Mục lục
Mãnh Long Thiên Y – Lý Cảnh Thiên (Truyện FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Tớ thế mà lại có vị hôn phu
Anh … .có thể nhìn thấy bệnh của cô ấy? !
“Làm sao anh biết? Có phải lão Thiên Y đã dạy cho anh gì đó phải không?”
Vẻ mặt Lý Cảnh Thiên trầm ngâm, nhưng vẫn dùng tay sờ qua cổ tay cô ây.
“Ê? Nói chuyện! Giả câm điếc cái gì!”
“Suỵt ~” Quả Nhi đưa ngón trỏ mảnh khảnh lên miệng, làm động tác im lặng.
“Hạ Hầu tiểu thư, lúc truyền nhân Thiên Y xem bệnh, không thể nói chuyện được đâu ~ nếu không sẽ có tai họa xảy ra đó!”
Nói xong, cô lặng lẽ nháy mắt với Lý cảnh Thiên.
Lý Cảnh Thiên lau mồ hôi, trong lòng lại tràn ngập vui sướng!
Quả Nhi lợi hại quá!
Không hố là người cùng anh lớn lên!
Quả nhiên hiểu anh!
Chỉ cần một động tác, cô đã biết anh sắp làm gì!
Hạ Hầu Thanh bổi rối!
Cái gì?!
Truyền nhân Thiên Y?
Anh biết xem bệnh thật sao?
Dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng cô ấy như bị ma xui quỷ khiến mà im lặng.
Khi đại tiểu thư huyên náo an tĩnh lại, cảm giác năm tháng yêu bình hẳn ra.
Lúc này, Hạ Hầu Thanh đang lặng lẽ ngồi ở đó. Vì quá hồi hộp nên hơi thở hơi gấp gáp, lồng ngực phập phồng nhẹ nhàng. Cô ấy cụp mắt xuống, hàng mi dài chợt rung lên, hết cái này đến cái khác, như thể chúng đang đập vào trái tim anh.
Bàn tay đang nắm cố tay kia của Lý cảnh Thiên bỗng nhiên siết chặt.
Da ở cổ tay mịn màng như vậy, nhưng những nơi khác thì sao?
“Anh muốn làm gì?!” Hạ Hầu Thanh lùi lại vài bước theo bản năng, những vệ sĩ phía sau lập tức đi lên ngăn cản.
“Châm kim, cởi quần áo.”
Hạ Hầu Thanh còn tưởng mình nghe lầm!
“Anh nói cái gì? Anh dám kêu tôi cởi quần áo?”
Quả Nhi tức giận trừng mắt nhìn cô ấy.
“Châm kim phải ở vùng bụng dưới, ai muốn xem thân thể suy nhược không có tí thịt nào của cô chứ! Muốn trị bệnh thì phải châm kim, không tin thì đi nhanh đi!”
Hạ Hầu Thanh hết cách, ngây ngốc nhìn Lý Cảnh Thiên hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi! Cuối cùng, cô ấy quyết tâm, đuối tất cả vệ sĩ ra ngoài.
Cô ấy nhìn quanh để chắc chắn rằng không có ai khác ở đây, rồi từ từ kéo áo lên.
Lý Cảnh Thiên bổng nhiên mở to mắt!
Ngay cả động tác vén quần áo cũng rất hấp dẫn…
Anh nhìn thấy bộ quần áo cản trở được nâng lên từng chút một, điều này khác với cảm giác khi chữa bệnh cho nữ sát thủ. Làn da trắng ngần, vòng eo thon gọn, máu cả người anh như phun trào tới nơi!
Hạ Hầu Thanh ngượng ngùng quay đầu sang một bên, khẽ nhắm mắt lại.
“Anh Châm đi! Nhanh một tí!”
Lý Cảnh Thiên nheo mắt lại, nhưng cũng không vội đâm kim, hai bàn tay to lớn bình tĩnh xoa xoa bụng dưới của Hạ Hầu Thanh hồi lâu.
Hai mươi lăm năm qua, ngoại trừ cái ôm nhẹ nhàng với Quả Nhi tối qua, đây là lần đầu tiên anh chạm vào làn da mịn màng như vậy, giống như một khối ngọc bích tinh xảo, lạnh lẽo trơn bóng, chẳng muốn buông ra tí nào
Không thể không nói, tuy tính tình Hạ Hầu Thanh có chút kiêu ngạo, nhưng dáng người vẫn rất tốt. Nơi nên nhỏ thì nhỏ, một chút dư thừa cũng không có, thậm chỉ còn có thể thấy được đường nhân ngư mờ nhạt, nơi nên lớn
Lý Cảnh Thiên không tự chủ được nhìn lên đường cong phía trên
ừm, kích cỡ vừa phải.
Hạ Hậu Thanh thấy Lý cảnh Thiên sờ bụng cô ấy đã lâu mà vẫn không châm kim, quay đầu lại mới thấy tên ngốc này đang nhìn chằm chằm vào ngực cô ấy!
“Này! Nhìn cái gì đó!” Mặt cô ấy càng đỏ hơn.
“Câm miệng!” Trừng mắt Quả Nhi hiện lên vẻ xảo quyệt, cố tình thu hút sự chú ý: “Hạ châm ngay thôi!”
Hạ Hậu Thanh nín thở tập trung, chờ đợi một cơn đau dâng trào, nhưng giây tiếp theo lại nhìn thấy Lý Cảnh Thiên đâm thẳng ngón trỏ vào rốn của mình!
“Châm kim rồi! Khỏi bệnh rồi đó!”
Ị Ị Ị
Nếu cô ấy vẫn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra vào lúc này, vậy sống uống phí rồi!
Châm kim chữa bệnh gì chứ?
Truyền nhân Thiên Y gì chứ?
Đều là nói láo!
Hai người này rõ ràng đang trêu đùa cô ấy!
“Anh sao hai người dám ” sắc mặt
Hạ Hầu Thanh vừa xấu hố vừa tức giận, vội vàng mặc lại quần áo, tránh xa anh mấy bước!
Đúng là bị mỡ lợn che mắt rồi! Thế mà lại nghĩ tên Lý cảnh Thiên này thật sự là truyền nhân Thiên Y?!
Cô ấy đường đường là thiên kim đại tiểu thư Hạ Hầu gia, thế mà lại bị tên ngu ngốc dơ bấn này sờ soạng!
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng đủ xấu hố rồi!
“Anh đừng mơ tới năm trăm vạn kia nữa! về sau tốt nhất đừng để tôi thấy anh, nếu không anh xong đời rồi!”
Hạ Hầu Thanh cố gắng chịu đựng!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Chuyện này tuyệt đối không được phép để người khác biết!
Nếu không, cô ấy sẽ không bao giờ có thế ngẩng đầu lên được ở thành phố Bạch nữa!
Cô ấy giận dữ quay lại xe: “Tới Thượng Quan gia!”
Nhìn thấy Hạ Hậu Thanh tức giận đi ra ngoài, Quả Nhi vui đến đứng thẳng không nổi!
“Sư huynh tuyệt vời quá! chỉ có anh mới có thế đối phó với loại phụ nữ này!”
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ánh mắt Lý Cảnh Thiên lập tức trở nên sáng suốt.
“Cũng nhờ em che dấu tốt, nếu không sao anh có thể thực hiện thuận lợi như vậy?”
Sắc mặt vui vẻ của Quả Nhi chợt trầm xuống, cô ngập ngừng hỏi: “Sư huynh, biếu cảm trên mặt anh khi chạm vào cô ấy vừa rồi hình như rất
thích phải không?”
Lúc đầu cô không muốn nói ra, nhưng vẫn không nhịn được. Bởi vì loại biểu cảm này, vẫn chưa từng xuất hiện khi xem bệnh cho nữ giới lúc trước.
Lý Cảnh Thiên sửng sốt.
Cô đang ghen sao?
Anh vòng tay qua bả vai Quả Nhi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Làm sao anh có thể thích dáng người gầy gò khô khan đó!”
Quả Nhi lập tức cười rạng rỡ: “Vậy cô
ấy có dáng người đẹp hơn? Hay dáng em đẹp hơn?”
Mặt cô đỏ lên, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Lý Cảnh Thiên cúi đầu hôn cô.
“Đêm qua tối quá,nhìn không rõ. Nếu khỏng, hôm nào em cho… .cho anh nhìn lại xem sao?”
Thượng Quan gia.
Giá đất ở trung tâm thành phố Bạch cao đến mức người bình thường cả đời cũng không thể mua được căn nhà rộng một mét vuông ở đây. Nhưng ở đây có một khu biệt thự sang trọng độc quyền, chuyên môn bán cho những gia độc đỉnh lưu của thành phố Bạch.
Nói cách khác, không phải có tiền là mua được, mà phải có quyền thế và địa vị được xã hội thường lưu thừa nhận.
Vì vậy, từ lâu, nơi này cơ bản đã trở thành khu biệt thự dành riêng cho ngũ đại gia tộc.
“Tới đây nữa ngày cũng chỉ tức giận mãi thôi, chẳng nói năng gì, rốt cuộc là kẻ đui mù nào chọc Thanh tiểu thư của chúng ta?”
Thượng Quan Nhược Hoa ngồi ở bên cạnh Hạ Hậu Thanh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy. Mái tóc đen dài xõa xuống ngực, vì nghiêng về phía trước quá nên dây áo ngủ lụa buông xuống vai, trong phút chốc lộ một nửa phong cảnh bên trong ấy.
Hạ Hầu Thanh “ôi chao” một tiếng, chỉnh lại
dây áo cho cô.
“Sức khỏe của cậu không tốt, không thế bị cảm lạnh, sao lại bất cấn như thế chứ?”
Thượng Quan Nhược Hoa cười rạng rỡ, hất tung mái tóc dài.
“Không phải có cậu lo cho tớ sao? Nói đi nào, ai khiến cậu tức giận vậy?”
Như pháo được đốt lên, Hạ Hầu Thanh kế lại mọi chuyện vừa xảy ra.
“Hôn ước này không riêng gì tớ, cậu cũng có! May mà Thương Quan bá bá đã hủy hôn giúp cậu!”
Thượng Quan Nhược Hoa sửng sốt.
“Thì ra tớ có vị hôn phu thât sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK