Sao Lý Cảnh Thiên.... Nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ?
Rõ ràng dáng vẻ không thay đổi, nhưng vì sao cảm giác như biến thành một người khác?
Khi Lý Cảnh Thiên tiến lên, Hạ Hầu Thanh không tự chủ được lui về phía sau một bước rồi thốt ra: "Làm gì? Anh muốn làm gì?"
Lý Cảnh Thiên trừng mắt.
"Chị hai, chị đứng ở cửa nhà tôi gây rối mà quay ngược lại hỏi tôi muốn làm gì? Đây là câu thoại của tôi mà?"
Hạ Hầu Thanh cố gẳng ổn định tinh thần, bät buộc mình không nhìn vào ánh mắt của Lý Cảnh Thiên để không bị mất khống chế, đôi mắt anh cứ như có ma lực.
Chẳng lế Quả Nhi kia không nói dối? Thật sự có một thần y Quỷ Diện chữa bệnh cho anh?
Nếu không mới mấy ngày thôi, tại sao lại có thay đổi lớn như vậy? I
"Anh.... Nhược Hoa.... Thượng Quan gia.... Hạ Hầu Thanh phát hiện mình đã sợ tới mức không nói được lời nào.
"Anh đứng xa tôi một chút!" Hạ Hầu Thanh cảm thấy bất an, đầu óc bị dọa cho hỗn loạn.
Lý Cảnh Thiên cau mày, lúc này mới ý thức được khí thế trên người mình quá mạnh làm Hạ Hầu Thanh không chịu nổi.
Nhưng lui thì không thể lui, anh hơi giảm chân khí làm khí thế trên người mình thả lỏng xuống.
Gần như trong nháy mắt, Hạ Hầu Thanh cảm thấy áp lực ập vào mình đã yếu bớt không ít.
"Anh là tên phụ lòng! Nhược Hoa sắp chết rồi mà anh còn trốn ở chỗ này làm rùa đen rút đầu!" Lời này vừa nói xong, Hạ Hầu Thanh lập tức ức nước mắt: “Thượng Quan gia đang. chuẩn bị hậu sự luôn rồi!"
Cái gì? Lý Cảnh Thiên nhăn mặt chặt hơn.
Châm của Quả Nhi chỉ làm người ta hôn mê, không ảnh hưởng đến khỏe mạnh, vài ngày sau là có thể tỉnh lại.
Tại sao Thượng Quan Nhược Hoa lại đến mức mất mạng?
Chuyện này không đúng!
Anh vội xoay người chạy vào nhà, Hạ Hầu Thanh nghĩ anh lại muốn trốn thì vội kéo anh lại.
"Anh không được đi tên cặn bã, phụ lòng! Vì anh nên Nhược Hoa mới biến thành như vậy! Không cho anh đi! Anh trở lại cho tôi!"
Nhưng với sức lực hiện giờ của Lý Cảnh Thiên thì làm sao Hạ Hầu Thanh ngăn lại được? Cô ấy dùng hết sức mà như con kiến đối với Lý Cảnh Thiên, anh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên đã hất văng tay của Hạ Hầu Thanh ra.
Hạ Hầu Thanh lảo đảo suýt té ngã. Cô ấy nhìn bóng dáng Lý Cảnh Thiên mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhược Hoa ơi Nhược Hoa, đây là người đàn ông cậu coi trọng đói
Đây là người đàn ông thiện lương đáng yêu, lại có trách nhiệm mà cậu nói đó!
Nếu cậu không sinh bệnh thì tốt biết bao, vậy cậu có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh yếu hèn của anh ta!
Hai mắt cô ấy đâm lệ, lòng như tro tàn, nhưng cũng không dám lãng phí thêm thời gian ở nơi này.
Bác sĩ nói Nhược Hoa không còn nhiều thời gian, chỉ có một ngày hai ngày là sẽ tắt thở vào bất cứ lúc nào.
Cô nhất định phải mau chóng trở lại Thượng Quan gia.
Ngay khi cô ấy tính rời đi thì nhìn thấy một cái bóng chạy. đến từ xa xa.
Là Lý Cảnh Thiên!
Anh đang vác một hộp thuốc đi ra!
Rõ ràng dáng vẻ không thay đổi, nhưng vì sao cảm giác như biến thành một người khác?
Khi Lý Cảnh Thiên tiến lên, Hạ Hầu Thanh không tự chủ được lui về phía sau một bước rồi thốt ra: "Làm gì? Anh muốn làm gì?"
Lý Cảnh Thiên trừng mắt.
"Chị hai, chị đứng ở cửa nhà tôi gây rối mà quay ngược lại hỏi tôi muốn làm gì? Đây là câu thoại của tôi mà?"
Hạ Hầu Thanh cố gẳng ổn định tinh thần, bät buộc mình không nhìn vào ánh mắt của Lý Cảnh Thiên để không bị mất khống chế, đôi mắt anh cứ như có ma lực.
Chẳng lế Quả Nhi kia không nói dối? Thật sự có một thần y Quỷ Diện chữa bệnh cho anh?
Nếu không mới mấy ngày thôi, tại sao lại có thay đổi lớn như vậy? I
"Anh.... Nhược Hoa.... Thượng Quan gia.... Hạ Hầu Thanh phát hiện mình đã sợ tới mức không nói được lời nào.
"Anh đứng xa tôi một chút!" Hạ Hầu Thanh cảm thấy bất an, đầu óc bị dọa cho hỗn loạn.
Lý Cảnh Thiên cau mày, lúc này mới ý thức được khí thế trên người mình quá mạnh làm Hạ Hầu Thanh không chịu nổi.
Nhưng lui thì không thể lui, anh hơi giảm chân khí làm khí thế trên người mình thả lỏng xuống.
Gần như trong nháy mắt, Hạ Hầu Thanh cảm thấy áp lực ập vào mình đã yếu bớt không ít.
"Anh là tên phụ lòng! Nhược Hoa sắp chết rồi mà anh còn trốn ở chỗ này làm rùa đen rút đầu!" Lời này vừa nói xong, Hạ Hầu Thanh lập tức ức nước mắt: “Thượng Quan gia đang. chuẩn bị hậu sự luôn rồi!"
Cái gì? Lý Cảnh Thiên nhăn mặt chặt hơn.
Châm của Quả Nhi chỉ làm người ta hôn mê, không ảnh hưởng đến khỏe mạnh, vài ngày sau là có thể tỉnh lại.
Tại sao Thượng Quan Nhược Hoa lại đến mức mất mạng?
Chuyện này không đúng!
Anh vội xoay người chạy vào nhà, Hạ Hầu Thanh nghĩ anh lại muốn trốn thì vội kéo anh lại.
"Anh không được đi tên cặn bã, phụ lòng! Vì anh nên Nhược Hoa mới biến thành như vậy! Không cho anh đi! Anh trở lại cho tôi!"
Nhưng với sức lực hiện giờ của Lý Cảnh Thiên thì làm sao Hạ Hầu Thanh ngăn lại được? Cô ấy dùng hết sức mà như con kiến đối với Lý Cảnh Thiên, anh chỉ nhẹ nhàng vung tay lên đã hất văng tay của Hạ Hầu Thanh ra.
Hạ Hầu Thanh lảo đảo suýt té ngã. Cô ấy nhìn bóng dáng Lý Cảnh Thiên mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhược Hoa ơi Nhược Hoa, đây là người đàn ông cậu coi trọng đói
Đây là người đàn ông thiện lương đáng yêu, lại có trách nhiệm mà cậu nói đó!
Nếu cậu không sinh bệnh thì tốt biết bao, vậy cậu có thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trốn tránh yếu hèn của anh ta!
Hai mắt cô ấy đâm lệ, lòng như tro tàn, nhưng cũng không dám lãng phí thêm thời gian ở nơi này.
Bác sĩ nói Nhược Hoa không còn nhiều thời gian, chỉ có một ngày hai ngày là sẽ tắt thở vào bất cứ lúc nào.
Cô nhất định phải mau chóng trở lại Thượng Quan gia.
Ngay khi cô ấy tính rời đi thì nhìn thấy một cái bóng chạy. đến từ xa xa.
Là Lý Cảnh Thiên!
Anh đang vác một hộp thuốc đi ra!