Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Sư huynh, như này không hay đâu
Nhà họ Âu Dương.
Âu Dương Hoằng Thái đang luyện các động tác Ngũ Cầm Hí, cái này là do Vân Trung Sơn tự mình dạy cho ông ta, có thể lưu thông kinh mạch, tăng cường sức khỏe.
“Âu Dương tiên sinh, lượng vận động hôm nay đã đạt đủ rồi, nghỉ ngơi chút đi!”
Hạ nhân lập tức đưa tới một chiếc khăn mặt, Âu Dương Hoằng Thái lau mồ hôi rồi dựa lên ghế.
“Thật thoải mái! cảm giác lâu lắm rồi cơ thể chưa được thoải mái như này. Lão tiên sinh không hổ là người đứng đầu mà học viện phái tới!”
Vân Trung Sơn lại chỉ cười và lắc đầu.
“Lão tuổi đã cao, không dám tự xưng là người dẫn đầu gì đâu. Tương lai của trung y vẫn phải trông cậy vào người trẻ tuối. Đúng rồi, cái vị tiên sinh trẻ tuổi trên bữa tiệc mừng thọ kia, tôi thấy rất tốt đấy.”
Âu Dương Hoằng Thái hơi giật mình, dò hỏi: “Lão tiên sinh không nói đùa đấy chứ? Người kia thường ngày đều sống ấn dật trong núi sâu, chưa từng học qua y thuật chính thống. Tôi còn nghe nói, chỗ này…của người đó có chút vấn đề.”
Nói rồi, ông ta chỉ tay lên đầu mình: “Người như vậy, sao có thể trở thành tương lai của trung y chứ?”
Vân Trung Sơn chỉ cười mà không nói gì, trong lòng đã có phán đoán.
Người khác có thể không nhận ra, nhưng ông ta là bác sĩ. Tuy rằng không thể vừa nhìn một cái liền biết người này có bệnh hay không, nhưng chí ít thì có thể cảm nhận được Lý cảnh Thiên tuyệt đối không ngốc.
Còn về tại sao hắn lại giả vờ ngốc, thì Vân Trung Sơn không hề quan tâm. Ai cũng có lí do riêng cả thôi.
Chuyện cấp bách bây giờ là ông ta phải làm quen được với người thanh niên này.
Ông ta có một dự cảm, người này, sau này sẽ trở thành người đứng đầu trong lĩnh vực trung y!
“Âu Dương tiên sinh, tôi rất có hứng thú với người thanh niên này, nếu ông đã hiểu rõ cậu ta như vậy, đành phiền tiên sinh giới thiệu cho tôi gặp mặt một lần!”
Âu Dương Hoằng Thái lúc này mới hiếu rõ, khoảng thời gian này cứ hai ba hôm Vân Trung Sơn lại chạy tới đây một chuyến, hóa ra là vì chuyện này.
Bất kể là vì thể diện của bản thân, hay là địa vị của Vân Trung Sơn. Lời nhờ cậy này, ông ta đều không thể từ chối.
Huống hồ, vốn dĩ ông ta cũng muốn gặp Lý Cảnh Thiên, vậy nên bèn đồng ý, bảo quản gia cho người tới biệt thự của nhà Thượng Quan, mời người kia tới đây xem sao.
Nằm trong trung tâm khu biệt thự.
Bên trong cán phòng trên tầng hai, Quả Nhi đang đứng trước một chiếc tủ quần áo cao lớn, gương mặt đỏ ửng, đầu cúi thấp, không biết phải làm gì với món đồ bên trong.
“Sư huynh…” cô khẽ gọi, “thật sự muốn em tự mình lựa chọn sao?”
Lý Cảnh Thiên thoải mái dựa vào đầu giường, hưởng thụ cảnh tượng trước mắt.
Cái gã Thân Bá Xương này tuy là một tên háo sắc, nhưng không thể không nói, ở phương diện này, chuấn bị thật đúng là chu đáo.
Vừa rồi hai người họ vừa về đến phòng, vốn định đi tắm uyên ương, khi mở tủ ra chuẩn bị lấy áo choàng tắm, lại phát hiện bên trong tủ đầy ắp đồ, toàn là những món đồ trợ hứng tốt. Không chỉ có các loại “đồ chơi”, còn có “áo ngủ” với đầy đủ các kiểu dáng, ren đen, lụa đỏ, lông vũ trắng,…tất cả các loại kiểu dáng, muốn kiếu nào có kiểu đó, khiến cho máu nóng của Lý cảnh Thiên xông
thẳng lên đầu.
Hắn tiện tay lấy vài bộ, lần đầu tiên phát hiện, thì ra bản thân có chứng khó lựa chọn. Chỉ đành để cho Quả Nhi tự mình chọn.
Không ngờ, Quả Nhi đỏ bừng mặt, một giây trước còn đang e thẹn nói “Sư huynh, như này không hay đâu…”, một giây sau đã cởi hết chỉ còn lại bộ đồ lót trên người.
Mỹ nhân tự mình lựa chọn “chiến bào”, cảnh tượng này khiến cho đôi mắt của Lý cảnh Thiên cảm thấy kích thích cực độ!
Quả Nhi còn đang bối rối vì không biết nên chọn bộ nào, hồn nhiên không biết rằng Lý cảnh Thiên ở phía sau đang tỉ mỉ đánh giá cơ thế cô.
Đôi chân nhỏ của cô đế trần, đứng ở đó, đôi chân xinh đẹp dài thẳng tắp, bởi vì đắn đo mà thỉnh thoảng lại cọ vào với nhau. Nhìn lên phía trên, tầm mắt lướt qua tấm vải màu hồng nhạt, bao bọc lấy đôi gò bồng đào, vòng eo nhỏ chỉ chừng một nắm tay, tấm lưng trắng nõn bị dây quai áo siết vào, tạo thành hai vết hằn nhạt màu.
Hắn hô hấp khó khăn, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.
Hắn muốn giải thoát cho tấm lưng của Quả Nhi!
Nói là làm!
Hắn tiến lên vài ba bước tới phía sau Quả Nhi, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, hai bàn tay hắn, một trái một phải, đặt lên hai bên vai, đột ngột kéo xuống!
“A!” Quả Nhi bị giật mình, khẽ kêu thành tiếng! Sau đó thuận thế ngã vào lòng Lý cảnh Thiên.
“Nếu đã không chọn được thì không chọn nữa.” Hơi thở mê muội thổi vào bên tai Quả Nhi. “Anh thích cọ xát trực tiếp.”
Trên cơ thế Quả Nhi tỏa ra hương vị của thiếu nữ, hắn hôn xuống tai, rồi lướt qua cái cổ thon dài, bờ vai nhẵn mịn, bị hương vị này thu hút một đường xuống phía dưới….
Cổc cốc cốc!
“Tiên sinh, tiểu thư Thượng Quan tìm ngài, nói là có việc gấp.”
Lý Cảnh Thiên dừng động tác, Quả Nhi chỉ cảm thấy ngọn lửa nóng trên người đột nhiên biến thành dòng nước lạnh!
Lại là Thượng Quan Nhược Hoa này!
Tại sao mỗi lần tới thời khắc mấu chốt lại cứ xuất hiện bóng dáng cô ta chứ!
Sao cô ta cứ chen vào giữa cô và sư huynh vậy!
Cứ tưởng rằng bọn họ chuyển về phòng của mình thì sẽ không bị ai quấy rầy nữa. Không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa này lại cứ như âm hồn vất vưởng!
Cô cảm thấy tức giận!
“Không phải đã dặn rồi sao? Tôi và sư huynh có chuyện quan trọng, người khác không được làm phiền!”
Chị Lưu ở cửa chân chừ cả nửa ngày.
“Nhưng mà…tôi thấy cô ấy hình như rất vội, không biết có phải là có chuyện gì quan trọng hay không…”
Lý Cảnh Thiên biết, với tính cách của Thượng Quan Nhược Hoa, nếu không phải chuyện gấp thì tuyệt đối sẽ không tới đây tìm hắn.
“Biết rồi, chị bảo cô ấy đợi ở cửa, giờ tôi sẽ ra.”
Quả Nhi tủi thân sắp khóc!
“Ngoan, ở trong nhà chọn sẵn quần áo, chờ anh về….”
Hắn cười với ý đồ hư hỏng, bốp, hắn lại vổ lên mông của cô một cái.”
Quả Nhi cười ngượng ngùng: “Vâng, vậy anh đi sớm về sớm nhé!”
Thượng Quan Nhược Hoa trước giờ chưa từng cảm thấy, cửa vào của trung tâm biệt tự này lại chướng mắt đến thế.
Cô lo lẳng đi qua đi lại, qua rất lâu mới thấy Lý Cảnh Thiên chậm rãi từ trong bước ra.
Đợi hắn ra tới cổng, cô túm lấy cánh tay hẳn.
“Anh Cảnh Thiên, anh mau đi đi!”
???
Tôi vừa mới ra, cô đã bảo tôi đi?
Thì ra, nửa tiếng trước, có khoảng bốn năm người tới gõ cửa nhà Thượng Quan, nói lão gia muốn gặp Lý cảnh Thiên, muốn hắn lập tức đi cùng bọn họ.
Trận thế đó, ngữ khí đó, nào có phải là mời khách, mà là áp giải phạm nhân mới đúng!
“Bọn họ biết anh đã chuyển đi rồi, nói là cho dù có phải đào ba tấc đất thì cũng phải tìm ra anh! Anh Cảnh Thiên, anh mau đi đi! Em đã sắp xếp xong hết rồi, chúng ta ra sân bay trước, sau đó….”
“Thì ra mày trốn ở đây!” Một giọng nói ‘ôm ‘ôm vang lên, Lý cảnh Thiên quay đ’âu nhìn, chỉ thấy năm người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt hung ác đang nhìn hắn.
Thượng Quan Nhược Hoa bị dọa sợ đến lắp bắp, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng người.
“Các người muốn làm gì? ở đây là khu biệt thự trung tâm đấy! Các người dám ra tay ở đáy
sao!
Không ngờ đám người đó hoàn toàn không sợ.
“Lý Cảnh Thiên, thức thời thì lập tức theo bọn tao, nếu không là bọn tao cho mày đẹp mặt!”
Hai bên căng thẳng như chuấn bị chiến nhau một trận.
Ngay sau đó, chỉ thấy Lý cảnh Thiên phụt cười.
“Các chú này, chú nói tôi đẹp? Vậy tôi cảm ơn cả nhà chú nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK