Bạch vô thường hít sâu một hơi, cố gắng đè cơn giận xuống, ánh mắt nhìn về phía khu biệt thự trung tâm. Qua một lúc lâu mới lạnh nhạt nói:
“Cấm chó và quỷ sai!” Hắc vô thường sững lại, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
“Ôi CMM Lý Cảnh Thiên! Bắt nạt quỷ quá đáng nhá! Hôm nay tôi nhất định phải bắt hắn về, đem cho Mạnh Bà nấu canh uống!”
Nói rồi tức giận đoạt lấy chiêu hồn phiến, xông về phía biệt thự, lại bị bạch vô thường ngăn lại.
“Bây giờ linh khí bên trong đang thịnh, anh mà đi vào thì chính là đi chịu chết!” ánh mắt bạch vô thường nhìn chăm chằm về phía biệt thự, trong lòng không khỏi nặng nề.
“Chúng ta đúng là không ngờ tới, Lý Cảnh Thiên lại có thể nghĩ ra cách thông minh như vậy, dám cười nhạo chúng tai Hản tự cho là thẳng chúng ta một vố. Nhưng mà, anh quên lão thiên y đó nói gì rồi sao?” khóe miệng hắn ta nhếch lên một nụ cười gian, “Ông ta nói Lý Cảnh Thiên sinh ra đã là một tên ngốc, đầu óc không thông minh, không làm con rể Diêm Vương được. Nhưng bây giờ anh xem cách hành xử của hắn †a đi, nào có giống một tên ngốc? Lão thiên y đã lừa địa phủ chúng ta hơn hai mươi năm trời!”
Hắc vô thường cũng kịp nhận ra!
“Đúng vậy! CMN chứ! Người của cả địa phủ đều bị ông ta đùa giỡn! Người anh em, anh nói xem, giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch vô thường cuối cùng cũng điều chỉnh khí tức xong, đứng dậy như không có chuyện gì, thu lại chiêu hồn phiến.
“Về địa phủ, báo với Diêm Vương. Cứ tạm để Lý Cảnh Thiên kiêu ngạo vài hôm đi!”
Một trận gió thổi qua, hai bóng dáng một đen một trắng biến mất trong nháy mắt. Một bảo vệ đi tuần tra qua nơi này, bị trận gió này thổi cho rét run.
“Thật là kỳ lạ. Vừa rồi rõ ràng là nghe thấy động tĩnh bên này, sao lại không có ai nhỉ!”
Lý Cảnh Thiên ở bên trong cổng, không biết tối nay có hắc bạch vô thường ghé qua, chỉ là thầm cảm thấy khí tức nguy hiểm bên ngoài biệt thự đã biến mất. Điều này chứng tỏ người tới bắt bọn họ đã đi
Nhưng lúc này hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Chỉ bởi vì hẳn cần tập trung tinh thần, bình ổn khí tức. Ý đột phá xông vào đan điền, hắn có một dự cảm, dưới sự hỗ trợ của Định Hồn đan và hộp gỗ thông, lần này bế quan nhất định có thể tiếp tục đột phá cảnh giới!
Hản ngồi xếp bằng, mắt nhằm lại, không ngừng điều chỉnh khí tức, đã sớm quên mất thời gian. Hắn chỉ nhớ rõ cơ thể chịu qua vô số trận nóng lạnh ở các chu thiên lớn nhỏ, mỗi một lần chân khí giao nhau đều khiến hắn vô cùng khó chịu. Những mỗi lần chịu đựng qua đi, lại cảm thấy thoải mái như xương cốt được tái sinh vậy.
Hắn tu luyện quên trời quên đất, đột phá. Lại tu luyện, lại đột phá. Không hề hay biết rằng, bầu trời của thành phố Bạch cùng với tu vi không ngừng tăng lên của hắn thì cả bầu trời đều trở nên u ám.
Cũng không biết là qua bao lâu. Hän cuối cùng cũng cảm nhận được, luồng tà khí trong cơ thể đã trở nên sạch sẽ, chân khí trong cơ thể dần ổn định, không còn chạy loạn nữa. Cơ thể lại lần nữa bình ổn, lần này cuối cùng cũng phun ra một ngụm khí bẩn, từ từ mở mắt ra.
Lại nuốt thêm một viên Định Hồn đan, điều tức khôi phục mất nửa ngày. Lý Cảnh Thiên cuối cùng cũng móc điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã không còn pin nữa.
Hản đứng dậy hoạt động giãn gân cốt, mở cửa, xuống lầu, lại vừa hay nhìn thấy Quả Nhi nâng một cái hộp đi lên lầu.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, Quả Nhi ngây ra, hiển nhiên là còn chưa kịp phản ứng. Qua ba giây sau, Quả Nhi đỏ ửng mắt, bất ngờ xông tới, trực tiếp ném cái hộp qua một bên!. Tiên Hiệp Hay
“Sư huynh! Cuối cùng thì anh cũng xuất quan rồi! Huhuhu! Huhuhu...."
Lý Cảnh Thiên ngơ ra, đôi tay ôm lấy cô gái nhỏ đang ấm ức, xoa đầu cô.
“Sao vậy? Anh bế quan bao lâu rồi?” Quả Nhi ngước mắt lên, trong mắt ngấn lệ.
“Mười bảy ngày! Tròn mười bảy ngày! Anh có biết là mười bảy ngày qua em đã sống thế nào không?”
??? Mấy lời này sao nghe quen vậy?
“Sư huynh, anh chưa bao giờ bế quan lâu như vậy đâu. Lần này sao lại...”
“Cấm chó và quỷ sai!” Hắc vô thường sững lại, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
“Ôi CMM Lý Cảnh Thiên! Bắt nạt quỷ quá đáng nhá! Hôm nay tôi nhất định phải bắt hắn về, đem cho Mạnh Bà nấu canh uống!”
Nói rồi tức giận đoạt lấy chiêu hồn phiến, xông về phía biệt thự, lại bị bạch vô thường ngăn lại.
“Bây giờ linh khí bên trong đang thịnh, anh mà đi vào thì chính là đi chịu chết!” ánh mắt bạch vô thường nhìn chăm chằm về phía biệt thự, trong lòng không khỏi nặng nề.
“Chúng ta đúng là không ngờ tới, Lý Cảnh Thiên lại có thể nghĩ ra cách thông minh như vậy, dám cười nhạo chúng tai Hản tự cho là thẳng chúng ta một vố. Nhưng mà, anh quên lão thiên y đó nói gì rồi sao?” khóe miệng hắn ta nhếch lên một nụ cười gian, “Ông ta nói Lý Cảnh Thiên sinh ra đã là một tên ngốc, đầu óc không thông minh, không làm con rể Diêm Vương được. Nhưng bây giờ anh xem cách hành xử của hắn †a đi, nào có giống một tên ngốc? Lão thiên y đã lừa địa phủ chúng ta hơn hai mươi năm trời!”
Hắc vô thường cũng kịp nhận ra!
“Đúng vậy! CMN chứ! Người của cả địa phủ đều bị ông ta đùa giỡn! Người anh em, anh nói xem, giờ chúng ta phải làm sao?"
Bạch vô thường cuối cùng cũng điều chỉnh khí tức xong, đứng dậy như không có chuyện gì, thu lại chiêu hồn phiến.
“Về địa phủ, báo với Diêm Vương. Cứ tạm để Lý Cảnh Thiên kiêu ngạo vài hôm đi!”
Một trận gió thổi qua, hai bóng dáng một đen một trắng biến mất trong nháy mắt. Một bảo vệ đi tuần tra qua nơi này, bị trận gió này thổi cho rét run.
“Thật là kỳ lạ. Vừa rồi rõ ràng là nghe thấy động tĩnh bên này, sao lại không có ai nhỉ!”
Lý Cảnh Thiên ở bên trong cổng, không biết tối nay có hắc bạch vô thường ghé qua, chỉ là thầm cảm thấy khí tức nguy hiểm bên ngoài biệt thự đã biến mất. Điều này chứng tỏ người tới bắt bọn họ đã đi
Nhưng lúc này hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Chỉ bởi vì hẳn cần tập trung tinh thần, bình ổn khí tức. Ý đột phá xông vào đan điền, hắn có một dự cảm, dưới sự hỗ trợ của Định Hồn đan và hộp gỗ thông, lần này bế quan nhất định có thể tiếp tục đột phá cảnh giới!
Hản ngồi xếp bằng, mắt nhằm lại, không ngừng điều chỉnh khí tức, đã sớm quên mất thời gian. Hắn chỉ nhớ rõ cơ thể chịu qua vô số trận nóng lạnh ở các chu thiên lớn nhỏ, mỗi một lần chân khí giao nhau đều khiến hắn vô cùng khó chịu. Những mỗi lần chịu đựng qua đi, lại cảm thấy thoải mái như xương cốt được tái sinh vậy.
Hắn tu luyện quên trời quên đất, đột phá. Lại tu luyện, lại đột phá. Không hề hay biết rằng, bầu trời của thành phố Bạch cùng với tu vi không ngừng tăng lên của hắn thì cả bầu trời đều trở nên u ám.
Cũng không biết là qua bao lâu. Hän cuối cùng cũng cảm nhận được, luồng tà khí trong cơ thể đã trở nên sạch sẽ, chân khí trong cơ thể dần ổn định, không còn chạy loạn nữa. Cơ thể lại lần nữa bình ổn, lần này cuối cùng cũng phun ra một ngụm khí bẩn, từ từ mở mắt ra.
Lại nuốt thêm một viên Định Hồn đan, điều tức khôi phục mất nửa ngày. Lý Cảnh Thiên cuối cùng cũng móc điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã không còn pin nữa.
Hản đứng dậy hoạt động giãn gân cốt, mở cửa, xuống lầu, lại vừa hay nhìn thấy Quả Nhi nâng một cái hộp đi lên lầu.
Ngẩng đầu nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, Quả Nhi ngây ra, hiển nhiên là còn chưa kịp phản ứng. Qua ba giây sau, Quả Nhi đỏ ửng mắt, bất ngờ xông tới, trực tiếp ném cái hộp qua một bên!. Tiên Hiệp Hay
“Sư huynh! Cuối cùng thì anh cũng xuất quan rồi! Huhuhu! Huhuhu...."
Lý Cảnh Thiên ngơ ra, đôi tay ôm lấy cô gái nhỏ đang ấm ức, xoa đầu cô.
“Sao vậy? Anh bế quan bao lâu rồi?” Quả Nhi ngước mắt lên, trong mắt ngấn lệ.
“Mười bảy ngày! Tròn mười bảy ngày! Anh có biết là mười bảy ngày qua em đã sống thế nào không?”
??? Mấy lời này sao nghe quen vậy?
“Sư huynh, anh chưa bao giờ bế quan lâu như vậy đâu. Lần này sao lại...”