Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Anh ta giả ngốc ư
Anh thầm mắng mình một tiếng, đồng thời càng thêm căm ghét ngũ đại gia tộc kia!
Anh là Thiên Y cao cao tại thượng, muốn loại phụ nữ nào mà không có?
Nhưng ngặt nỗi anh còn bị nguyên dương* hạn chế! Không được động vào người nào cả! (có kiểu tu luyện buộc con trai không được mất nguyên dương hay nói cách khác là không được mất tr*inh)
Có lẽ anh đã bị hành vi chủ động hiến thân của Quả Nhi kích thích nên hôm nay có nhìn thấy ai cũng vô thức nhớ về những cảnh tượng tối qua.
Lý Cảnh Thiên cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
“Được.”
Chỉ một chữ này đã đủ làm Hạ Hầu Thanh tức nố phối!
“Cút ngay!”
Đùa gì vậy?
Lúc trước đầu cô ấy bị vô nước lắm mới dễ dàng bỏ qua chuyện tên ngốc này trêu đùa mình! Mà dù sao thì lúc đó cũng không có người nào thấy hết.
Bây giờ khác rồi, nếu để Nhược Hoa bị anh giở trò trước mặt mọi người thì cô ấy còn mặt mũi đâu nói chuyện với người của Thượng Quan gia nữa?!
“Nhược Hoa! Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu phải đi gặp thầy thuốc kia với tớ!”
Hạ Hầu Thanh thực sự không còn cách nào nữa! Nếu Nhược Hoa đã cố chấp thì không ai khuyên được cả.
“Hai tiểu thư Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia đã tới rồi à?”
Một giọng nói già nua truyền đến làm đám đông lập tức nổ tung!
“Là Từ lão!”
“Trời ơi! Đúng là Từ lão rồi!”
“Vinh hạnh quá! Không ngờ đời này tôi còn có thể nhìn thấy ngài ấy!”
Hai mắt Hạ Hầu Thanh sáng lên, vội vàng kéo Thượng Quan Nhược Hoa tiến lên chào hỏi.
Từ Minh Sâm ra hiệu mời bọn họ đi ra phía sau.
“Nơi này người nhiều không tiện xem bệnh, mời hai vị tiểu thư vào trong.”
Cái này cũng rất hợp ý hai người.
Hạ Hầu Thanh nhấc chân định rời đi thì bất
ngờ bị Thượng Quan Nhược Hoa kéo lại.
“Anh Cảnh Thiên, đi với em đi!”
Lý Cảnh Thiên còn chưa kịp trả lời, Quả Nhi đã tức giận đứng ra trước mặt anh.
“Cô tự đi một mình đi, gọi sư huynh của tôi theo làm gì? Bọn tôi không phải người hầu nhà cô đâu!”
Lý Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Thượng Quan Nhược Hoa, trong lòng đã sớm mềm nhũn.
“Được.”
Vừa dứt lời, chính anh cũng có chút kinh ngạc.
Anh… anh mềm lòng sao?
Thiên Y thánh thủ đã chứng kiến biết bao cảnh tượng đẫm máu và chứng bệnh hiếm nghèo?
Cho dù lúc chữa bệnh có gặp phải bao nhiêu bệnh nhân quằn quại đau đến chết đi sống lại, anh cũng không có chút thương tiếc nào.
Đây là lần đầu tiên.
“Thượng Quan tiểu thư, lúc lão đây khám bệnh thường không cho người ngoài quan sát.” Từ Minh Sâm trực tiếp từ chối: “Hạ Hầu tiểu thư là bạn của cô thì không sao. Hai người này không
thể vào được.”
Thượng Quan Nhược Hoa gật đầu.
“Được rồi, vậy tôi không khám nữa.”
Nói xong, cô thực sự đã nhấc chân chuẩn bị rời đi!
Từ Minh Sâm lập tức toát mồ hôi lạnh!
Ông chỉ muốn kiêu ngạo một chút thôi mà. Dù sao thì ông cũng mới về nước, vì tiếng tăm đã lừng lẫy khắp bốn phương nên ông cũng muốn đặt ra vài quy tắc trước mặt mọi người.
Không ngờ vị Thượng Quan tiểu thư này lại hành động kiên quyết như vậy, thậm chí còn không thèm do dự chút nào!
Nếu hôm nay ông thật sự đế Thượng Quan tiểu thư rời khỏi đây, thì sau này ông đừng hòng quay lại thành phố Bạch này nữa!
“Thượng Quan tiểu thư chờ đã! Được rồi… Coi như nể mặt hai cô, các người vào đi!”
Trong phòng khám bệnh, Từ lão và Thượng Quan Nhược Hoa ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gổ lim đế bắt mạch, Hạ Hậu Thanh im lặng đứng bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Một lúc lâu sau, Từ lão thở dài.
“Thượng Quan tiếu thư, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, bệnh của cô là do tử cung phát triển không đầy đủ, khí lạnh xâm nhập vào cơ thế đã tiến thẳng vào xương tủy, thế gian này đã không còn thuốc nào có thế chữa khỏi. Chỉ sợ…”
Hạ Hầu Thanh lo lẳng hỏi: “Ngay cả ngài cũng không có cách nào sao?”
Thượng Quan Nhược Hoa vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững trước chuyện sinh tử.
Mấy lời này cô đã nghe nhiều lần rồi.
Đã sớm biết được kết quả này nên cô cũng không ôm hy vọng gì.
“Thôi…không có gì đâu…” Trong giọng nói của cô lộ ra vô hạn sự buồn bã: “Dù sao đây cũng không phải là bệnh hiếm nghèo gì, cùng lắm chỉ là… dáng người không đẹp thôi.”
Dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút thất vọng.
Phốc!
Giữa không khí trầm lặng đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo chói tai.
“Anh cười cái gì?!” Hạ Hầu Thanh giống như đã tìm được chỗ đế trút giận: “Nhược Hoa không chữa khỏi bệnh, anh vui lắm sao?”
Lý Cảnh Thiên liếc cô ấy một cái.
“Rõ ràng chuyện này dùng châm một hai châm là giải quyết được rồi, vậy mà các người lại làm quá vấn đề lên như thể đây là bệnh nan y không chữa được.”
Thượng Quan Nhược Hoa nghe vậy dường như đã tìm được hy vọng!
“Thật sao? Thật sự có cách chữa khỏi bệnh của em à?”
Lý Cảnh Thiên liếc nhìn phong cảnh trước ngực cô.
“Đúng! Nếu cô gặp tôi sớm hơn một chút, đồng bằng đã biến thành Everest rồi!”
Hở!
Mặt Thượng Quan Nhược Hoa lập tức đỏ bừng!
Tâm trạng cùa Từ lão thì không vui vẻ gì.
“Lão đây hành nghề mấy chục năm chưa từng thấy ai ăn nói bậy bạ vô lí như cậu đâu! Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho Thượng Quan tiểu thư, lão nhất định sẽ tặng cậu một nhánh Khô Đằng!”
Hai mắt Lý cảnh Thiên lập tức sáng lên!
Khô Đằng!
Đi mòn đế giày cũng không tìm được, không ngờ…!
“Thật sao? Ông không được đối ý đâu đấy!”
Từ lão vuốt râu, ra dáng hệt như một thế ngoại cao nhân.
“Lão đây nói chuyện chưa bao giờ đổi ý.”
Nhưng Hạ Hầu Thanh lại hoảng sợ!
Bởi vì cô ấy vừa nghe Lý cảnh Thiên nhắc đến chuyện dùng châm!
Lại là dùng châm!
Lúc sáng anh vừa dùng chiêu này đùa giỡn cô ây, bây giờ lại muốn giở lại trò cũ nữa!
Nhưng mà bây giờ cô ấy muốn ngăn cản cũng đã muộn, Thượng Quan Nhược Hoa đã chủ động đưa tay ra để anh bắt mạch, dáng vẻ ngoan ngoãn hệt như bị bỏ bùa.
Vậy mà Lý cảnh Thiên còn không thèm bắt mạch đã trực tiếp lấy ra hai cây châm bạc, kế tiếp lại dùng lí do phải chữa bệnh để đuối Quả Nhi và Từ lão ra ngoài.
“Tôi phải thi châm, cô mau cởi quần áo ra.”
Lại là lí do này!
Ngay cả lời lẽ cũng không thèm thay đối!
Lúc này Hạ Hầu Thanh thật sự rất cảm kích sự quyết đoán của mình, may mà cô ấy đã sớm hủy hôn. Nếu không thì e là cả đời này của cô ấy sẽ bị anh hủy hoại mất!
Nhưng đồng thời cô ấy cũng cảm thấy hối hận. Nếu biết sớm sẽ như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ không mang Thượng Quan Nhược Hoa đến đây khám đâu!
“Nhược Hoa, anh ta đang lừa cậu đó! Thi chăm cái quái gì chứ, rõ ràng là anh ta đang trêu chọc chúng ta mà! Làm sao cậu có thể tin tưởng anh ta được chứ? Vừa rồi anh ta chỉ…”
Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Nhược Hoa đã cởi khóa kéo trên váy của mình xuống. Chiếc váy trắng lập tức trượt xuống đến thắt lưng để lộ ra tấm lưng trắng nõn. Phần vải che ngang ngực thì vẫn bị cô giữ yên ở đó.
Cô đang đánh cược.
Nếu Lý Cảnh Thiên thật sự trêu chọc cô giống như trêu chọc Hạ Hầu Thanh thì chứng tỏ người này thật sự không có năng lực gì, đến lúc đó cô cũng có thể hùng hồn tuyên bố Thượng Quan gia của cô hoàn toàn có lý do chính đáng đế từ hôn!
Vậy nếu anh thực sự chữa khỏi bệnh thì sao?
Lý Cảnh Thiên vẫn đang bị cảnh đẹp trước mắt làm choáng váng!
Trước giờ anh chưa từng nhìn thấy một tấm lưng nào xinh đẹp như vậy…
Mái tóc đen dài được hất hẳn sang một bên, thấp thoáng che đi chiếc cổ thiên nga xinh đẹp.
Không biết là vì lạnh hay vì khẩn trương mà bờ vai của cô còn khẽ run rẩy… Còn chiếc xương cánh bướm gợi cảm kia thì như đang vỗ cánh bay thẳng vào trái tim anh.
Trong đầu anh chợt nảy ra một ý tưởng – hóa ra cô mặc đồ lót màu hồng nhạt.
Anh thích.
Thượng Quan Nhược Hoa hơi quay đầu lại, lúc này mặt cô đã đỏ như nhỏ máu.
“Như vậy được chưa?”
“Được rồi.”
Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy cố họng có chút khồ khốc.
Như vậy được chưa à?
Cái này phải nói là quá được luôn đấy chứ!
Nếu còn cởi nữa thì chính anh cũng phải tự hỏi có phải mình quá cầm thú không đó!
Lý Cảnh Thiên nín thở cố gắng ép mình phải tập trung tinh thần, cổ gắng tập trung! Ngay sau đó, anh khẽ bắn tay một cái, hai cây kim bạc lập tức châm vào vai trái và thắt lưng phải của cô.
“Ah ”
Thượng Quan Nhược Hoa nhẹ giọng kêu lên một tiếng, còi báo động trong đầu Hạ Hầu Thanh lập tức không ngừng vang lên!
“Cậu sao rồi? Cậu ổn không?”
Bàn tay của Lý cảnh Thiên rơi lên xương cánh bướm của cô.
Toàn thán Thượng Quan Nhược Hoa lập tức sững sờ!
Cảm giác như bị giật điện đó lại quay lại rồi!
Lý Cảnh Thiên vừa xoa bớp vừa giải thích: “Người bình thường thì không đau, cô bị đau như vậy là do máu huyết không thông. Khí ứ, huyết đọng, bảo dưỡng không đúng cách. Sau này cô không nên bố sung thuốc bố lung tung nữa.”
Nghe anh nói nhiều như vậy, Hạ Hậu Thanh không khỏi nghi hoặc nhìn anh một cái.
Lúc này, ánh mắt Lý cảnh Thiên cực kì minh mẫn, tư duy rõ ràng, động tác cũng khéo léo.
Chẳng lẽ…
Trước đó anh ta qiả nqốc?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK