Gần như trong nháy mắt, trên sàn đấu đã bày ra thế cục vạc ba chân.
Lý Cảnh Thiên không có gì kiêng ky khi đối chiến với Phỉ Đầu và Ba Thái, nếu là cuộc chiến diệt môn thì tất nhiên phải thấy máu.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Ba Thái ra chiêu đầu tiên.
Anh ta tung một quyền đánh thẳng vào Mệnh Môn của Lý Cảnh Thiên, nhưng nửa đường lại dừng bước, khi đến gần Lý Cảnh Thiên lại đột nhiên lộ ra một cây súng lục.
Âm.
Đường đường là lão đại của Quang Thịnh Môn mà lại giở trò xấu?
Nhưng mọi người không cảm thấy có vấn đề gì, trước nay cuộc tranh đấu nội bộ đều không quang minh lỗi lạc, người quá sạch sẽ không thể sống sót ở đây.
Khi mọi người nghĩ Lý Cảnh Thiên sắp chết dưới phát súng này thì chỉ thấy quanh người anh đột nhiên dâng lên một luồng sáng trắng, sau đó nó đã nuốt mất viên đạn.
Luồng sáng biến mất, nhưng anh cũng không bị gì.
Anh êm đẹp đứng ở đó, luồng sáng kia từ đâu ra?
Đạn đâu?
Cái này không phù hợp lẽ thường.
Ba Thái vốn cho rằng một phát súng vừa rồi đã chắc ăn, không ngờ Lý Cảnh Thiên lại quái dị như thế. Rơi vào đường cùng, anh ta đành phải dùng hết sức võ ra một chưởng, nhưng không đợi anh ta tới gần thì đã bị Lý Cảnh Thiên chụp bay.
Cách không chưởng!
Đây không đơn thuần là cuộc chiến vũ lực nữa, mà là thi đấu nội lực.
Một quyền hóa đao, một chưởng cách núi. Lý Cảnh Thiên dựa vào hai chiêu này đã đủ trở thành người đứng đầu thế giới ngầm.
Ba Thái bị đánh bay trực tiếp đập vào vách tường bên ngoài sàn đấu, phun ra một ngụm máu.
Anh dùng một chưởng giải quyết Ba Thái, trên đài chỉ còn lại Phỉ Đầu.
Phỉ Đầu đè nén khiếp sợ và hoảng sợ trong lòng xuống, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
"Anh Lý, nếu hiện tại anh chịu gia nhập Long Sinh Môn thì chúng ta không cần đánh nữa, ai cũng vui vẻ. Không biết ý của anh thế nào?”
Phỉ Đầu đang cho Lý Cảnh Thiên cơ hội cuối cùng. Trong ba môn, lão đại của Quang Thịnh Môn vừa bị anh dùng một chưởng đánh bay, Chấn Thiên Môn từ bỏ. Nếu như Lý Cảnh Thiên khăng khăng muốn đánh Phỉ Đầu thì chính là chống đối với cả ba môn.
Trong thế giới ngầm này, ai mất đi sự trợ giúp của ba môn thì giống như cô hồn dã quỷ, không có khả năng được thế lực nào thừa nhận.
Vậy thì anh sẽ mất trắng tất cả mọi thứ có được ở cuộc thi bên ngoài, giá trị giành được cũng tan thành mây khói.
Anh sẽ trở về cuộc sống của một người bình thường. Gần như tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn thấy Lý Cảnh Thiên gật đầu.
Gia nhập Quang Thịnh Môn ngang ngửa với có thêm một chỗ dựa và bối cảnh, không ai có thể từ chối.
Nhưng Lý Cảnh Thiên lại dựng thẳng ngón giữa lên với anh ta rồi đột nhiên chỉa ngược xuống dưới.
Khinh thường, sỉ nhục, ghét bỏ.
Mặt Phỉ Đầu tái đi, cảm thấy mình không còn chút thể diện nào nữa.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Anh ta hét lớn một tiếng, quần áo trên người đột nhiên rách toạc ra.
Mọi người kinh hãi.
Phỉ Đầu như đột nhiên biến thân, toàn thân nổi gân xanh, cơ bắp như đá Thái Sơn. Anh ta như hóa thành một viên đạn pháo trực tiếp bắn về hướng Lý Cảnh Thiên.
Tốc độ quá nhanh!
Lý Cảnh Thiên không có gì kiêng ky khi đối chiến với Phỉ Đầu và Ba Thái, nếu là cuộc chiến diệt môn thì tất nhiên phải thấy máu.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Ba Thái ra chiêu đầu tiên.
Anh ta tung một quyền đánh thẳng vào Mệnh Môn của Lý Cảnh Thiên, nhưng nửa đường lại dừng bước, khi đến gần Lý Cảnh Thiên lại đột nhiên lộ ra một cây súng lục.
Âm.
Đường đường là lão đại của Quang Thịnh Môn mà lại giở trò xấu?
Nhưng mọi người không cảm thấy có vấn đề gì, trước nay cuộc tranh đấu nội bộ đều không quang minh lỗi lạc, người quá sạch sẽ không thể sống sót ở đây.
Khi mọi người nghĩ Lý Cảnh Thiên sắp chết dưới phát súng này thì chỉ thấy quanh người anh đột nhiên dâng lên một luồng sáng trắng, sau đó nó đã nuốt mất viên đạn.
Luồng sáng biến mất, nhưng anh cũng không bị gì.
Anh êm đẹp đứng ở đó, luồng sáng kia từ đâu ra?
Đạn đâu?
Cái này không phù hợp lẽ thường.
Ba Thái vốn cho rằng một phát súng vừa rồi đã chắc ăn, không ngờ Lý Cảnh Thiên lại quái dị như thế. Rơi vào đường cùng, anh ta đành phải dùng hết sức võ ra một chưởng, nhưng không đợi anh ta tới gần thì đã bị Lý Cảnh Thiên chụp bay.
Cách không chưởng!
Đây không đơn thuần là cuộc chiến vũ lực nữa, mà là thi đấu nội lực.
Một quyền hóa đao, một chưởng cách núi. Lý Cảnh Thiên dựa vào hai chiêu này đã đủ trở thành người đứng đầu thế giới ngầm.
Ba Thái bị đánh bay trực tiếp đập vào vách tường bên ngoài sàn đấu, phun ra một ngụm máu.
Anh dùng một chưởng giải quyết Ba Thái, trên đài chỉ còn lại Phỉ Đầu.
Phỉ Đầu đè nén khiếp sợ và hoảng sợ trong lòng xuống, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng.
"Anh Lý, nếu hiện tại anh chịu gia nhập Long Sinh Môn thì chúng ta không cần đánh nữa, ai cũng vui vẻ. Không biết ý của anh thế nào?”
Phỉ Đầu đang cho Lý Cảnh Thiên cơ hội cuối cùng. Trong ba môn, lão đại của Quang Thịnh Môn vừa bị anh dùng một chưởng đánh bay, Chấn Thiên Môn từ bỏ. Nếu như Lý Cảnh Thiên khăng khăng muốn đánh Phỉ Đầu thì chính là chống đối với cả ba môn.
Trong thế giới ngầm này, ai mất đi sự trợ giúp của ba môn thì giống như cô hồn dã quỷ, không có khả năng được thế lực nào thừa nhận.
Vậy thì anh sẽ mất trắng tất cả mọi thứ có được ở cuộc thi bên ngoài, giá trị giành được cũng tan thành mây khói.
Anh sẽ trở về cuộc sống của một người bình thường. Gần như tất cả mọi người đều chờ đợi nhìn thấy Lý Cảnh Thiên gật đầu.
Gia nhập Quang Thịnh Môn ngang ngửa với có thêm một chỗ dựa và bối cảnh, không ai có thể từ chối.
Nhưng Lý Cảnh Thiên lại dựng thẳng ngón giữa lên với anh ta rồi đột nhiên chỉa ngược xuống dưới.
Khinh thường, sỉ nhục, ghét bỏ.
Mặt Phỉ Đầu tái đi, cảm thấy mình không còn chút thể diện nào nữa.
"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
Anh ta hét lớn một tiếng, quần áo trên người đột nhiên rách toạc ra.
Mọi người kinh hãi.
Phỉ Đầu như đột nhiên biến thân, toàn thân nổi gân xanh, cơ bắp như đá Thái Sơn. Anh ta như hóa thành một viên đạn pháo trực tiếp bắn về hướng Lý Cảnh Thiên.
Tốc độ quá nhanh!