Lần trước thấy bóng người ở nhà Anh Cô, tôi đã cảm thấy hơi giống Diêu Lê Na. Khi đó tôi nghĩ người chết sao có thể sống lại, bây giờ Liễu Long Đình nói rằng Diêu Lê Na đã làm Quỷ Tiên, tôi quả thực sợ ngây người.
Nghe chuyện này, Phượng Tổ Thiên nhất thời cười ầm lên, chẳng hề bận tâm mà chỉ nói: “Liễu Tiên, cậu tu luyện bao nhiều năm, Diêu Lê Na mới chết không lâu, không có chút tu vi nào, sao có thể trở thành Quỷ Tiên?”
Đúng vậy, Diêu Lê Na chỉ mới chết chưa đầy một tháng, vì cái chết của cậu ta mà người nhà cậu ta còn từng đến trường học quấy rối, bị trường học ém xuống. Nếu cậu ta biến thành oán quỷ thì tôi còn tin, nhưng nếu tiên gia dễ làm như vậy thì nơi nào mà chẳng có tiên gia!
“Vậy nếu tôi nói cô ta chết rồi biến thành lệ quỷ, sau đó có người cung phụng cô ta thì sao?” Nói tới đây, Liễu Long Đình nhìn tôi và Phượng Tố Thiên, nhất là khi nhìn tôi, ánh mắt anh ấy vô cùng sắc bén, dường như đang chứa ngọn lửa mãnh liệt, khiến tôi sợ hãi không dám nhìn anh ấy.
Mặc dù ban ngày tôi với Liễu Long Đình cãi nhau, nhưng dù sao quan hệ giữa chúng tôi vẫn còn tồn tại, tôi không dám ngồi quá gần Phượng Tố Thiên, bèn đứng dậy hỏi Liễu Long Đình bây giờ mẹ tôi sao rồi? Ai đã cúng cho Diêu Lê Na?
“Không biết, còn chưa điều tra rõ.” Liễu Long Đình thờ ơ trả lời.
Thấy Liễu Long Đình không quan tâm, Phượng Tổ Thiên nhất thời tức giận, cũng đứng dậy nói: “Cho dù cô ta biến thành Quỷ Tiên gì đó thì chẳng phải là do cậu làm hại hay sao? Nếu không phải lúc trước cậu ép cô ta chết thì sao cô ta lại biến thành lệ quỷ, sao lại đối phó với mẹ của bé Bạch?”
Thấy Phượng Tổ Thiên đổ hết trách nhiệm cho mình, Liễu Long Đình nở nụ cười, hứng thú hỏi anh ta: “Tôi hại chết Diêu Lê Na, Phượng Thượng Tiên cũng có mặt, anh là Thượng Phương Tiên, chẳng phải nên cai quản chuyện hạ đẳng tiên như chúng tôi giết người hay sao? Anh không quan tâm, đương nhiên tôi cũng bỏ mặc.”
Liễu Long Đình nói mà chẳng hề áy náy, Phượng Tố Thiên cũng bị bật lại đến mức nổi nóng. Thấy họ sắp cãi nhau, bà nội bỗng mở cửa phòng, nói đêm hôm khuya khoắt sao còn chưa đi ngủ? Có chuyện gì để mai nói không được à?
Thấy đánh thức bà nội, tôi vội vàng nói là Long Đình trở về báo với tôi rằng mẹ tôi dây vào ma quái, hỏi tôi định làm thế nào.
“Có gì mà tính toán nữa, cháu mau đi đi. Mặc dù trước kia mẹ cháu bỏ lại cháu, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, mẹ ruột xảy ra chuyện, cháu bỏ mặc thì ai quan tâm nữa?” Bà nội nói rồi kêu tôi mau thu dọn quần áo, tốt nhất là ngồi máy bay rời đi ngay trong đêm nay.
Tôi gật đầu, khi xoay người đi vào phòng, tôi nghe Liễu Long Đình nói chuyện với bà nội ở ngoài cửa, hơn nữa còn xưng hô giống hệt tôi: “Bà nội, lần này chắc bọn cháu sẽ cần mấy ngày ở bên chỗ mẹ Bạch Tô. Nhưng lần này trở về, cháu muốn cùng bà nói về chuyện giữa cháu với Bạch Tô, mong rằng lúc đó bà sẽ tác thành cho cháu.”
Liễu Long Đình nói chuyện rất chân thành, bà nội cũng nể mặt anh ấy, nói rằng anh ấy là tiên gia của tôi, sau này còn phải nhờ anh ấy chăm lo cho tôi, chỉ cần Liễu Long Đình không hại tôi thì chuyện gì bà cũng tác thành. Phượng Tổ Thiên ở bên cạnh nghe hiểu ý của Liễu Long Đình, bèn hỏi: “Gì mà tác với chả thành? Liễu Long Đình, chẳng lẽ cậu muốn kết hôn với bé Bạch?”
Nghe tới đây, trái tim tôi nhảy lên cổ họng, thầm mắng Phượng Tố Thiên sao lại lắm miệng như thế. Còn bà nội thì mắng Phượng Tố Thiên: “Đi đi, cái cậu này, đừng có lắm mồm. Mặc dù cháu là Thượng Phương Tiên, nhưng cũng không thể để bé Tô làm bẩn sự trong sạch của Liễu Tiên. Hơn nữa sau này bé Tô còn phải lập gia đình, con bé với Hoắc Thâm kia vừa xem mắt, phát triển ổn định cơ mà.”
Tôi không rõ bà nội đang tự lừa mình dối người hay là không muốn Liễu Long Đình quá gần gũi với tôi, hoặc là có cả hai nguyên nhân này. Nhưng tôi càng sợ Liễu Long Đình không được bà nội đồng ý thì sẽ nói thẳng chuyện này, khiến tôi đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi bà nội, hơn nữa nghe bà mắng.
Lúc này, Liễu Long Đình nhìn thoáng qua phòng tôi, sau đó quay sang cười với bà nội, không nói một câu. Thấy bà nội còn nói Phượng Tố Thiên không hiểu chuyện, tôi hơi yên tâm một chút, tùy tiện thu dọn đồ đạc rồi xem chuyến bay, hai tiếng sau có một chuyến đến Ngọc Đài, hạ cánh vào buổi sáng.
Liễu Long Đình xách vali của tôi lên, chuẩn bị chào tạm biệt bà nội, Phượng Tố Thiên cũng định đi theo chúng tôi, nhưng lại bị bà nội giữ lại ở nhà với bà. Bà nội nói nhà một mình quá cô đơn, Phượng Tố Thiên hoạt bát hiếu động, bà thích người như Phượng Tố Thiên.
Dù sao bà nội cũng lên tiếng rồi, Phượng Tố Thiên không tiện từ chối. Lúc đưa tôi lên xe, Phượng Tố Thiên vẫn tìm cơ hội nói chuyện với tôi, bảo tôi một mình ở đó phải tự chăm sóc bản thân, nếu Liễu Long Đình dám bắt nạt tôi thì tôi cứ gọi điện cho anh ta. Thái độ của Phượng Tố Thiên cứ như lần này tôi sẽ một đi không trở lại, tôi khách sáo với anh ta mấy câu. Lúc lên xe, bóng đêm như sắp nuốt chửng bóng dáng Phượng Tổ Thiên. Anh ta cúi đầu xuống trước cửa kính xe, nói: “Tôi chờ cô về.”
Lúc chúng tôi lái xe rời đi, Hoàng Tam Nương nói: “Phượng Tiên có vẻ rất quan tâm cô. Tôi thật đau lòng tam gia, quan tâm sự an nguy của người nhà cô, cô còn thân thiết với người khác. Cô xem Long Đình đang giận kìa, cô cũng chịu dỗ cậu ấy đi.”
Tôi vừa định giải thích với Hoàng Tam Nương là không phải như cô ấy nghĩ, nhưng mà Liễu Long Đình thật sự tức giận, ngồi yên bên cạnh tôi, chỉ từng nói mấy câu ở trong nhà với tôi, lúc ra ngoài không thèm quan tâm gì tới tôi.
“Long Đình.” Tôi lại gần Liễu Long Đình. Thấy vậy, Liễu Long Đình xê dịch về phía cửa sổ, rất là ngạo kiều. W𝐞b đọc 𝒏ha𝒏h 𝘵ại ( Tr𝑈𝑚Tr𝘶 yệ𝒏.v𝒏 )
“Ban ngày xem sai rồi, em không có kinh nghiệm yêu đương, không biết em nói thế là không ổn, chỉ muốn được thoải mái chứ không để ý tới cảm thụ của anh. Anh tha thứ cho em lần này đi, lần sau em sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa.” Nói đến đây, Liễu Long Đình vẫn không để ý tới tôi, khiến tôi hơi nóng ruột, suýt nữa nằm đè lên cả người Liễu Long Đình, ra sức lắc lư cánh tay anh ấy, vừa làm nũng vừa hứa hẹn này nọ. Một hồi sau, Liễu Long Đình mới bị tôi thuyết phục, quay sang nhìn tôi rồi nâng cằm tôi lên, cắn mạnh lên môi tôi. Came giác đau đớn cùng mùi máu tanh lan tràn trên môi tôi.
“Đau không?” Liễu Long Đình rũ mi mắt hỏi tôi.
“Đau chứ.” Tôi uất ức trả lời, sau đó cảm thấy có dòng máu chảy trên môi tôi. Tôi đang định lau đi thì Liễu Long Đình lại nắm cổ tay tôi, nói: “Tôi có rất nhiều thủ đoạn, lần sau nếu em còn dám nói chuyện mà không để ý hậu quả như vậy, còn dây dưa với Phượng Tố Thiên thì em sẽ không chỉ đau ở miệng đâu.”
Không phải miệng thì là nơi nào? Tôi khép chân lại theo phản xạ. Còn Liễu Long Đình thì liếm máu trên môi tôi, sau đó chiếc lưỡi chui vào miệng tôi.
Sau khi hôn đủ rồi, Liễu Long Đình mới buông tôi ra. Thấy cánh môi tôi bị hút sưng lên, anh ấy mắng tôi trông thật xấu, nhưng vẫn chạm vào vết thương vừa bị anh ấy cắn trên môi, sau đó kéo tôi vào lòng.
Hoàng Tam Nương đang lái xe. Tôi không dám mặt dày ân ái trước mặt Hoàng Tam Nương. Nhưng khi cô ấy ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy tôi và Liễu Long Đình đã làm hòa, không khỏi nở nụ cười: “Thế mới đúng chứ. Thực ra đàn ông lợi hại đến mấy thì cũng như trẻ con thôi, cứ chịu khó khen ngợi dỗ dành thì cả trái tim anh ta sẽ thuộc về cô.”
Nghe xong, tôi lập tức ngẩng đầu lên nói với Liễu Long Đình: “Long Đình, anh tuyệt vời quá, vừa tuyệt vừa ngầu, quả thực là người đàn ông lợi hại nhất mà em từng gặp!”
Thấy tôi phối hợp với Hoàng Tam Nương, Liễu Long Đình lại cảm thấy ngượng ngùng, kêu Hoàng Tam Nương đừng dạy tôi lung tung, lo mà lái xe đi, sau đó cười kêu tôi sau này không được nói như vậy nữa, chẳng chân thành chút nào, chỉ biết dỗ anh ấy thôi.
Khi chúng tôi tới Ngọc Đài thì đã làm hơn bảy giờ sáng. Bao nhiêu năm qua, tôi chỉ biết mẹ tôi đang ở Ngọc Đài, nhưng địa chỉ cụ thể là gì thì tôi không rõ. Vì thế tôi gọi điện cho mẹ, nhưng người bắt máy lại là một giọng nam ồm ồm: “Alo, ai đấy?”
Đẳng sau giọng nói đó truyền tới tiếng khóc của phụ nữ. Tiếng khóc đó là mẹ tôi!