Chu Bình đã khoe được sự lịch sự của mình, chậm rãi nói: “Nghe nói cô Kiều thích chơi nhạc cụ, không gì không giỏi, vừa nấy tôi đúng là trò cười.”
Kiều Nguyệt Hàm lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Nếu anh còn không lấy ra nổi một món quà nữa thì mới là buồn cười đấy.”
Dường như có sấm sét nổ vang giữa trời.
Trong lòng Chu Bình hơi khó chịu.
Không biết có phải vì anh ta quá nhạy cảm không, từ nãy anh ta đã cảm thấy. Kiều Nguyệt Hàm hơi khó chịu với mình, chỉ cần đối mặt với mình là bao nhiêu kiên nhẫn của cô ấy biến mất hết!
Anh ta chỉ có thể tự trấn an mình, bình tĩnh một chút...
Các tiểu thư, thiên kim thế gia đều như thế.
Anh ta đứng trên bục, vung tay lên, có người bê một chiếc hộp to dài lên, cẩn thận đặt trước mặt Kiều Nguyệt Hàm.
Chu Bình dịu dàng vỗ nhẹ cái hộp, sau đó đột nhiên xốc lên!
Trong hộp là một nhạc cụ.
“Đây l àn sắt?” Kiều Nguyệt Hàm theo bản năng đi tới cạnh hộp, bất ngờ đụng vào chiếc đàn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
“Đàn sắt Phượng Hoàng!” Mọi người giật mình!
Đàn sắt Phượng Hoàng? Đây là món nhạc cụ được lưu truyền từ xa xưa, có ba nghìn năm lịch sử!
Chu Bình rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
“Cô Kiều đúng là có mắt nhìn, đây chính là đàn sắt Phượng Hoàng. Chỉ là tôi vô dụng, không tìm được món đồ cổ hơn hai nghìn năm. Nhưng cái đàn này dù sao cũng được nghìn rưỡi năm tuổi rồi. Tôi cho rằng món quà như thế này mới xứng với thân phận của cô Kiều!”
Lúc này sự chú ý của Kiều Nguyệt Hàm đã dồn hết lên chiếc đàn.
Xúc cảm mượt mà, âm sắc xa xưa... Đúng là hàng tốt không có gì để nghi ngờ.
Chỉ có điều, đàn sắt Phượng Hoàng hơn nghìn năm tuổi là vô giá. Không phải cô ấy chưa từng cho người đi tìm bao giờ, chỉ là lần nào cũng không tìm được.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Chu Bình, cuối cùng cũng nở nụ cười ôn hòa.
“Không biết anh Chu tìm thấy được món quà quý giá như thế này ở đâu? Quý như thế tôi không dám nhận.”
Chu Bình nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiều Nguyệt Hàm, đâu giống không dám nhận?
“Tục ngữ nói, đao tốt tặng anh hùng. Một món nhạc cụ tốt như thế này, tri âm tri kỷ, đương nhiên cũng phải gặp được tri âm của nó. Mà toàn thành phố Bạch này cũng chỉ có cô Kiều mới có thể xứng.”
Lời này cuối cùng cũng khiến Kiều Nguyệt Hàm hài lòng.
“Được rồi, vậy cảm ơn anh Chu. Sau này nếu anh Chu có chuyện gì khó khăn cứ mở miệng, có thể giúp thì nhà họ Kiều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Chu Bình vui muốn chết! Đây là điều anh ta muốn!
Một bữa tiệc sinh nhật lớn như thế, nhiều người tặng quà như vậy nhưng chỉ có anh ta nhận được lời hứa hẹn từ chính miệng Kiều Nguyệt Hàm.
Đây là ân tình từ nhà họ Kiều!
Điều này nghĩa là anh ta có thể khiến Kiều Nguyệt Hàm làm bất cứ điều gì cho mình!
Chu Bình đang vui sướng lâng lâng, nghĩ thôi cũng thấy sướng điên lên được!
“Nếu cô Kiều đã khách khí như vậy thì tôi...”
“Một cái đàn giả mà đổi được một lời hứa hẹn, anh Chu kiếm lời quá.”
Kiều Nguyệt Hàm lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Nếu anh còn không lấy ra nổi một món quà nữa thì mới là buồn cười đấy.”
Dường như có sấm sét nổ vang giữa trời.
Trong lòng Chu Bình hơi khó chịu.
Không biết có phải vì anh ta quá nhạy cảm không, từ nãy anh ta đã cảm thấy. Kiều Nguyệt Hàm hơi khó chịu với mình, chỉ cần đối mặt với mình là bao nhiêu kiên nhẫn của cô ấy biến mất hết!
Anh ta chỉ có thể tự trấn an mình, bình tĩnh một chút...
Các tiểu thư, thiên kim thế gia đều như thế.
Anh ta đứng trên bục, vung tay lên, có người bê một chiếc hộp to dài lên, cẩn thận đặt trước mặt Kiều Nguyệt Hàm.
Chu Bình dịu dàng vỗ nhẹ cái hộp, sau đó đột nhiên xốc lên!
Trong hộp là một nhạc cụ.
“Đây l àn sắt?” Kiều Nguyệt Hàm theo bản năng đi tới cạnh hộp, bất ngờ đụng vào chiếc đàn, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.
“Đàn sắt Phượng Hoàng!” Mọi người giật mình!
Đàn sắt Phượng Hoàng? Đây là món nhạc cụ được lưu truyền từ xa xưa, có ba nghìn năm lịch sử!
Chu Bình rất hài lòng với phản ứng của mọi người.
“Cô Kiều đúng là có mắt nhìn, đây chính là đàn sắt Phượng Hoàng. Chỉ là tôi vô dụng, không tìm được món đồ cổ hơn hai nghìn năm. Nhưng cái đàn này dù sao cũng được nghìn rưỡi năm tuổi rồi. Tôi cho rằng món quà như thế này mới xứng với thân phận của cô Kiều!”
Lúc này sự chú ý của Kiều Nguyệt Hàm đã dồn hết lên chiếc đàn.
Xúc cảm mượt mà, âm sắc xa xưa... Đúng là hàng tốt không có gì để nghi ngờ.
Chỉ có điều, đàn sắt Phượng Hoàng hơn nghìn năm tuổi là vô giá. Không phải cô ấy chưa từng cho người đi tìm bao giờ, chỉ là lần nào cũng không tìm được.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng mặt Chu Bình, cuối cùng cũng nở nụ cười ôn hòa.
“Không biết anh Chu tìm thấy được món quà quý giá như thế này ở đâu? Quý như thế tôi không dám nhận.”
Chu Bình nhìn ánh mắt lấp lánh của Kiều Nguyệt Hàm, đâu giống không dám nhận?
“Tục ngữ nói, đao tốt tặng anh hùng. Một món nhạc cụ tốt như thế này, tri âm tri kỷ, đương nhiên cũng phải gặp được tri âm của nó. Mà toàn thành phố Bạch này cũng chỉ có cô Kiều mới có thể xứng.”
Lời này cuối cùng cũng khiến Kiều Nguyệt Hàm hài lòng.
“Được rồi, vậy cảm ơn anh Chu. Sau này nếu anh Chu có chuyện gì khó khăn cứ mở miệng, có thể giúp thì nhà họ Kiều sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Chu Bình vui muốn chết! Đây là điều anh ta muốn!
Một bữa tiệc sinh nhật lớn như thế, nhiều người tặng quà như vậy nhưng chỉ có anh ta nhận được lời hứa hẹn từ chính miệng Kiều Nguyệt Hàm.
Đây là ân tình từ nhà họ Kiều!
Điều này nghĩa là anh ta có thể khiến Kiều Nguyệt Hàm làm bất cứ điều gì cho mình!
Chu Bình đang vui sướng lâng lâng, nghĩ thôi cũng thấy sướng điên lên được!
“Nếu cô Kiều đã khách khí như vậy thì tôi...”
“Một cái đàn giả mà đổi được một lời hứa hẹn, anh Chu kiếm lời quá.”