“Anh?” Cô ấy quan sát Lý Cảnh Thiên từ trên xuống dưới: “Tôi thà tin lợn mẹ có thể trèo cây chứ không tin được anh!”
Nói xong, cô ấy cố gắng nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ anh là tôn chủ của một thế lực ngầm là lợi hại. Tôi cho anh biết, thế lực ngầm nghe thì có vẻ lợi hại, nhưng thực ra chẳng là gì cả. Tất cả hành động đều phải báo lại cho. bên thống đốc. Nếu không đi qua được con đường này thế giới ngầm khó mà hoạt động được.”
Đột nhiên cô ấy hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Cảnh Thiên, sợ mình đả kích anh. Thấy vẻ mặt anh bình thường mới tiếp tục nói:
“Nếu muốn vững gót chân thật thì phải đường đường chính chính được mọi người tán thành mới được.”
Hạ Hầu Thanh thầm thở dài một hơi.
Cô ấy biết Lý Cảnh Thiên vừa mới có chút thành tích, đối với anh mà nói đã là tiến bộ cực kì lớn, lúc này không thể đả kích anh. Nhưng nhìn hành động hiện tại của anh, có vẻ đang hơi buông thả. Nếu không cảnh tỉnh anh thì sao anh biết được thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”?
Lý Cảnh Thiên cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Vậy cô nghĩ phải đạt tới trình độ nào mới được xã hội tán thành?”
Hạ Hầu Thanh không hề do dự, vô thức nói: “Đương nhiên là giống như sư phụ của Quan Lỗi, công phu cực đỉnh! Nếu không có người đó thì không có Quan Lỗi, không có Quan Lỗi thì sẽ không có vị trí tôn chủ này của anh! Thừa nhận đi, tất cả hiện tại của anh là do sư phụ của Quan Lỗi cho, đó mới thật sự là anh hùng!”
“Hoặc là giống Quỷ Diện thần y ấy, không chỉ có y thuật kinh người còn có thể mua được cả căn biệt thự ở khu dân cư trung tâm.”
“Tóm lại có tiền là có quyền, nếu không dựa vào đâu mà người ta để mắt đến anh được?”
Nói xong, Hạ Hầu Thanh liếc nhìn Lý Cảnh Thiên: “Sao hả? Có phải nghe xong sẽ cảm thấy mình bị sốc không? Không sao, điều đó nghĩa là anh vẫn có
lòng tự trọng. Anh không cần...”
Lý Cảnh Thiên vui vẻ cười khúc khích. Cuối cùng anh cũng không nhịn được nói:
“Nếu tôi nói hai người mà cô coi trọng đều là tôi thì sao?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt một giây mới phản ứng lại.
“Lý Cảnh Thiên, tôi nghiêm túc nói chuyện với anh, đừng đùa! Tuy rằng chưa có ai thấy mặt hai người họ nhưng tôi dùng ngón chân cũng nghĩ được tuyệt đối không thể là anh được! Một người đàn ông muốn công thành danh toại sẽ tự mình gây dựng chứ không phải mơ mộng hão huyền!”
Hạ Hầu Thanh tức quay ngoắt đầu đi, không để ý đến anh nữa.
Lý Cảnh Thiên này đúng là đồ đầu gỗ!
Nếu không phải nể tình anh cứu cô ấy thì tuyệt đối không nói với anh mấy cái này đâu!
Lát sau đã đến phần tặng quà của bữa tiệc.
Mặc dù trước khi buổi tiệc bắt đầu, phần lớn khách mời đã đưa quà tới nhà họ Kiều, nhưng thực tế đều là đưa cho Kiều Khang Hải. Còn trong bữa tiệc đương nhiên bọn họ vẫn chuẩn bị một phần quà riêng cho nhân vật chính.
Kiều Khang Hải là thống đốc quản lý an ninh trật tự của toàn bộ thành phố Bạch, dưới một người trên vạn người. Là viên ngọc quý trên tay ông ta, đương nhiên Kiều Nguyệt Hàm được rất nhiều người vây quanh. Khách mời đều hận không thể lấy các lễ vật hoa lệ nhất để làm công chúa này vui vẻ.
“Nhà họ Triệu tặng một thanh ngọc như ý!” “Nhà họ Phùng tặng một cây nho khô mười năm tuổi!”
“Nhà họ Bạch thiết kế một bộ trang sức ngọc bích dành riêng cho tiểu thư, toàn quốc chỉ có một bộ này!”
“Nhà họ Sử thiết kế một bộ váy đính kim cương xanh ngọc, tên Cánh thiên sứt”
Các nhà tặng đồ quý giá, hận không thể lấy hết những gì quý nhất trong nhà ra đem tặng. Nhưng dù là những món đồ hoa lệ như thế cũng chỉ duy trì được nụ cười khéo léo chuyên nghiệp của Kiều Nguyệt Hàm. Những lễ vật đó cũng chỉ nhận được một cái liếc mắt của cô ấy, dường như không có gì lọt vào mắt xanh người đẹp này.
Lát sau đã tới lượt Chu Bình tặng quà.
Anh ta ngẩng đầu đi lên bục, lịch sự gật đầu với Kiều Nguyệt Hàm để chào hỏi.
Kiều Nguyệt Hàm thấy hai tay anh ta trống trơn, không giống như tới để tặng quà, lập tức hơi nhíu mày, không biết anh ta định chơi trò gì.
Nói xong, cô ấy cố gắng nhỏ giọng nói: “Đừng tưởng rằng bây giờ anh là tôn chủ của một thế lực ngầm là lợi hại. Tôi cho anh biết, thế lực ngầm nghe thì có vẻ lợi hại, nhưng thực ra chẳng là gì cả. Tất cả hành động đều phải báo lại cho. bên thống đốc. Nếu không đi qua được con đường này thế giới ngầm khó mà hoạt động được.”
Đột nhiên cô ấy hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Lý Cảnh Thiên, sợ mình đả kích anh. Thấy vẻ mặt anh bình thường mới tiếp tục nói:
“Nếu muốn vững gót chân thật thì phải đường đường chính chính được mọi người tán thành mới được.”
Hạ Hầu Thanh thầm thở dài một hơi.
Cô ấy biết Lý Cảnh Thiên vừa mới có chút thành tích, đối với anh mà nói đã là tiến bộ cực kì lớn, lúc này không thể đả kích anh. Nhưng nhìn hành động hiện tại của anh, có vẻ đang hơi buông thả. Nếu không cảnh tỉnh anh thì sao anh biết được thế nào là “núi cao còn có núi cao hơn”?
Lý Cảnh Thiên cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Vậy cô nghĩ phải đạt tới trình độ nào mới được xã hội tán thành?”
Hạ Hầu Thanh không hề do dự, vô thức nói: “Đương nhiên là giống như sư phụ của Quan Lỗi, công phu cực đỉnh! Nếu không có người đó thì không có Quan Lỗi, không có Quan Lỗi thì sẽ không có vị trí tôn chủ này của anh! Thừa nhận đi, tất cả hiện tại của anh là do sư phụ của Quan Lỗi cho, đó mới thật sự là anh hùng!”
“Hoặc là giống Quỷ Diện thần y ấy, không chỉ có y thuật kinh người còn có thể mua được cả căn biệt thự ở khu dân cư trung tâm.”
“Tóm lại có tiền là có quyền, nếu không dựa vào đâu mà người ta để mắt đến anh được?”
Nói xong, Hạ Hầu Thanh liếc nhìn Lý Cảnh Thiên: “Sao hả? Có phải nghe xong sẽ cảm thấy mình bị sốc không? Không sao, điều đó nghĩa là anh vẫn có
lòng tự trọng. Anh không cần...”
Lý Cảnh Thiên vui vẻ cười khúc khích. Cuối cùng anh cũng không nhịn được nói:
“Nếu tôi nói hai người mà cô coi trọng đều là tôi thì sao?”
Hạ Hầu Thanh sửng sốt một giây mới phản ứng lại.
“Lý Cảnh Thiên, tôi nghiêm túc nói chuyện với anh, đừng đùa! Tuy rằng chưa có ai thấy mặt hai người họ nhưng tôi dùng ngón chân cũng nghĩ được tuyệt đối không thể là anh được! Một người đàn ông muốn công thành danh toại sẽ tự mình gây dựng chứ không phải mơ mộng hão huyền!”
Hạ Hầu Thanh tức quay ngoắt đầu đi, không để ý đến anh nữa.
Lý Cảnh Thiên này đúng là đồ đầu gỗ!
Nếu không phải nể tình anh cứu cô ấy thì tuyệt đối không nói với anh mấy cái này đâu!
Lát sau đã đến phần tặng quà của bữa tiệc.
Mặc dù trước khi buổi tiệc bắt đầu, phần lớn khách mời đã đưa quà tới nhà họ Kiều, nhưng thực tế đều là đưa cho Kiều Khang Hải. Còn trong bữa tiệc đương nhiên bọn họ vẫn chuẩn bị một phần quà riêng cho nhân vật chính.
Kiều Khang Hải là thống đốc quản lý an ninh trật tự của toàn bộ thành phố Bạch, dưới một người trên vạn người. Là viên ngọc quý trên tay ông ta, đương nhiên Kiều Nguyệt Hàm được rất nhiều người vây quanh. Khách mời đều hận không thể lấy các lễ vật hoa lệ nhất để làm công chúa này vui vẻ.
“Nhà họ Triệu tặng một thanh ngọc như ý!” “Nhà họ Phùng tặng một cây nho khô mười năm tuổi!”
“Nhà họ Bạch thiết kế một bộ trang sức ngọc bích dành riêng cho tiểu thư, toàn quốc chỉ có một bộ này!”
“Nhà họ Sử thiết kế một bộ váy đính kim cương xanh ngọc, tên Cánh thiên sứt”
Các nhà tặng đồ quý giá, hận không thể lấy hết những gì quý nhất trong nhà ra đem tặng. Nhưng dù là những món đồ hoa lệ như thế cũng chỉ duy trì được nụ cười khéo léo chuyên nghiệp của Kiều Nguyệt Hàm. Những lễ vật đó cũng chỉ nhận được một cái liếc mắt của cô ấy, dường như không có gì lọt vào mắt xanh người đẹp này.
Lát sau đã tới lượt Chu Bình tặng quà.
Anh ta ngẩng đầu đi lên bục, lịch sự gật đầu với Kiều Nguyệt Hàm để chào hỏi.
Kiều Nguyệt Hàm thấy hai tay anh ta trống trơn, không giống như tới để tặng quà, lập tức hơi nhíu mày, không biết anh ta định chơi trò gì.