Cứ tưởng phải tốn nhiều công sức mới có thể hẹn được Thôi Chí Trung. Không ngờ chỉ 5 phút sau thư ký đã thông báo Thôi Chí Trung đồng ý gặp mặt, nhưng thời gian hẹn lại là 10 giờ tối.
Âu Dương Thiến rất ngạc nhiên với giờ hẹn gặp này. Đột nhiên cô ấy thét lên, nhớ tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy của Thôi Chí Trung! Hôm nay phải nói thế nào đây?
Mười giờ tối, Âu Dương Thiến đưa Hạ Quân trưởng phòng đối ngoại của công ty và thư ký theo.
Trước lúc xuất phát không hiểu Lý Cảnh Thiên từ đâu xuất hiện ngồi sẵn trong xe, có đuổi thế nào cũng không xuống. Âu Dương Thiến lạnh giọng: “Xuống xe, chúng tôi phải đi có việc, không thể đưa anh theo!”
Lý Cảnh Thiên cứ nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên chân thì vắt chéo.
“Chả qua đi gặp một tên đàn ông? Sợ tôi gây bất tiện?”
Âu Dương Thiến nổi giận! Nếu trong lúc bàn công việc có chuyện gì xảy ra thật, cô ấy nhất định phải đánh chết tên này mất. Cuối cùng cô ấy cũng chả đôi co nhiều nữa, ra hiệu cho hai bảo vệ kéo Lý Cảnh Thiên xuống xe.
Không ngờ hai bảo vệ kéo thế nào cũng không kéo được Lý Cảnh Thiên ra khỏi xe.
“Anh đừng gây sự nữa được không?” Âu Dương Thiến vội vàng, khó khăn lắm mới hẹn được Thôi Chí Trung, cô ấy không thể tới muộn được.
“Hôm nay chỉ cần anh nghe lời tôi, ngoan ngoãn đi xuống, tôi sẽ cho anh tới công ty tôi hẳn 2 tháng!”
Lý Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiến dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với anh, tự nhiên lại không thấy quen.
Nhưng anh chỉ có thể trợn mắt trả lời: “Ai thèm tới công ty cô 2 tháng làm gì? Tôi muốn đi cùng là vì thứ đang bám trên người cô, nếu không muộn thế này rồi ai còn muốn chịu khổ.”
Âu Dương Thiến sửng sốt “Thứ bám trên người tôi……” Giọng cô khựng lại, sau đó màu đỏ trong mắt lại loé lên kèm theo một nụ cười ma mị trên môi. Bỗng trong chốc lát cô ấy như trở thành một người khác.
“Được rồi, cho anh đi cùng, tôi muốn xem anh sẽ làm gì.”
Câu này vừa nói ra mọi người không ý kiến gì chỉ có Hạ Quân không vui lắm.
“Giám đốc, như vậy không phù hợp lắm, anh ta không phải người trong công ty, lần này công việc rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót. Tôi không đồng ý cho anh ta đi theo.”
Âu Dương Thiến lườm anh ta một cái.
“Đây là chuyện do tôi quyết, từ bao giờ tới lượt anh lên tiếng? Hơn nữa tôi thông báo cho anh biết, Lý Cảnh Thiên là phó phòng đối ngoại mới của công ty, ngày mai sẽ tới công ty nhận chức. Lái xe đi!”
Giọng của Âu Dương Thiến rất nghiêm túc cho nên không ai dám nói gì nữa.
Bầu không khí trong xe có chút ngại ngùng, Âu Dương Thiến cao ngạo ngồi một bên yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô ấy đang nghĩ gì. Trợ lý thì cúi đầu không dám nói gì, còn Hạ Quân vẫn hậm hực với Lý Cảnh Thiên.
Tên này là nhân viên mới tới còn chưa nhận chức trong công ty, dựa vào đâu mà được giám đốc ưu ái như vậy? Còn dám dùng giọng điệu kênh kiệu nói chuyện với giám đốc?
Đến như Cao Đông Kiệt và đám đàn ông kia còn bị đuổi đi, chỉ có hắn ta là người đàn ông duy nhất bên cạnh Âu Dương Thiến. Cái chức trưởng phòng đối ngoại này khá hữu dụng, Âu Dương Thiến đi đâu cũng sẽ đưa hắn ta theo. Đây chắc chắn là đỉnh cao nhân sinh của hắn ta!
Hạ Quân cố gắng phát huy năng lực bản thân, dốc sức loại bỏ vật cản đường cho Âu Dương Thiến. Hắn ta làm tất cả chỉ để được lọt vào tầm mắt của Âu Dương Thiếc, như vậy thì hắn ta có thể một bước lên trời.
Không ngờ từ đâu lại lòi ra một Lý Cảnh Thiên. Tên này trẻ hơn hắn ta, đẹp trai hơn hắn ta, lại còn biết cách gây chú ý.
Việc này làm hắn cảm thấy bị uy hiếp. Bây giờ đối phương đang tranh công với hắn ta, sợ là sau này chức trưởng phòng đối ngoại này hắn ta khó nắm chắc được.
Không được, hôm nay trước mặt vị lão đại của tỉnh Giang Nam này hắn ta nhất định phải bảo vệ vị trí của mình!
……
20 phút sau xe đã có mặt ở điểm hẹn. Âu Dương Thiến vẫn nghĩ vì sao Thôi Chí Trung lại dễ dàng nhận lời gặp mặt như vậy được, phải chăng hắn có toan tính gì. Cũng có thể không phải ông ta ra mặt làm việc, sẽ cho người thị uy cô ấy.Hoặc là nửa đêm nửa hôm hẹn cô ấy tới dùng cách sỉ nhục để chút giận.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ vừa xuống xe đã thấy thư ký của Thôi Chí Trung tới. Thư ký mỉm cười dịu dàng, vừa nhìn thấy Âu Dương Thiến đã chủ động chào hỏi.
“Tiểu thư Âu Dương, thật sự ngại quá, tối muộn như vậy còn bắt cô tới đây. Thực ra vì lịch trình ban ngày của ông chủ chúng tôi bận quá, chỉ có buổi tối mới trống lịch, cô thông cảm nhé!”
Lời nói cùng thái độ thân thiện cởi mở lại vô cùng hợp tình hợp lý giải thích cho việc tại sao lại hẹn vào giờ muộn thế này.
Không ngờ thái độ của đối phương chân thành như vậy, Âu Dương Thiến tự nhiên thấy tin tưởng cuộc đàm phán hôm nay hơn.
“Anh khách sáo quá, thời gian của giám đốc Thôi quý báu, chúng tôi không có ý kiến gì.”
Nở nụ cười chuyên nghiệp, thư ký của Thôi Chí Trung làm động tác mời. Tất cả mọi người cùng nhau vào thang máy đi thẳng tới khu VIP.
“Ông chủ, cô Âu Dương tới rồi.”
Đây là lần thứ hai Âu Dương Thiến nhìn thấy Thôi Chí Trung, chỉ cảm thấy khí thế quanh thân khác với lần trước.
Trên thương trường ông ta là một doanh nhân khôn khéo, hiện tại trừ bỏ mấy nếp nhăn trên mặt và cái bụng bia phệ ra thì nụ cười trên mặt cũng có thể coi là hiền lành.
“À, Tiểu Thiến tới rồi hả, ngồi xuống đi!”
Âu Dương Thiến ngơ ngác, không ngờ Thôi Chí Trung sẽ gọi cô ấy như vậy. Nhưng so ra tuổi tác của Thôi Chí Trung và cô ấy thì gọi như vậy cũng không có gì sai.
Âu Dương Thiến không phản bác, vâng lời ngồi xuống.
“Giám đốc Thôi, miếng đất kia chúng tôi…”
Ai biết Thôi Chí Trung lại nói: “Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta không bàn chuyện công việc.”
Âu Dương Thiến dày công chuẩn bị kế hoạch làm việc nhưng bây giờ một chữ cũng không nói được. Muộn quá? Không bàn chuyện công việc? Vậy hẹn cô ấy làm gì?
Hôm nay cô ấy đến đây để giải quyết vấn đề công việc, nếu không ngay ngày mai chức CEO này sẽ gặp nguy hiểm. Những con cáo già trong công ty đang dình dập để kéo cô ấy xuống.
“Nhưng giám đốc Thôi, chuyện này……”
Thôi Chí Trung đưa ly rượu tới trước mặt Âu Dương Thiến, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Tiểu Thiến vội vã thế, vậy phạt 3 ly nhé. Uống xong có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Nói xong bàn tay ông ta như có như không chạm vào tay Âu Dương Thiến.
Theo phản xạ Âu Dương Thiến rụt tay lại! Còn chưa mở miệng nói chuyện đã bắt uống rượu phạt. Trong kinh doanh lấy đâu ra quy tắc kiểu này.
Nhưng bây giờ cô ấy đang là khách, đang muốn xin Thôi Chí Trung giúp đỡ. Tới chỗ người ta xin người ta giúp đỡ, đương nhiên phải chấp nhận yêu cầu của người ta.
Âu Dương Thiến nhận ly rượu! Vì mọi chuyện, phải liều thôi!
Lúc Âu Dương Thiến chuẩn bị một hơi cạn ly thì có một bàn tay chặn lại.
Âu Dương Thiến rất ngạc nhiên với giờ hẹn gặp này. Đột nhiên cô ấy thét lên, nhớ tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô ấy của Thôi Chí Trung! Hôm nay phải nói thế nào đây?
Mười giờ tối, Âu Dương Thiến đưa Hạ Quân trưởng phòng đối ngoại của công ty và thư ký theo.
Trước lúc xuất phát không hiểu Lý Cảnh Thiên từ đâu xuất hiện ngồi sẵn trong xe, có đuổi thế nào cũng không xuống. Âu Dương Thiến lạnh giọng: “Xuống xe, chúng tôi phải đi có việc, không thể đưa anh theo!”
Lý Cảnh Thiên cứ nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên chân thì vắt chéo.
“Chả qua đi gặp một tên đàn ông? Sợ tôi gây bất tiện?”
Âu Dương Thiến nổi giận! Nếu trong lúc bàn công việc có chuyện gì xảy ra thật, cô ấy nhất định phải đánh chết tên này mất. Cuối cùng cô ấy cũng chả đôi co nhiều nữa, ra hiệu cho hai bảo vệ kéo Lý Cảnh Thiên xuống xe.
Không ngờ hai bảo vệ kéo thế nào cũng không kéo được Lý Cảnh Thiên ra khỏi xe.
“Anh đừng gây sự nữa được không?” Âu Dương Thiến vội vàng, khó khăn lắm mới hẹn được Thôi Chí Trung, cô ấy không thể tới muộn được.
“Hôm nay chỉ cần anh nghe lời tôi, ngoan ngoãn đi xuống, tôi sẽ cho anh tới công ty tôi hẳn 2 tháng!”
Lý Cảnh Thiên có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiến dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với anh, tự nhiên lại không thấy quen.
Nhưng anh chỉ có thể trợn mắt trả lời: “Ai thèm tới công ty cô 2 tháng làm gì? Tôi muốn đi cùng là vì thứ đang bám trên người cô, nếu không muộn thế này rồi ai còn muốn chịu khổ.”
Âu Dương Thiến sửng sốt “Thứ bám trên người tôi……” Giọng cô khựng lại, sau đó màu đỏ trong mắt lại loé lên kèm theo một nụ cười ma mị trên môi. Bỗng trong chốc lát cô ấy như trở thành một người khác.
“Được rồi, cho anh đi cùng, tôi muốn xem anh sẽ làm gì.”
Câu này vừa nói ra mọi người không ý kiến gì chỉ có Hạ Quân không vui lắm.
“Giám đốc, như vậy không phù hợp lắm, anh ta không phải người trong công ty, lần này công việc rất quan trọng, không thể để xảy ra sai sót. Tôi không đồng ý cho anh ta đi theo.”
Âu Dương Thiến lườm anh ta một cái.
“Đây là chuyện do tôi quyết, từ bao giờ tới lượt anh lên tiếng? Hơn nữa tôi thông báo cho anh biết, Lý Cảnh Thiên là phó phòng đối ngoại mới của công ty, ngày mai sẽ tới công ty nhận chức. Lái xe đi!”
Giọng của Âu Dương Thiến rất nghiêm túc cho nên không ai dám nói gì nữa.
Bầu không khí trong xe có chút ngại ngùng, Âu Dương Thiến cao ngạo ngồi một bên yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô ấy đang nghĩ gì. Trợ lý thì cúi đầu không dám nói gì, còn Hạ Quân vẫn hậm hực với Lý Cảnh Thiên.
Tên này là nhân viên mới tới còn chưa nhận chức trong công ty, dựa vào đâu mà được giám đốc ưu ái như vậy? Còn dám dùng giọng điệu kênh kiệu nói chuyện với giám đốc?
Đến như Cao Đông Kiệt và đám đàn ông kia còn bị đuổi đi, chỉ có hắn ta là người đàn ông duy nhất bên cạnh Âu Dương Thiến. Cái chức trưởng phòng đối ngoại này khá hữu dụng, Âu Dương Thiến đi đâu cũng sẽ đưa hắn ta theo. Đây chắc chắn là đỉnh cao nhân sinh của hắn ta!
Hạ Quân cố gắng phát huy năng lực bản thân, dốc sức loại bỏ vật cản đường cho Âu Dương Thiến. Hắn ta làm tất cả chỉ để được lọt vào tầm mắt của Âu Dương Thiếc, như vậy thì hắn ta có thể một bước lên trời.
Không ngờ từ đâu lại lòi ra một Lý Cảnh Thiên. Tên này trẻ hơn hắn ta, đẹp trai hơn hắn ta, lại còn biết cách gây chú ý.
Việc này làm hắn cảm thấy bị uy hiếp. Bây giờ đối phương đang tranh công với hắn ta, sợ là sau này chức trưởng phòng đối ngoại này hắn ta khó nắm chắc được.
Không được, hôm nay trước mặt vị lão đại của tỉnh Giang Nam này hắn ta nhất định phải bảo vệ vị trí của mình!
……
20 phút sau xe đã có mặt ở điểm hẹn. Âu Dương Thiến vẫn nghĩ vì sao Thôi Chí Trung lại dễ dàng nhận lời gặp mặt như vậy được, phải chăng hắn có toan tính gì. Cũng có thể không phải ông ta ra mặt làm việc, sẽ cho người thị uy cô ấy.Hoặc là nửa đêm nửa hôm hẹn cô ấy tới dùng cách sỉ nhục để chút giận.
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ vừa xuống xe đã thấy thư ký của Thôi Chí Trung tới. Thư ký mỉm cười dịu dàng, vừa nhìn thấy Âu Dương Thiến đã chủ động chào hỏi.
“Tiểu thư Âu Dương, thật sự ngại quá, tối muộn như vậy còn bắt cô tới đây. Thực ra vì lịch trình ban ngày của ông chủ chúng tôi bận quá, chỉ có buổi tối mới trống lịch, cô thông cảm nhé!”
Lời nói cùng thái độ thân thiện cởi mở lại vô cùng hợp tình hợp lý giải thích cho việc tại sao lại hẹn vào giờ muộn thế này.
Không ngờ thái độ của đối phương chân thành như vậy, Âu Dương Thiến tự nhiên thấy tin tưởng cuộc đàm phán hôm nay hơn.
“Anh khách sáo quá, thời gian của giám đốc Thôi quý báu, chúng tôi không có ý kiến gì.”
Nở nụ cười chuyên nghiệp, thư ký của Thôi Chí Trung làm động tác mời. Tất cả mọi người cùng nhau vào thang máy đi thẳng tới khu VIP.
“Ông chủ, cô Âu Dương tới rồi.”
Đây là lần thứ hai Âu Dương Thiến nhìn thấy Thôi Chí Trung, chỉ cảm thấy khí thế quanh thân khác với lần trước.
Trên thương trường ông ta là một doanh nhân khôn khéo, hiện tại trừ bỏ mấy nếp nhăn trên mặt và cái bụng bia phệ ra thì nụ cười trên mặt cũng có thể coi là hiền lành.
“À, Tiểu Thiến tới rồi hả, ngồi xuống đi!”
Âu Dương Thiến ngơ ngác, không ngờ Thôi Chí Trung sẽ gọi cô ấy như vậy. Nhưng so ra tuổi tác của Thôi Chí Trung và cô ấy thì gọi như vậy cũng không có gì sai.
Âu Dương Thiến không phản bác, vâng lời ngồi xuống.
“Giám đốc Thôi, miếng đất kia chúng tôi…”
Ai biết Thôi Chí Trung lại nói: “Hôm nay muộn quá rồi, chúng ta không bàn chuyện công việc.”
Âu Dương Thiến dày công chuẩn bị kế hoạch làm việc nhưng bây giờ một chữ cũng không nói được. Muộn quá? Không bàn chuyện công việc? Vậy hẹn cô ấy làm gì?
Hôm nay cô ấy đến đây để giải quyết vấn đề công việc, nếu không ngay ngày mai chức CEO này sẽ gặp nguy hiểm. Những con cáo già trong công ty đang dình dập để kéo cô ấy xuống.
“Nhưng giám đốc Thôi, chuyện này……”
Thôi Chí Trung đưa ly rượu tới trước mặt Âu Dương Thiến, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Tiểu Thiến vội vã thế, vậy phạt 3 ly nhé. Uống xong có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”
Nói xong bàn tay ông ta như có như không chạm vào tay Âu Dương Thiến.
Theo phản xạ Âu Dương Thiến rụt tay lại! Còn chưa mở miệng nói chuyện đã bắt uống rượu phạt. Trong kinh doanh lấy đâu ra quy tắc kiểu này.
Nhưng bây giờ cô ấy đang là khách, đang muốn xin Thôi Chí Trung giúp đỡ. Tới chỗ người ta xin người ta giúp đỡ, đương nhiên phải chấp nhận yêu cầu của người ta.
Âu Dương Thiến nhận ly rượu! Vì mọi chuyện, phải liều thôi!
Lúc Âu Dương Thiến chuẩn bị một hơi cạn ly thì có một bàn tay chặn lại.