*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Liễu Long Đình nói điều này vô cùng bình tĩnh, nhưng những lời này giống như thuốc độc rót vào tại tôi. Tôi không muốn nghe, tôi sẽ trúng độc khi nghe thấy chúng, tôi không muốn trái tim mình bị mất kiểm soát, sau đó lại thích anh ta một lần nữa, tôi chỉ cầu xin Liễu Long Đình đừng nói tiếp nữa
Để có thể quên đi tình cảm dành cho anh ta, tôi đã rất đau khổ. Cầu xin anh ta đừng để tôi đau khổ thêm lần thứ hai, thật lòng cầu xin anh. Nói đau trong lòng tôi đã tăng thêm vô số lần, may mà lúc này tôi đang diễn vai một đứa trẻ đang khóc. Nếu không nước mắt của tôi sẽ không thể nào giấu đi.
Sau khi nghe Liễu Long Đình nói xong, Ngân Hoa giáo chủ vô cùng tức giận, nói với Liễu Long Đình: “Anh thay đổi rồi Liễu Long Đình. Trước đây anh không làm vậy với tôi, Bạch Tô có gì tốt? Cô ta sớm muộn cũng chết thôi, anh thích cô ta thì có ích gi?!”
“Cô ấy chết hay không là một chuyện, tôi thích cô ấy hay không là một chuyện khác. Lúc trước tôi đối xử tốt với cô, cô nên cảm ơn Bạch Tô. Nếu như không phải cô ấy kiếp trước hoặc tôi, làm sao tôi có thể tốt với cô? Tôi vì cô làm nhiều chuyện như vậy, từng bước đưa cô lên vị trí giáo chủ, làm cho cô tái sinh, dồn Bạch Tô vào bước đường cùng, cô còn gì không hài lòng
Tôi đã từng nghĩ rằng khi nam nữ cãi nhau, bản thân đôi bên đều rất nhỏ nhen, nhưng bây giờ khi nhìn thấy Ngân Hoa giáo chủ cãi nhau với Liễu Long Đình, mỗi câu Liễu Long Đình nói ra đều tràn đầy khí thế. Mỗi câu giống như một cây búa lớn, từng chút một đánh về phía Ngân Hoa giáo
Tôi có thể hiểu được sự tức giận của Ngân Hoa giáo chủ lúc này. Lúc trước Liễu Long Đình một lòng một dạ với cô ta, trong lòng cô ta cho rằng Liễu Long Đình là người của cô ta, nhưng bây giờ Liễu Long Đình không còn nghe lời cô ta nữa, nên cô ta cảm thấy Liễu Long Đình đã phản bội cô ta. Cục tức này làm sao cô ta có thể nuốt trôi
“Liễu Long Đình, đây là anh ép tôi. Tôi nói cho anh biết, anh càng thích Bạch Tô, tôi càng muốn hại chết cô ta. Hơn nữa tôi sẽ không buông tha cho tên phản bội như anh. Nếu không phải Tôi xúi giục anh xử lý Bạch Tô, sao anh có thể ngồi vào vị trí này như ngày hôm nay? Mọi thứ của anh đều là tôi cho anh, nhưng anh lại phản bội
tôi”
Ngân Hoa giáo chủ nói xong, thi quay đầu nhìn vào Phượng Tổ Thiền bên cạnh cô ta, quát tháng vào mặt Phượng Tổ Thiên: “Phượng Tổ Thiên, trở lại nguyên thân của anh, giết chết Liễu Long Đình cho tôi!”
Phượng Tổ Thiên cả đầu bạc trắng, lúc tôi nhìn trộm anh ta, chỉ thấy anh ta lúc này đã hoàn toàn chìm vào tình yêu dành cho Ngân Hoa giáo chủ, đối xử với Ngân Hoa giáo chủ giống như đối xử với tôi lúc trước.
Một âm thanh bén nhọn hướng thang lên trời, anh ta lập tức hóa thành một con phượng hoàng lớn bay lên không trung, nhìn chăm chăm Liễu Long Đình bằng ánh dữ tợn, như muốn xé xác Liễu Long Đình thành từng
Cô Hoạch nhìn thấy thể sắp đánh nhau của hiện tại thì cũng hóa thành một con chim khổng lồ, bay lên không trung, hét lớn vào mặt Phượng Tổ Thiên: “Phượng hoàng nhỏ, anh đừng nhận người. Trong lòng anh hoàn toàn không thích người phụ nữ đó, đừng để cô ta mê hoặc!”
Lúc Cô Hoạch đang nói, con phượng hoàng Ngân Hoa giáo chủ đang giảm dưới chân lập tức mở to miệng hết lên trời, giống như đang tức giận, trực tiếp phun ra một ngọn lửa bùng cháy dữ dội về phía những chiếc lông vũ trên người Cô Hoạch
Có lẽ Cô Hoạch không ngờ
Phượng Tổ Thiên sẽ tấn công mình, hoàn toàn không kịp chuẩn bị để phòng thủ, nên đã bị ngọn lửa Phượng Tổ Thiên phun ra thiêu đốt, rơi từ trên trời xuống rồi lăn vào một bụi cỏ trong rừng.
Kiều Nhi bây giờ cũng nhìn thấy cuộc chiến, vội vàng chạy về phía Hư Còn Hư khi nhìn thấy Kiều Nhi đang chạy về phía mình, trong mắt lộ ra một tia miễn cưỡng, nhưng vẫn mạnh mẽ đưa tay ra đánh một đòn pháp lực về phía Kiều Nhi, khiến cho Kiều Nhi choáng váng. Sau đó, cậu ta lập tức bay đến kế bên phượng hoàng trên bầu trời, cùng với đám người Ngân Hoa giáo chủ nhìn chăm chăm vào Liễu Long Đình.
Liễu Long Đình nhìn thấy tôi vẫn bị bất động trên mặt đất cùng với Kiều Nhi đã bị thương, thì lập tức nổi giận. Không còn do dự nữa, trực tiếp hóa kiếm của anh ta ra, niệm chú, đâm về phía Ngân Hoa giáo chủ
Ngân Hoa giáo chủ chân đạp phượng hoàng, lúc thanh kiếm của Liễu Long Đình bay về phía Ngân Hoa giáo chủ, Phượng Tổ Thiên trực tiếp dùng đôi cánh của mình che cho Ngân Hoa giáo chủ.
Cả thanh kiểm đang bay đến của
Liễu Long Đình trực tiếp xuyên qua đôi cánh của phượng hoàng, mẫu tươi đầm đìa lại quay về trong tay của Liễu Long Đình
Phượng Tổ Thiên thật sự khiến tôi vừa đau lòng vừa tức giận, anh ta không biết ánh mắt của Ngân Hoa giáo chủ có thể mê hoặc người khác sao? Ngay cả thần núi cũng biết, anh ta ở bên tôi nhiều năm như vậy, sao lại không biết được? Thế mà vẫn trúng kế của Ngân Hoa giáo chủ.
Nhưng nhìn thấy đôi cánh phượng hoàng đang không ngừng chảy máu, nhưng vẫn liều mạng giữ cho thân thể thăng bằng để Ngân Hoa giáo chủ đứng vững, thì trong lòng tôi thật sự không rõ cảm xúc.
Đều tại tôi vô dụng, nếu có thể quay lại lúc Thân Núi đưa tôi trở về quá khứ, tôi sẽ dắt anh ta theo, có lẽ bây giờ anh ta đã không đến nỗi túi thân như vậy.
Trước đây nhìn thấy anh ta bị thương một chút tôi đã rất buồn, nhưng bây giờ, anh ta lại bị Ngân Hoa giáo chủ giảm dưới chân như một thủ cưỡi. Phượng hoàng là Thụy thủ, kiếp trước còn là đại tướng Cửu Trùng Thiên của tôi, có quyền lực lớn đến mức có thể tự do phong thần. Nhưng bây giờ, lại suy bại đến mức bị Ngân Hoa giáo chủ giảm lên đầu. Bây giờ tôi cũng không biết, tôi để anh ta rời xa tôi là đang giúp anh ta hay đang hại anh ta.
Sau khi kiếm của Liễu Long Đình trở lại, anh ta lại niệm chủ, bạch khi trên trời lập tức tụ lại. Còn Ngân Hoa giáo chủ lúc này cũng cầm lấy sáo Phượng Minh, đưa sảo đến bên miệng. Từng âm thanh trong vắt cùng với linh khí mạnh mẽ bay ra từ cây sáo, lao vào trong bạch khí mà Liễu Long Đình đã ngưng tụ lại!
Hai luồng khí tức đang đánh nhau dưới sự điều khiển của hai bên, giống như một mớ hỗn độn cực lớn. Hu lợi dụng lúc Liễu Long Đình đang tập trung đối phó với Ngân Hoa giáo chủ, muốn đánh lên Liễu Long Đình, nhưng may mà Liễu Long Đình đã đưa rất nhiều Tiên gia tới. Những vị Tiên gia này trực tiếp bao vây Hu, đấu pháp cùng với cậu ta.
Cả ngọn núi mây gió nổi lên, Liễu Long Đình và Ngân Hoa giáo chủ đã tập hợp một lượng linh khí cực lớn, nhưng vẫn chưa phân thắng bại. Cả người tôi bây giờ đã bị bất động, nếu tôi mà không bị bất động, tôi sẽ giúp Liễu Long Đình đánh bại người phụ nữ kia. Không chỉ hại tôi, cô ta còn hại Phượng Tổ Thiên, tôi với cô ta có thù không đội trời chung! Cuối cùng, dưới đòn tấn công cực lớn của linh khí, Tổ vốn đã bị thương, bây giờ lại bị linh khí của Ngân Hoa giáo chủ và Liễu Long Đình xông tới, ngay lập tức không thể chống đỡ, ngã xuống mặt đất.
Nhìn thấy luồng bạch khí khổng lồ đuổi theo Ngân Hoa giáo chủ, nếu như sức mạnh to lớn của Ngân Hoa giáo chủ và Liễu Long Đình tích tụ được đánh trúng người nào, chắc chắn không chết cũng uống!
Tôi vốn tưởng rằng lần này Ngân Hoa giáo chủ chắc chắn sẽ thua, chỉ cần cô ta chết đi, tôi có thể lấy lại đôi mặt của mình. Nhưng điều tôi không ngờ tới là, lúc luồng không khí cực lớn sắp lao đến người Ngân Hoa giáo chủ, Ngân Hoa giáo chủ vậy mà lại ném cây sáo Phượng Minh trong tay cô ta vào luồng không khí khổng lồ đó!
“Bùm!” một tiếng lớn, cây sáo
Phượng Minh này được coi là thân khí hàng vạn năm nay. Khi ném nó vào trong luồng linh khí mạnh mẽ này, nó giống như một cái cầu chì, trực tiếp nổ tung.
Pháp thuật của Liễu Long Đình còn chưa kịp thu lại, khi linh lực mạnh mẽ này bùng nổ, luồng không khí hỗn loạn trực tiếp lao đến người Liễu Long Đình, đẩy Liễu Long Đình ra xa hơn mười thước. May mà nền tảng pháp lực của anh ta đủ mạnh, nên mới không ngã xuống, nhưng cũng không tránh khỏi bị thương. Từ xa tôi đã thấy máu chảy ra từ khóe miệng Liễu Long Đình, nhuộm đỏ bộ đồ trắng trên người anh ta.
Còn những người chúng tôi khi luông linh khí khổng lồ này bùng nổ, chúng tôi chỉ cảm thấy một ánh sáng trắng chói mắt. Trong cơn mơ hồ, đầu óc đột nhiên mất đi trị giác.
Lúc tỉnh lại một lần nữa, Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi đã đứng trước mặt tôi. Hốc mắt Kiều Nhi đỏ hoe, nhìn thấy tôi thì miễn cưỡng mỉm cười, hỏi tôi có sao không?