Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì người mình yêu đã chết nên muốn cả làng chôn cùng. Khi nghe Liễu Long Đình nói vậy, tôi chợt cảm thấy chua xót, cầm Âm Quan Âm từ trên tay Phượng Tổ Thiên hỏi Liễu Long Đình: “Vậy nếu người trong làng đều đã chết thì tại sao ba của Phạm Mai Kiều lại chiêu đãi chúng ta? Họ cũng là xác chết hồi sinh như Phạm Mai Kiều sao?”

“Có lẽ không phải. Họ càng như được chế tạo ra. Bầu không khí nơi này thật sự rất quái dị. Em em mặt trời kìa, từ khi chúng ta ra ngoài nó vẫn ở đó, bây giờ chúng ta đã đi được nửa tiếng, nó vẫn không hề nhúc nhích. Có lẽ chúng ta đã tiến vào ảo cảnh.”

“Tức là thế giới ảo tưởng ra à?” Tôi hỏi.

“Không phải ảo tưởng. Các người đang trong tranh của ta. Những thứ các người nhìn thấy, trừ ngôi miếu này đều là do ta vẽ.”

Âm Quan Âm trên tay tôi bỗng nói.

Thấy vậy, Phượng Tổ Thiên ném Âm Quan Âm xuống đất, hỏi: “Vậy tại sao cậu lại dẫn chúng ta tới đây?”

“Ta không biết các người, tại sao lại phải dẫn các người tới đây? Có lẽ là Mai Kiều cố ý dẫn các người đến đây. Cô ấy đã sống lại, nhưng không biết ta, có lẽ cô ấy muốn dẫn các người tới đây là vì diệt trừ ta, giải cứu những oan hồn bị ta trấn áp trong tranh.”

“Vậy cha mẹ của cô ấy cũng là do anh vẽ ra à?” Tôi hỏi.

“Đúng, đều là do ta vẽ. Ta không ngờ Mai Kiều lại hồi sinh. Khi cô ấy hồi sinh, cha mẹ của cô ấy đã bị ta giết. Ta chỉ còn cách vẽ cha mẹ của cô ấy để làm bạn của cô ấy. Nhưng giả thì sao có thể thay thế hàng thật, ta nghĩ có lẽ cô ấy hận ta. Thân thể sống lại của cô ấy có quá nhiều âm khí, nặng đến mức che khuất đôi mắt cô ấy, khiến cô ấy không thể thấy được thần linh. Cô ấy không thấy ta, cho nên chỉ còn cách tìm người khác trả thù cho cô ấy.”

Nói đến đây, một luồng khói đen từ bức tượng Âm Quan Âm bay ra, biến thành một người đàn ông mặc áo dài màu đen lơ lửng trước mắt chúng tôi, hai tay khoanh trước ngực, gương mặt đẹp như con gái tràn đầy lạnh nhạt và siêu thoát.

“Kết giới nơi này do ta hao hết tu vi vẽ ra, muốn xây dựng vĩnh hằng cho chính bản thân ta. Nhưng không ngờ thiện ác đều có báo, nhân quả tuần hoàn. Ta giết người của làng, mà Mai Kiều cũng coi ta là kẻ địch. Từ yêu nhau đến bây giờ cô ấy căm thù ta thì mới có thể tồn tại. Đây là báo ứng của ta. Ta đã giác ngộ rồi, không muốn sống trong đau khổ nữa, nhưng ta cũng không muốn đấu pháp với các người làm tổn hại cây cỏ ở nơi này. Chỉ cần các người phá vỡ bức tranh này, ta đương nhiên sẽ cùng diệt vong với nó.”

Nhìn người mình yêu nhất căm hận mình, có lẽ người thường như chúng tôi không thể thấu hiểu cảm giác đau khổ đó, đau khổ đến mức khiến cho một vị thần cảm thấy cái chết là sự giải thoát.

“Nếu chúng tôi không phá được thì sao?” Liễu Long Đình hỏi.

“Vậy thì các người mãi mãi ở đây luôn đi. Ta sẽ không tự tay hủy cây cỏ mà mình vẽ ra để thả các người ra ngoài, cho dù các người giết ta cũng vô ích.” Nói xong, Âm Quan Âm lại tiến vào pho tượng đen, để lại chúng tôi suy nghĩ cách phá bức tranh của anh ta.

Tôi không biết phá trận là gì, chuyện này giao cho Liễu Long Đình và Phượng Tố Thiên xử lý. Phượng Tố Thiên thấy phong thủy nơi này có vấn đề, cho nên anh ta bắt tay vào nghiên cứu phong thủy. Pháp lực của Liễu Long Đình rất lợi hại, nhưng Âm Quan Âm nói cho dù chúng ta giết anh ta thì cũng sẽ không phá trận giúp chúng ta.

Mặc dù tôi đồng tình với cảnh ngộ của Âm Quan Âm, nhưng tôi không muốn vì đồng tình anh ta mà mấy người chúng tôi đều mất mạng ở ngôi làng chết chóc hoang vắng này. Hơn nữa ở nơi này, mặt trời vẫn luôn ở phía đông, di động tự tắt máy, tôi không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết tôi đã đói bụng mấy lần.

Thực ra lúc này tôi cảm thấy có lỗi với Liễu Long Đình, càng không tìm được cách phá giải thì tôi lại càng áy náy. Nhìn pho tượng Âm Quan Âm nằm trên mặt đất, tôi vừa đau lòng vừa giận anh ta. Tại sao anh ta không thản nhiên đối mặt Phạm Mai Kiều? Cho dù chết thì chết trước mặt Phạm Mai Kiều cũng tốt hơn là chết trong tay chúng tôi chứ.

Thấy tôi nhìn pho tượng, Liễu Long Đình cũng nhìn theo một hồi, sau đó nói: “Bạch Tô, có phải Phạm Mai Kiều muốn được thấy Âm Quan Âm nên mới nhờ em giúp đỡ không?”

Tôi gật đầu, nói đúng thế, nhưng vừa rồi Âm Quan Âm bảo rằng Phạm Mai Kiều muốn chúng ta giết anh ta nên tôi không thể đoán được tình hình là như thế nào.

“Vậy em kể lại cho anh ta nghe xem Phạm Mai Kiều đã nói với em như thế nào đi. Tôi đi tìm Phạm Mai Kiều”

Nói đến đây, tôi lập tức biết Liễu Long Đình muốn giải quyết bằng cách nào. Nếu vũ lực không thể giải quyết vấn đề thì dùng chiến thuật tâm lý. Âm Quan Âm luôn cho rằng Phạm Mai Kiều tìm chúng tôi đến đây là để trả thù anh ta. Nếu anh ta biết Phạm Mai Kiều vẫn muốn gặp anh ta thì có lẽ khúc mắc sẽ được giải tỏa.

Tôi gật đầu, Liễu Long Đình kêu tôi chú ý an toàn rồi đi ra ngoài. Sau đó, tôi nhặt tượng Âm Quan Âm lên, đặt trên tảng đá sạch sẽ rồi nói: “Vậy anh biết không, hôm đó Minh Kiều tìm tôi, khóc rất thương tâm, nói rằng cô ấy muốn gặp anh lần cuối nên mới mời chúng tôi đến đây, chứ không phải là để trả thù như anh nói. Tại anh không muốn nghĩ tốt cho cô ấy thôi.”

Tôi cảm thấy mình thật giả dối. Để bảo vệ tính mạng của mình, tôi lại coi tình cảm của người khác như vũ khí. Tuy nhiên tôi nói xong, Âm Quan Âm không để ý tới tôi, vẫn giữ nguyên hình dáng pho tượng, không hề nhúc nhích.

Tôi hơi chột dạ. Nhưng đây là cách duy nhất, chỉ có Âm Quan Âm chịu rút vào trong tranh thù chúng tôi mới có thể rời khỏi nơi này. Tôi chết cũng không sao, nhưng tôi không muốn Liễu Long Đình chết. Anh ấy còn có người nhà, có hai đứa em yêu quý anh ấy đến thế.

Phượng Tổ Thiên còn đang tìm manh mối ở bên ngoài. Bình thường anh ta không đáng tin cậy, cho nên tôi không hề gửi gắm hy vọng cho anh ta, hơn nữa vừa rồi anh ta còn cãi nhau với tôi. Tôi không trách anh ta tự ý nhận đơn hàng đã là rộng lượng lắm rồi, bây giờ tôi chỉ quan tâm tới Liễu Long Đình.

“Tại sao anh không tin tối nhỉ? Anh trả lời đi! Mai Kiều yêu anh đến thế, tại sao anh lại không tin cô ấy yêu anh?”

Tôi liên tục giải thích với Âm Quan Âm rằng Phạm Mai Kiều yêu anh ta. Nhưng thấy pho tượng vẫn thờ ơ, tôi sốt ruột bật khóc, hỏi Âm Quan Âm tại sao không để ý tới tôi? Anh ta muốn giữ chúng tôi ở lại đây chứ gì? Chỉ cần anh ta chịu thả Liễu Long Đình ra ngoài thì tôi sẵn sàng ở lại đây một mình.

Một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Thích hay không ta đều biết. Cô yên tâm, các cô đều có thể ra ngoài. Ta giữ cô ở lại chỉ vì muốn ta với Mai Kiều có thể kết thúc vào hôm nay. Tuy nhiên ta cũng khuyên cô, xưa nay người và tiên yêu nhau đều sẽ không có kết quả tốt, cuối cùng nhất định sẽ một chết một sống, hoặc là cả hai cùng chết, đây là vận mệnh của ông trời để trừng phạt những kẻ quá giới hạn. Ta khuyên cô, nếu cô thật lòng yêu xà tiên kia thì hãy buông anh ta ra. Duyên như nước đá, nắm càng chặt thì tan càng nhanh. Nếu một trong hai người không chịu từ bỏ thì kết cục hôm nay của ta chính là kết cục trong tương lai của cô và xà tiên.”

Âm Quan Âm vừa dứt lời thì Phượng Tố Thiên hưng phấn kêu lên: “Bạch Tô, tôi tìm được cách phá giải rồi!”

Đồng thời cũng chính lúc này, một giọng nữ sắc bén vang lên, Phạm Mai Kiều từ bên ngoài chạy vào. Phạm Mai Kiều ddeu

Ngũ Quỷ Thôn Khẩu của tôi, tay cầm một con dao xông về phía tôi.

Liễu Long Đình đi đằng sau Phạm Mai Kiều, sợ cô ấy làm tổn thương tôi nên biến thành nửa người nửa rắn, cái đuôi quấn lên eo tôi giơ lên cao. Phạm Mai Kiều cầm dao chém mạnh lên pho tượng Âm Quan Âm: “Tại sao lại giết ba mẹ tôi? Tôi yêu anh đến thế, không để ý lời đồn đãi trong bản mà đến với anh, tôi chết vì anh, tại sao anh còn giết người thân của tôi? Tại sao? Tôi muốn giết anh! Để anh cũng không được siêu sinh như họ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK