Chương 32: Xâm nhập giao lưu một chút
Lý Cảnh Thiên nhìn về phía mặt trời, nheo mắt lại.
Biết chứ! Đó không phải là khu dán cư trung tâm sao?
Nếu anh đoán không sai, người này nhất định giống Hạ Hầu Thanh, lại muốn bắt đầu truyền bá “quan niệm đẳng cấp” cho anh nghe.
Anh không nói gì, lặng lẽ xem sự thể hiện của Thượng Quan Nhược Minh.
Quả nhiên, anh ta nói tiếp: “Đó là khu dân cư trung tâm, cho dù là người cao quý như chúng tôi cũng không thế tra ra chủ nhân của nơi đó là ai. Người đó có sức mạnh vô cùng đáng sợ, có thể dễ dàng tiêu diệt năm nhà chúng tôi chỉ bằng một cái búng tay.”
“Có lẽ trong mắt các người, năm đại gia tộc chúng tôi đã sống ở đỉnh kim tự tháp rồi, chúng tôi có vô số căn nhà mà cả đời các người cũng không thể mua được, sổ tiền cả đời các người không thế kiếm được chỉ bằng tiền một bữa ăn của chúng tôi mà thôi. Một chút tiền nhỏ giọt của chúng tôi cũng là sự phấn đấu của các người trong vòng hai mươi năm rồi.”
“Nhưng, điều tôi muốn nói với anh là một gia tộc như chúng tôi ởtỉnh Giang Nam, thậm chí ở thủ đô cũng chẳng là gì cả, còn có nhiều người lợi hại hơn chúng tôi rất nhiều!”
Thượng Quan Nhược Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn Lý cảnh Thiên, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:
“Nhà Thượng Quan chúng tôi sau này nhất định sẽ bước chân đến tỉnh Giang Nam. Nhược Hoa sẽ cùng gia tộc trỗi dậy nhưng anh cả đời phải ở lại thành phố Bạch này, nỗ lực làm việc mới có thế sống tiếp.”
“Đây chính là sự khác biệt giữa anh và Nhược Hoa, anh có hiểu không?”
Phụt!
Lý Cảnh Thiên giả vờ sửng sốt, nở nụ cười đơn thuần, đầy sự giễu cợt đổi với Thượng Quan Nhược Minh.
“Giữa Nhược Hoa và tôi không có sự khác biệt, chỉ tôi và anh mới có sự khác biệt.”
Nghe được lời nói ngạo mạn này của Lý Cảnh Thiên, Thượng Quan Nhược Minh khẽ cau mày.
Đối với một người đàn ông, nghèo không có đáng sợ, đáng sợ là không hiểu rõ bản thân. Bỏ đi, loại người này chỉ có thế khua môi múa mép mà thôi.
Ánh mắt Lý cảnh Thiên nhìn qua nhìn lại khu biệt thự trung tâm.
Nếu Thượng Quan Nhược Minh biết rằng người giàu nhất Giang Nam mà họ luôn mong muốn được gặp thì anh lại có thế được tìm được chỉ bằng một cuộc điện thoại, liệu anh ta có tức hộc máu không?
Nếu anh ta biết, nếu hôn ước với anh không bị huỷ bỏ, Thượng Quan gia thậm chí có thế bỏ qua tỉnh Giang Nam tỉnh, trực tiếp đặt chân vào thủ đô, nhận được sự kính phục của vạn người!
Chỉ tiếc là…
Trên trán Thượng Quan Nhược Minh, dòng chữ xui xẻo đã chuyến sang màu xám đen.
Đính hôn với Tề gia chính là khởi đầu cho vận rủi của Thượng Quan gia!
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Nhược Minh vẫn còn ngái ngủ đi xuống lầu ăn sáng, mới phát hiện ra mắt em gái mình sưng đỏ, giống như vừa khóc.
“Mới sáng sớm ai đã gây sự với em thế?” Anh ra nhìn quanh: “Tiểu tử đó đâu rồi?”
Thượng Quan Nhược Hoa tức giận nhìn anh ta, ánh mắt như súng liên thanh, chuẩn bị phun lửa giận!
“Anh còn hỏi nữa? Đều tại anh! Hôm qua anh đã nói gì với anh cảnh Thiên? Sáng sớm anh ấy
đã chuyển đi rồi! Dù em có nói gì cũng không thế giữ anh ấy lại!”
Thượng Quan Nhược Minh có chút kinh ngạc.
Không ai bước chân vào nhà Thượng Quan lại dễ dàng từ bỏ như vậy.
Hôm qua nghe anh ta doạ vài câu còn tưởng rằng lại là một kẻ không biết tốt xấu. Anh ta đã nghĩ cả đêm xem làm sao để anh thấy khó mà lui, không ngờ chỉ trong một đêm, anh đã tự nghĩ thông suốt.
Cũng tốt, bớt được công sức.
Tâm trạng Thượng Quan Nhược Minh vui vẻ, lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Nếu anh ta đã chủ động rút lui, Thượng Quan gia có thế giúp đỡ một chút, đưa cái này cho anh ta đi! Dù sao anh ta cũng là đệ tử của lão Thiên Y, nhà thuê quá tệ, truyền ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của Thượng Quan gia, số tiền này đủ để anh ta mua một căn nhà nhỏ ởtrung tâm thành phố rồi.”
Thượng Quan Nhược Hoa nhìn chiếc thẻ ngân hàng tuỳ ý bị vứt trên bàn, trong lòng cảm thấy bị sỉ nhục.
Sau khi hủy bỏ hôn ước, Thượng Quan gia đã đuối lý, bây giờ lại muốn dùng tiền để sỉ nhục anh Cảnh Thiên.
“Không cần đâu.” Cô bình tĩnh nói: “Anh ấy đã có chỗ ở rồi.”
Nghĩ tới chuyện sáng nay, Thượng Quan Nhược Hoa vừa buồn vừa vui.
Khi mới biết tin anh sẽ chuyển đi, cô hoàn toàn không đồng ý và khóc lóc hỏi tại sao anh không nói với cô sớm.
Nhưng Quả Nhi nói buổi tối cô đã đến tìm Thượng Quan Nhược Hoa nhưng gõ cửa hồi lâu không có ai mở cửa.
Thượng Quan Nhược Hoa khóc như mưa, giống như một bông hoa nhỏ màu trắng mong manh trong gió, chờ đợi có người chăm sóc bảo vệ cho mình. Thấy vậy trái tim Lý cảnh Thiên thắt lại, lần đầu tiên anh chủ động ôm cô vào lòng.
Tuy chỉ là một cái ôm nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại cảm thấy ngọt ngào như mật.
Lý Cảnh Thiên cũng nói cho cô biết, nơi bọn họ chuyển đến là khu dân cư trung tâm, cách đó không xa, sau này nếu muốn gặp cũng có thế gặp bất cứ lúc nào.
ở đó có một người đàn ông thường xuyên đeo mặt nạ quỷ, tính tình quái dị nhưng lại rất giỏi y thuật. Chính người giàu nhất đã giới thiệu họ
đến đó đế chữa bệnh.
Vừa nghe nói chuyện đó có lợi cho anh cảnh Thiên, Thượng Quan Nhược Hoa mới đế anh đi.
Trên bàn ăn, Thượng Quan Nhược Minh nhướng mày, có chút không tin.
Tối qua mới quyết định chuyển đi mà tìm được nơi ở nhanh như vậy sao? Chỉ có một khả năng – em gái đã đưa cho anh ta một khoản tiền.
Nhưng anh ta cũng không quan tâm lắm. Hiện tại, hôn sự với Tề gia quan trọng hơn.
Khu dân cư trung tâm.
Khi Lý Cảnh Thiên và Quả Nhi chuyển đến, mọi thứ trong biệt thự đã được sắp xếp ốn thoả. Thân Bá Xương làm việc rất tỉ mỉ, thậm chí đã tìm được quản gia và người giúp việc.
Nhưng Lý cảnh Thiên không thích trong nhà có quá nhiều người, cuối cùng chỉ để lại một người lo cơm nước, dọn dẹp phòng cho bọn họ.
“Chuyển ra ngoài vui như vậy sao?” Lý cảnh Thiên vừa từ lầu ba đi xuống thấy Quả Nhi ngân nga giai điệu, đi khắp trong nhà để hưởng thụ.
“Đương nhiên rồi!” Cô nhảy tới trước mặt Lý Cảnh Thiên, nhào vào trong lòng anh.
“Em chọn phòng ngủ lớn nhất, có ánh sáng tốt nhất trên tầng hai! Nhưng em cảm thấy giường không đủ mềm, độ cao không phù hợp, quá thấp…”
“Chỉ cần có thể ngủ là được, anh không có yêu cầu nhiều như vậy.”
“Như vậy không được!” Quả Nhi bĩu môi phản đối: “Giường không thoải mái sẽ ảnh hưởng đến eo, giường quá thấp, nhiều động tác sẽ không phù hợp.”
? ? ?
Lý Cảnh Thiên ôm cô trong vòng tay, cảm giác như một đoàn tàu tốc hành nhanh chóng lướt qua mặt, khiến anh không kịp phòng bị.
Trong thời gian này, dường như cơ thể Quả Nhi đã đầy đặn hơn.
Trước đây, dáng người của Quả Nhi mảnh khảnh, bởi vì bận rộn xử lý dược liệu trong thời gian dài, ở trên núi đồ ăn cũng không ngon nên có thể khó tránh khỏi kém đi một chút.
Tuy nhiên, trong mấy ngày ở nhà Thượng Quan, thức ăn đầy đủ dinh dưỡng, ngày ba bữa đều là đồ ăn hiếm và ngon khiến thân hình của Quả Nhi cũng được cải thiện rất nhiều.
Suy nghĩ của Lý cảnh Thiên trôi về đêm trước ngày sinh nhật, khi anh lần đầu tiên chạm vào cơ thể Quả Nhi. Kích thước đó giống như một
quả xanh chưa chín, tuy nở hoa và kết trái nhưng lại khô khốc và không có mùi vị.
Nhưng bây giờ
Anh cúi đầu xuống và vô thức nhìn xuống. Không biết là cố ý hay vô tình mà hôm nay Quả Nhi mặc một chiếc váy xẻ sâu, còn lệch một bên vai!
Nếu muốn làm sẽ vô cùng thuận tiện!
Như cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt, Quả Nhi ngẩng đầu lên liền bắt gặp sư huynh đang nhìn thẳng vào ngực mình.
Cô đỏ mặt, không suy nghĩ gì nữa, nắm lấy tay anh lôi vào phòng.
Để tránh bị quấy rầy, cô còn đặc biệt dặn dò thím Lưu.
“Sư huynh và tôi có chuyện quan trọng, cần phải trao đổi “sâu” một chút, đừng quấy rầy chúng tôi!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK