Chương 18: Đàn ông không thể nói không được
Cao Đông Kiệt cố gắng kìm nén lại ý cười trong lòng.
Sau khi theo Âu Dương Thiến lâu như vậy, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội thể hiện thân thủ của mình.
Một khi anh ta thu thập tên ngốc ngu dốt này xong, Âu Dương Thiến nhất định sẽ càng có ấn tượng tốt với anh ta!
Đến lúc đó, không chỉ vì sản nghiệp mà Âu Dương Thiến cũng sẽ coi trọng anh ta!
Khi đó Cao Đông Kiệt và toàn bộ nhà họ Cao sẽ phát đạt!
Anh ta lập tức xuất chiêu, một quyền muốn đoạt mạng!
Nhưng tiếng hét thảm thiết như mong đợi đã không vang lên.
Anh ta thu quyền nhìn lại.
Vậy mà đánh hụt?!
Lý Cảnh Thiên liếc mắt nhìn anh ta: “Quá yếu.”
Cao Đông Kiệt tức giận!
Né tránh cú đánh của anh ta rồi còn dám làm nhục anh ta?!
Anh ta đứng vững lại, đổi chiêu, tiếp tục ra tay!
Lần này, anh ta dốc hết toàn lực, nhất định phải đánh người đàn ông này răng rơi đầy đất!
Khí tức của Cao Đông Kiệt dâng trào, trong lòng anh ta cười lạnh nhìn Lý cảnh Thiên vẫn ở đó không nhúc nhích!
Chịu chết đi!
Lý Cảnh Thiên tựa hồ không nghe thấy nhưng khi nắm đấm sắp đánh trúng anh, anh liền nhanh nhẹn nhấc chân sang một bên.
Lại né được!
Liên tiếp trượt hai lần, Âu Dương Thiến có chút bực bội.
“Anh đang làm gì đấy? Đến cùng là có được hay không?!”
Cao Đông Kiệt gấp gáp!
Không chỉ bởi vì Âu Dương Thiến đang xem, anh ta không thế thất thủ.
Mà hơn thế nữa là vì… Đàn ông không thể nói không được!
Lần này, anh ta không còn dám khinh thường, nín thở tập trung, dồn khí đan điền, lui về phía sau hai bước.
“Đi chết đi!”
Cao Đông Kiệt tăng thêm mấy bước chạy lấy đà, cả người như như đạn pháo, phóng về phía Lý Cảnh Thiên, nắm đấm bất ngờ ập đến nhưng lại là động tác nhử rồi liền đổi hướng.
Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại.
Ngay khi Cao Đông Kiệt chuẩn bị tấn công, Lý Cảnh Thiên dùng chân trái trượt về phía trước.
“Ối!” Anh giả vờ trượt chân và tránh được cú đánh trong gang tấc.
Sau đó, ở điểm mù khuất tầm mắt Cao Đông Kiệt, anh lật tay rút kim ra, đâm vào đùi anh ta!
“A…” Cao Đông Kiệt hét lên!
“Chuyện gì xảy ra?”
Khi Thượng Quan Nhược Hoa và Sùng Sơn tới nơi, Lý Cảnh Thiên và Cao Đông Kiệt đều ngã xuống đất, chân phải của người phía sau không khỏi run rẩy, trông vô cùng đau đớn.
Âu Dương Thiến nhìn thấy Thượng Quan Nhược Hoa ở đây, theo bản năng xoay người rời đi. Tuy nhiên, Cao Đông Kiệt đang nằm dưới đất kêu rên nên cô ta chỉ có thể ở lại vì thể diện.
“Vườn dược liệu Thượng Quan gia của cô thật sự có nội quy tốt đến mức để người không có phận sự trà trộn đi vào, còn động thủ đánh người!”
Cô ta chủ động đổ lỗi cho Lý cảnh Thiên.
“Chuyện hôm nay mà không xử lý xong, về nhà tôi nhất định sẽ nói cho cha tôi biết, mảnh đất trong vườn dược liệu phía tây này có thế giữ được hay không còn chưa chắc đâu!”
Thượng Quan Nhược Hoa cau mày.
Cô luôn biết tính tình Âu Dương Thiến không tốt, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng ngoài tính khí nóng nảy, người phụ nữ này còn rất vô liêm sỉ. Anh Cảnh Thiên yếu đuối như vậy, làm sao lại giống người có thể đánh người khác được chứ?
Âu Dương Thiến nhất định đang bắt nạt người khác!
Sùng Sơn đỡ Lý cảnh Thiên đứng dậy.
“Lý tiên sinh, anh thế nào rồi? Anh có bị thương không?”
Lý Cảnh Thiên vỗ vổ bụi trên quần áo.
“Không sao, tôi vừa bị ngã một cái.”
Nhìn thấy Lý cảnh Thiên không bị thương, Thượng Quan Nhược Hoa mới yên tâm, kéo anh lùi lại, dùng thân thể nhỏ nhắn bảo vệ anh.
Lý Cảnh Thiên thầm nghĩ.
Đây là lần thứ hai.
Âu Dương Thiến nhướng mày, vẻ mặt kỳ quái.
“Tiểu thư Thượng Quan gia vẫn luôn thanh cao tự chủ sao lại kết giao với một kẻ ngốc, vô duyên vô cớ làm trò cười cho người ta!”
Thượng Quan Nhược Hoa thẳng lưng, lạnh lùng nói:
“Tôi đi cùng ai cũng không có liên quan gì đến Âu Dương tiểu thư!”
“Quy củ của Thượng Quan gia không cần Âu Dương gia quản!”
“Quyền sử dụng đất của vườn dược liệu thành tây đã làm thù tục đăng ký chính thức trong thành phố, không thế chỉ bằng vài lời mà hủy bỏ!”
Giọng nói của cô càng lúc càng to, khí thế bức người!
“Âu Dương tiếu thư, cô còn gì muốn nói không?”
Âu Dương Thiến cố gắng hết sức đế bình tĩnh, cô ta không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa vốn luôn giữ thái độ khiêm tốn lại đối đầu với cô ta để bảo vệ Lý cảnh Thiên!
Chẳng lẽ… Thượng Quan gia phát hiện Lý Cảnh Thiên có ích lợi gì?
Cô ta cấn thận quan sát Lý cảnh Thiên, vẻ mặt của anh quả thực không còn ngốc nghếch như lúc trước, nhưng dường như anh cũng không có năng lực gì.
Thượng Quan gia trước tiên hủy bỏ hôn ước, sau đó lại để cho Thượng Quan Nhược Hoa thông đồng với Lý cảnh Thiên…
Có thể có điều gì mờ ám ở đây.
Không được! Cô ta cần phải nói chuyện này với cha!
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô ta lấy từ trong túi ra một tấm thiệp mời.
“Từ trước đến nay Âu Dương gia của tôi không có quan hệ gì với Thượng Quan gia, chuyện của nhà cô tôi không có quyền quản. Tuy nhiên, nếu đã gặp mặt, tôi vẫn phải đưa thiệp mời cho cô.”
Thượng Quan Nhược Hoa cầm lấy, thì là ông nội của Âu Dương Thiến, ba ngày nữa ông ấy sẽ tố chức tiệc mừng thọ.
“Cô Thượng Quan từ trước tới nay luôn xa cách, phần lớn yến tiệc bình thường không tham dự. Nhưng lần này, tôi chân thành mời cô, cô nhất định phải tới! À, thuận tiện, đưa anh ta theo.”
Âu Dương Thiến chỉ vào Lý cảnh Thiên, cười đầy ẩn ý.
“Nếu không, tôi cũng không dám cam đoan ngày đó anh ta sẽ xảy ra chuyện gì!”
Âu Dương Thiến dám uy hiếp cô!
Những ngón tay cầm thiệp mời của Thượng Quan Nhược Hoa trở nên trắng bệch, ánh mắt dán chặt vào Âu Dương Thiến.
“Được, chúng tôi nhất định sẽ đến!”
Âu Dương Thiến kiêu ngạo quay đầu lại, không để ý tới Cao Đông Kiệt vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, đạp giày cao gót rời đi.
“Tiểu thư, tôi nên làm gì với người này?”
Sùng Sơn muốn ném thẳng anh ta ra ngoài nhưng Lý cảnh Thiên đột nhiên hét lên rằng vừa rồi Cao Đông Kiệt đánh anh.
Thượng Quan Nhược Hoa nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Đánh hắn một trận, rồi ném ra ngoài!”
Khu biệt thự, Thượng Quan gia.
“Cái gì? Cậu thực sự đồng ý với lời mời của Âu Dương Thiến?”
Trong phòng, Hạ Hầu Thanh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Cô ta dùng phép khích tướng, nếu cậu dẫn Lý Cảnh Thiên đi dự tiệc mừng thọ thì chẳng phải đồng nghĩa với việc đưa mình tới cửa cho cô ta làm nhục sao? Không! Cậu không thể đi!”
Thượng Quan Nhược Hoa thở dài.
Tất nhiên cô biết đây là Hồng Môn Yến.
Cô đã hỏi anh cảnh Thiên, nếu anh nói anh không muốn đi, cô sẽ không đến bữa tiệc đó cho dù có bị Âu Dương Thiến chế giễu suốt đời.
Nhưng anh lại nói là có đồ ăn thức uống, còn có những cô gái trẻ đẹp, tất nhiên anh muốn đi.
Hạ Hầu Thanh chỉ hận rèn sắt không thành thép!
“Sao cậu lại nghe theo tên ngốc đó! Cậu cũng sắp thành tên ngốc rồi đấy!”
Thượng Quan Nhược Hoa hất cằm ngạo mạn nói: “Anh cảnh Thiên không ngốc! Anh ấy chỉ chất phác mà thôi! Hơn nữa, y thuật của anh ấy lợi hại như vậy, có lẽ một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành một bác sĩ nối tiếng ở thành phố Bạch! Những nhân vật có tiếng cũng sẽ muốn được anh ấy xem bệnh!”
Hạ Hầu Thanh trợn mắt nhìn cô.
“Nếu anh ta có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng ở thành phố Bạch, tớ sẽ viết ngược hai chữ “Hạ Hầu”!”
Thượng Quan Nhược Hoa đột nhiên trở nên hưng phấn!
“Thế thì không cần. Nếu quả thật có một ngày như vậy, cậu chỉ cần làm bốn chuyện là được rồi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK