngôn Trà Ngữ” hay gọi tắt là “Trà Trà”.
Lý Cảnh Thiên xoa đầu Quả Nhi, mái tóc của cô mềm mại như sa tanh, vừa mềm lại vừa mượt. Sờ vào cảm giác y hệt chiếc váy màu trắng hôm trước cô mặc.
Trong lòng anh lại bắt đầu ngứa ngáy, cuối cùng tối nay anh cũng có thể ăn thịt rồi!
“Đi đi! Em muốn ở phòng nào cứ tùy ý chọn.”
Nhưng mà vừa dứt lời nụ cười trên mặt Quả Nhi đột nhiên biến mất. vẻ mặt của cô hết sức buồn bã, trông có vẻ vô cùng ủy khuất.
“Sư huynh… Anh thật sự muốn em ở riêng sao?”
? ? ?
Lý Cảnh Thiên không hiểu gì.
Không phải anh chỉ nói cô muốn chọn phòng nào thì chọn thôi sao?
Anh có bảo cô ra ở riêng đâu?
Lý Cảnh Thiên bước tới ôm lấy vòng eo thon thả của Quả Nhi, dùng sức mổ vào cái miệng nhỏ nhắn của cô như trừng phạt.
“Tiểu nha đầu này! Em học được mấy thứ không đứng đắn này ở đâu ra vậy?”
Khuôn mặt khổ sở của Quả Nhi lập tức giãn ra, cô xấu hố nói: “Trên mạng!”
Bộ dáng vừa khiến người khác thương tiếc, vừa trong sáng đáng yêu này như bắn thẳng mật ngọt vào trong lòng Lý cảnh Thiên.
“Sau này đừng lên mạng lung tung nữa!”
Quả Nhi bị anh ôm trong tay, cái đầu nhỏ của cô dụi dụi vào ngực anh, nhẹ nhàng đáp:
“Không thế nào ~ em đã học được rất nhiều tri thức mới trên mạng đó, để em thể hiện cho anh xem!”
Vừa nói xong, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô trượt từ thắt lưng của anh chậm rãi lướt dọc theo hànq cúc áo, cởi từnq cúc môt…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK