Chương 23: Thần y
Khi thuốc đã được được nấu xong mang đến cho Âu Dương Hoằng Thái, cả khuôn mặt ông ta đều rạng rỡ, như thế thứ ông ta sắp uống không phải là thuốc mà là hy vọng sống!
Nhưng Lý cảnh Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn, vệt đen trên đầu người của Âu gia ngày càng nặng hơn..
Đây chính là điềm báo tai họa sắp xảy ra!
Mà trên đầu Âu Dương Dương Hoằng Thái, vệt đen này mờ mịt, giống như một đám sương đen, lao thẳng vào ấn đường!
Điều này cho thấy, ông ta không còn sống lâu nữa!
Nguyên tắc đầu tiên của Thiên Y là không thể thấy chết không cứu.
Vận rủi của Âu Dương gia, Lý cảnh Thiên cũng không thèm để ý. Nhưng đây là Âu Dương Hoằng Thái, không thể cứ chết ở trước mặt anh như vậy được.
Nếu không thì vi phạm bốn phận của Thiên Y, không phải chuyện đùa đâu.
Nhìn thấy Âu Dương Hoằng Thái bưng bát thuốc sắp uống hết, anh lao ra khỏi đám người, va vào Âu Dương Hoằng Thái!
“Không bắt được tôi! Không bắt được tôi! Ha ha!”
Phịch một tiếng, thuốc đổ ra không ít.
Mọi người hít sâu một hơi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Người này chết chắc rồi!
Âu Dương Hoằng Thái giận tím mặt!
Đây là mạng sống của ông ta mà!
Vốn tưởng dựa vào bát thuốc này có thế kéo dài mạng sống thêm mấy năm, không ngờ người không có mắt này lại dám va vào ông ấy? !
“Bắt lại cho ta! Đây là người của nhà nào đây?”
Âu Dương Thành híp mắt, thấp giọng thì thầm vào tai.
“Cha, đây chính là Lý cảnh Thiên. Đệ tử của lão Thiên Y.”
Âu Dương Hoằng Thái nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thiên.
Thì ra đây chính là chàng trai đã đính hôn với Thiến Thiến.
Lần trước khi từ hôn về, nghe nói tên này là một kẻ ngu ngốc, căn bản không hiểu gì về dược. Bây giờ có vẻ như điều đó thực sự đúng.
Âu Dương Hoằng Thái cau mày.
“Sao tên đó lại ở đây? Cháu mời nó tới sao?”
Âu Dương Thiến lập tức nói tiếp: “Anh ta là người của Thượng Quan gia đưa tới. Thật là, biết rõ người này là tên ngu ngốc, nhưng vẫn đưa tới làm mất mặt xấu hố, thật sự không biết Thượng Quan gia nghĩ như thế nào nữa.”
“Lập tức đứng ra đây!”
Thượng Quan Nhược Hoa lập tức đứng ra ngoài, cô không ngờ Lý cảnh Thiên đột nhiên xông ra, dọa cô sợ gần chết.
“Anh Cảnh Thiên tính tình trẻ con, chỉ đang đùa vui thôi, nhất thời đụng phải ông, thực xin lỗi. Chồ dược liệu lãng phí này, Thượng Quan gia tôi sẽ tặng một cặp cây khác gửi tới cho ông.”
Âu Dương Thiến cuối cùng cũng đã nắm được lỗi sai của Thượng Quan Nhược Hoa, nên một chút cũng không chịu buông tha.
“Khô đằng hai mươi năm tuổi, cô định bồi thường thế nào?”
Đôi lông mày thanh tú của Thượng Quan Nhược Hoa khẽ cau lại.
Chuyện này quả thực có chút khó giải quyết.
Mặc dù nhà Thượng Quan nắm giữ ngành y dược ởthành phố Bạch, nhưng ởtỉnh Giang Nam chưa từng có khô đằng hai mươi năm tuối. Để mà tìm được một cây khác, thậm chí còn có hơn lên trời ý.
Sau khi cân nhắc tình hình, Thượng Quan Nhược Hoa bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ tặng hai cây khô đằng mười năm tuổi.”
Tuy khô đằng mười năm tuối cũng khó tìm, nhưng vẫn còn dễ hơn khô đằng hai mươi năm tuổi.
Âu Dương Thiến lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh tay, cao cao tại thượng, như muốn giẫm nát Thượng Quan Nhược Hoa dưới chân mình.
“Hiệu quả của hai cây thuốc mười năm tuổi có thể so sánh với cây thuốc hai mươi năm tuổi được sao? Nhà Thượng Quan các cô thường bắt nạt Âu Dương gia chúng tôi, nhưng hôm nay, ngài Vân Trung Sơn ở đây, trước mặt người giàu nhất, lại dám làm trò cười như vậy. Thượng Quan gia thực sự đã làm ô nhục bộ mặt của thành phố Bạch này rồi!
Trong lòng cô trào dâng niềm vui sướng!
Thượng Quan Nhược Hoa hống hách lâu như vậy, cuối cùng cô ta hoàn toàn có thế giẫm chết cô rồi!
Sau ngày hôm nay, địa vị của Thượng Quan gia sẽ tụt dốc xuống ngàn trượng!
Đến lúc đó, Âu Dương gia sẽ tiếp quản ngành y dược của thành phố và tiếp tục phát
triển!
Thượng Quan Nhược Hoa sắc mặt tái nhợt, trong lòng hỗn loạn.
Thượng Quan gia… Chẳng lẽ sẽ bị hủy diệt ở trong tay mình sao…
Ngay lúc cô đang ngơ ngác không biết làm gì, một đôi bàn tay ấm áp đã kéo cô lại, bảo vệ cô ở phía sau.
Trong lòng Thượng Quan Nhược Hoa run lên!
Anh Cảnh Thiên… Kéo tay của cô á!
Chỉ thấy Lý cảnh Thiên tiến lên, ngửi bát thuốc, sau đó nhíu mày thật sâu!
“Thối chết đi được! Thúi chết mất! Loại thuốc quỷ quái này uống xong là chết ngay!”
Âu Dương Hoằng Thái còn chưa phát tác, nhưng Vân Trung Sơn lại biến sắc!
“Cậu đang chất vấn y thuật của tôi sao? !”
Thượng Quan Nhược Hoa giật nảy mình!
Đắc tội Âu Dương gia, cô còn có thể cứu vãn. Nhưng nếu chọc giận Vân Trung Sơn, thì hậu quả khó mà lường được!
Vân Trung Sơn là một học giả chính thống trong lĩnh vực y học, mối quan hệ giữa thầy và trò giống như một mạng lưới lớn, mối quan hệ chắc chắn không chỉ dừng ở thành phố Bạch. Nếu ông ấy nói ra lời gì, thì thanh danh của Thượng Quan gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn!
Lý Cảnh Thiên “hừ” một tiếng, thần bí đi vòng quanh Âu Dương Hoằng Thái.
“Hai mắt bầm đen, ấn đường biến thành màu đen. Đây là điềm đại hung đó! vốn dĩ ông còn có thể sống thêm ba tháng, nhưng uống cái này vào thì khó mà nói được.”
Âu Dương Hoằng Thái lông mày vốn díu lại, đột nhiên lại buông lỏng.
Cái kết luận này… Hoàn toàn giống với lời bác sĩ điều trị của ông ấy đã nói!
Thật sự là ông ấy chỉ sống được ba tháng thôi.
Vì vậy, gần đây người trong Âu Dương gia đều liều mạng tìm kiếm khô đằng hy vọng có thế kéo dài tuổi thọ cho ông ấy.
Cũng bởi vậy, khi Vân Trung Sơn đưa cây khô đằng hai mươi năm tuổi đến, Âu Dương gia như nhặt được bảo bối!
Nhưng… Lý cảnh Thiên còn nói, uổng thuốc này, sẽ lập tức chết ngay?
Chuyện liên quan đến tính mạng, nên u Dương Hoằng Thái do dự.
Ván Trung Sơn lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói:
“Tôi là một học giả có nền tảng vững chắc ở phái học viện! Phàm là người hành nghề y, thì ai mà chẳng phải trải qua mười hai mươi năm ở tiền tuyến, tích lũy đủ kinh nghiệm mới dám tự mình mở phòng khám. Một kẻ nghiệp dư không đủ chuyên môn như cậu, đến dược tính còn không hiếu rõ, thế mà còn dám láo nháo ở đây!”
“Còn các người.” ông ấy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người: “Xem ra tôi đây thường xuyên vắng bóng ở thành phố Bạch, nên danh tiếng cũng không đủ lớn rồi. Dù sao các người thà tin vào một kẻ ngu dốt còn hơn tin tôi. Từ giờ trở đi, tất cả các bác sĩtrong phái học viện, sẽ không bao giờ đến thành phố Bạch nữa! Tạm biệt!”
Âu Dương Hoằng Thái lúc này đã hoàn toàn hoảng sợ.
“Lão tiên sinh xin dừng bước. Xin ông tuyệt đổi không nên trách tội, người khác nghĩ như thế nào tôi mặc kệ, nhưng Âu Dương gia tôi, tuyệt đối tin ông, tin phái học viện.”
Nói xong, không chút do dự, uống hết thuốc trong một ngụm!
Tất cả mọi người đang chờ Âu Dương Hoằng Thái thay đổi.
Thuốc đắng vào bụng, Âu Dương Hoằng Thái cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng thấy. Dường như tất cả kinh mạch bị chặn trước đó đã được mở ra, bàn tay vốn lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là chân trái vốn đã suy giảm chức năng ngay lập tức trở nên ngày càng khỏe hơn. ông ấy cố gắng tự mình bước đi vài bước, thể lực gần như trở lại như lúc còn trẻ, đi nhanh như bay!
Âu Dương Hoằng Thái cười vang lên, thậm chí còn nói rất hăng hái.
“Không hổ là thần y xuất thân từ phái học viện chính thống! Nếu không ông từ bỏ niềm yêu thích tặng cho tôi khô đằng, thì tôi nằm mơ cũng không thế tin được là mình có thế khôi phục đến mức độ này được!”
“Trời ạ! Khô đằng hai mươi năm đúng là thần kì thật! Nếu là khô đằng trăm năm tuổi, chẳng phải là có thể cướp đi người của Diêm Vương sao?!”
“Sự lợi hại của khô đằng, Vân Trung Sơn ông lại càng lợi hại hơn. Thứ quý giá như thế nói tặng là tặng, càng thể hiện được tấm lòng không ham danh lợi của ông!”
“Cao nhân như vậy, hoàn toàn xứng với danh “thần y”Ị”
Vân Trung Sơn trong mắt hiện lên ra nụ cười, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.
Cao Đông Kiệt đúng lúc đứng lên, chỉ Lý
Cảnh Thiên mắng:
“Đồ khốn kiếp, mày dám chất vấn Vân Trung Sơn tiên sinh, suýt chút nữa đã liên lụy tất cả mọi người ở thành phố Bạch! Hôm nay nhất định phải để mày rời khỏi đây!”
Đám người hưng phấn, đều nhớ tới lời uy hiếp vừa rồi của Vân Trung Sơn.
Đúng vậy!
Lý Cảnh Thiên suýt chút liên lụy bọn họ!
“Cút đi!”
“Cút khỏi thành phố Bạch đi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK