Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Anh đang chạm vào cô
Cánh tay mảnh khảnh và trắng nõn ban đầu giờ đây đầy vết bầm tím và đen sạm.
Anh đã biết chuyện gì vừa xảy ra rồi.
Ngay sau đó, anh xoay người lấy kim châm ra! Một kim cho đỉnh đầu, một kim cho tim và một kim cho vai.
Tiếp theo, anh dùng lòng bàn tay vổ nhẹ vào bả vai, bắt đầu truyền nội lực vào bên trong.
Rất nhiều máu đen chảy ra từ nơi kim vừa đâm vào!
Tuy rằng máu đen chảy ra không nhiều nhưng xuất hiện trên cánh tay trắng nõn lại khiến người khác không khỏi giật mình!
Chẳng bao lâu, sắc mặt của Thượng Quan Nhược Hoa chuyến biến tốt và cơ thề ngừng co giật.
Chưa đầy ba phút sau, cô từ từ mở mắt ra.
“Anh Cảnh Thiên… Em… Em còn sống sao?”
Lý Cảnh Thiên cười: “Đương nhiên! Nếu Diêm Vương dám bắt cô thì tôi sẽ đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra!”
Ha ha!
Hạ Hầu Thanh nín khóc mà bật cười, trong lòng lại có đánh giá mới về Lý cảnh Thiên.
Anh có tài chữa bệnh, có thể cứu người và cũng rất hài hước.
Điều này… hơi khác so với anh của trước đó!
Nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy càng may mắn hơn chính là Nhược Hoa được cứu!
Nếu Nhược Hoa thật sự xảy ra chuyện gì thì Thượng Quan gia rất có thế sẽ không để cô ấy và nhà Hạ Hầu chết yên ốn!
Đến lúc đó, bất kế ai thắng ai thua thì đều nhất định là một trận đủ để gây nên rung chuyển đại loạn!
Tất cả là lỗi của cô ấy! Do cô ấy tin vào cái tên Ried lừa bịp này!
“Người đâu! Trói anh ta lại, đưa về nhà Hạ Hầu, giao cho cha tôi!”
Vẻ mặt của Ried đột nhiên thay đối!
“Không… Không không không! Nghe tôi nói, tôi thực sự không cổ ý… Đây là một tai nạn… một tai nạn ngoài ý muốn thôi!”
Nhưng không còn ai nghe lời anh ta nữa.
“Tôi xin lỗi.” Hạ Hầu Thanh hiếm có cúi đầu trước mặt Lý cảnh Thiên: “Là do tôi cả tin.”
“ừ.” Lý Cảnh Thiên nhàn nhạt trả lời.
Hạ Hầu Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
ừ?
Đây là loại phản ứng gì thế?
Cô ấy, một cô gái trẻ, đã hạ mình xin lỗi anh, còn thái độ của anh là thế này?
“Nhược Hoa, hiện tại cậu cảm thấy thế nào? Vừa rồi cậu đổ mồ hôi, để tớ đưa cậu đi tắm!”
Lý Cảnh Thiên ngăn hai người lại.
“Không thế tẳm được.”
“Hả?” Hạ Hầu Thanh nắm lấy tay Thượng Quan Nhược Hoa, đứng ở đó sửng sốt: “Tại sao?”
Khi Hạ Hầu Thanh tìm Ried đến, trong lòng Quả Nhi đã mắng cô ấy hàng trăm lần! Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội!
“Sau khi châm cứu xong, trong vòng hai mươi tư giờ không được tắm. Hơn nữa bây giờ trên người cô ấy có tổn thương, càng không thể dính nước! Đây là lẽ thường tình! Cô cũng không biết à? Còn là đại tiểu thư cơ đấy, thế mà không không hiếu biết bằng một con nhóc như tôi!”
Hả…
Thượng Quan Nhược Hoa nhớ rằng dường như trong ngành có một câu nói như vậy.
Nhưng vì cô vừa trải qua một trận bệnh gần như phải mất mạng, cơ thể cô thật sự dính dính khó chịu…
Lý Cảnh Thiên thấy vậy, anh thì thầm điều gì đó với Quả Nhi, cô liền lập tức chạy ra ngoài.
Một lúc sau, cô quay lại với một chiếc hộp sứ màu trắng rồi đưa cho Lý cảnh Thiên.
Anh mở hộp ra, một mùi thơm kỳ lạ lập tức lan khắp phòng.
“Thơm quá!” Thượng Quan Nhược Hoa kinh ngạc nói: “Đây là cái gì vậy?”
“Thuốc mỡ bôi vết thương.” Lý cảnh Thiên vô cảm nói, đồng thời nhẹ nhàng bôi cao lên vết thương trên cánh tay của Thượng Quan Nhược Hoa.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, đầu ngón tay ấm áp không ngừng xoa vòng tròn trên cánh tay cô.
Tim Thượng Quan Nhược Hoa đập thình thịch, nhưng cô lại không hề cảm thấy mình đang được bôi thuốc.
Anh đang chạm vào cô phải không?
Nghĩ như vậy, cảm giác kỳ lạ trong lòng cô càng rõ ràng hơn, trong đầu cô không khỏi xuất hiện những hình ảnh không phù hợp với trẻ em…
Nhưng chỉ trong chớp mắt, những vết bầm lớn đã biến mất với tổc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
“ốn rồi?!” Thượng Quan Nhược Hoa có chút không thể tin được.
Cô thử di chuyển vài lần và quả nhiên, không hề đau chút nào!
Đây là thuốc mỡ bôi vết thương sao?
Đây là thần dược mới đúng!
“Cô có thế đi tắm.”
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt!
Anh đích thán dùng thần dược cho cô chỉ để cô có thể đi tắm?
Trong giây lát, trong lòng cô cảm thấy rung động.
Điều này thật chu đáo!
Hơn nữa…
Anh vậy mà lại nói rằng cô có thế đi tắm.
Mặc dù lời này không có gì nhưng vào tai của cô lại có ý tứ khác.
Cứ như thể, vừa kết thúc một trận vận động đố mồ hôi, anh bảo cô đi tắm.
“Nhược Hoa? Nhược Hoa!” Hạ Hầu Thanh thấy mặt cô đỏ bừng, tưởng rằng lại sắp xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên vội vàng gọi cô.
“Cậu không sao chứ? Sao mặt cậu đỏ thế? Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu sao?”
“À! Không… Tớ không sao…”
Thượng Quan Nhược Hoa cố gắng loại bỏ
những hình ảnh kỳ lạ đó trong đầu.
Giữa ban ngày lại nghĩ đến chuyện đó, thật là xấu hố!
Trong khi Thượng Quan Nhược Hoa tắm, Lý Cảnh Thiên và Quả Nhi cuối cùng cũng có thể ở riêng một lát.
Trên ban công tâng cao nhất, Lý cảnh Thiên nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy linh khí bức người.
Nếu không phải lo lắng nơi này có quá nhiều giám sát, anh thật sự muốn lập tức ngồi xuống tu luyện.
“Quả Nhi, chúng ta phải chuyển đến đây.”
Quả Nhi nhắm mắt lại, linh khí ở đây khiến tinh thần cô cảm thấy thư thái và thanh thản.
“Nhưng biệt thự này hình như rất đắt tiền, chúng ta nghèo như vậy, lại cũng không có quyền lực, chắc là không mua nổi đâu. Chúng ta cũng không thể ở mãi trong Thượng Quan gia!”
“Đương nhiên là không rồi.” Ánh mắt Lý cảnh Thiên dán chặt vào khu vực trung tâm.
“Anh muốn chúng ta chuyển đến đó!” Anh chỉ tay về một hướng: “Anh có thế cảm nhận được nguồn linh khí trong toàn bộ khu biệt thự. ở nơi đó, không chỉ có thể tăng tốc tu luyện mà đầu trâu mặt ngựa nếu muốn bắt chúng ta thì cũng
không dám tuỳ tiện bước vào nơi này!”
Quả Nhi gần như nhảy lên vì sung sướng!
“Sư huynh nói đúng lắm! Ngày mai em sẽ liên lạc với người giàu nhất tỉnh Giang Nam, thành phổ Bạch thuộc tỉnh Giang Nam, em nghĩ anh ta là người giàu nhất, có thế có chút tác dụng.”
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, toàn thân Thượng Quan Nhược Hoa cảm thấy sảng khoái.
“Đây là hai cây khô đằng mà em đã hứa với anh.” Cô cầm chiếc hộp đưa cho Lý cảnh Thiên:
“Đầu tiên là chữa bệnh cho em, sau đó cứu mạng em. Hai cây khô đằng thật sự không đủ để báo đáp anh.”
Cô lấy ra một thẻ ngân hàng.
“Đây là hai trăm vạn đế bày tỏ lòng biết ơn của em. Xin đừng từ chối.”
Quả Nhi liếc nhìn tấm thẻ rồi thầm nghĩ: Nếu Thượng Quan Nhược Hoa biết mỗi lần sư huynh xem bệnh cho những ông lớn ngoài kia tốn ít nhất ba ngàn triệu thì không biết có cảm thấy xấu hố không nhỉ?
Lý Cảnh Thiên không hề do dự, đưa tay cầm lấy.
“Cảm ơn cô!”
Hạ Hầu Thanh ở bên cạnh quan sát phản ứng của Lý cảnh Thiên.
Anh đã chữa khỏi bệnh cho Nhược Hoa.
Khi được mời đến Thượng Quan gia, anh chưa bao giờ đề cập đến thù lao hay phí xem bệnh.
Anh có vẻ không phải là người hám tiền nhưng lại dứt khoát nhận lấy cây khô đằng và thẻ ngân hàng.
Bây giờ cô ấy thực sự không hiểu rõ được.
Sau khi suy nghĩ, Hạ Hầu Thanh đảo mắt, thăm dò hỏi: “Lý cảnh Thiên, những chuyện anh làm vừa rồi đủ để được vinh dự làm khách quý của Thượng Quan gia! Ngoài hai trăm vạn này, anh không có yêu cầu gì khác sao?”
Lý Cảnh Thiên cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu.
“Có.”
Hạ Hầu Thanh ngừng thở, tỏ ra vẻ “quả nhiên”!
Xem ra Lý cảnh Thiên là muốn cắn một miếng thật lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK