Búa thần đã vỡ nát, Liễu Long Đình nghiêng người, để lộ ra phần cằm trắng nõn, ngửa đầu hướng về phía tôi đang đứng. Anh ấy chẳng cần đoán cũng biết được là tôi đến cứu anh ấy, vì thế cứ nghiêng mặt về phía tôi như thế, cho dù hai mắt đã bị miếng vải đen che khuất, nhưng xuyên qua tầng vài đen kia, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy khí thế của anh ấy.
Khi các tiên, các quỷ đang vây quanh đài trầm tiên nghe thấy tiếng sáo vang lên, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, muốn xem thử là kẻ nào đang tác oai tác cải. Mà Thị Thành Hoàng đang ngồi trong miếu thành hoàng nghe thấy tiếng sáo của tôi cũng cuống quýt chạy từ trong miếu ra, thấy tôi đang ngồi trên thần liễn bay giữa không trung, lập tức hô lên: “Bạch Tô, cô không muốn sống nữa hả? Cô có biết tôi cướp pháp trường nặng cỡ nào không?”
Tuy tôi không biết rõ tội đó nặng cỡ nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được trừng phạt sẽ không hề nhẹ, vì thế tôi nói với thành hoàng: “Tôi biết, cùng lắm thì chết thôi. Tôi đã có gan trộm thần liền của Phượng Tổ Thiên, vậy hôm nay, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải mang Liễu Long Đình dị Thời điểm này tôi không thể nghe lời Phượng Tổ Thiên nói, đẩy hết trách nhiệm lên người anh ta được. Sau khi đổ mọi tội lỗi lên người mình xong, tôi điều khiển thần liền, phi xuống đài trầm tiên, sáo Phượng Minh phóng ra một luồng sức mạnh to lớn, phá tan toàn bộ bùa chủ ở trên người Liễu Long Đình
Thị Thành Hoàng vốn còn cho rằng lần này tôi tự dâm đầu vào đường chết, nhưng lại nhìn thấy cảnh chủ văn trên người Liễu Long Đình như bị lửa đốt cháy, nhanh chóng biển thành đống tro tàn. Ông ta không ngờ sáo Phượng Minh của tôi lại có uy lực lớn đến thế, vì vậy nhanh chóng tập hợp tất cả thần sử trong phủ thành hoàng của ông ta lại, gấp rút bày kết giới xung quanh người Liễu Long Đình, hàng ngăn cản tôi cứu Liễu Long Đình ra, hơn nữa còn buông lời uy hiếp, nói tôi tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi cứu Liễu Long Đình, lần sau người bị đưa lên đoạn đầu đài này cùng Liễu Long Đình, chính là tôi.
Nếu được, tôi cũng không muốn cứu Liễu Long Đình chút nào, tôi không hề muốn cả một đời này của tôi phải chôn vùi trên người Liễu Long Đình, đặc biệt khi thấy anh ấy dù đang quỳ gối trên đoạn đầu đài nhưng vẫn là bộ dạng binh tâm tĩnh khí đấy, tôi lại càng không muốn cứu anh ta. Nhưng bây giờ chúng tôi đã làm đến nước này rồi, không thể quay lại nữa, chỉ đành tiếp tục thổi sáo Phương Minh bên mỗi, theo làn điệu lúc trầm lúc bóng của sao Phương Minh, từng luồng khí trắng tỏa ra không ngừng, tựa như một đóa sen trắng đang nở rộ, vut thẳng về phía kết giới Thị Thành Hoàng đang bay ra
Luồng sức mạnh cực lớn dọa cho đảm tiên, quỷ vẫn còn đang vây quanh hóng hớt phải vội vàng lùi về sau, tránh xa đài trăm tiên. Từng làn khói trắng lạnh lẽo thấy sướng toát ra từ cây sáo thổi bay tóc tại quần áo của tôi, lúc này, Thị Thành Hoàng và thần thị của ông ta không phải là đối thủ của tôi. “Am!” Một tiếng nổ vang lên, kết giới mà đám Thị Thành Hoàng tồn công bố trí đã bị sức mạnh của tôi công phá thể như chẻ tre, không ai cản nổi.
Thị Thành Hoàng thấy kết giới đã bị phá, cộng thêm việc pháp lực của ông ta lúc đó lại bị tôi kiềm chế, không thể sử dụng được, vì vậy ông ta nổi giận lôi đình, quát lớn: “Ta nể tình cô là con người nên mới liên tục thả cho cô một con đường xấu, thế nhưng cô lại không biết điều chút nào, một lòng muốn đối nghịch với ta, đổi nghịch với ông trời. Nếu cô đã một mực muốn cứu Liễu Long Đình, vậy ta sẽ không cản cô, ta sẽ mời thần tiên trên trời xuống, xem họ sẽ bắt cô hàng phục thế nào, xem họ chặt đứt đường sống của cô ra sao!”
Thị Thành Hoàng nói xong, không tiếp tục đánh nhau với tôi, mà trực tiếp ngửa đầu, bảy ra một tư thế quỷ dị, hướng về không trung, mở hai tay, tựa như đang ôm lấy bầu trời vào lòng, miệng thì niệm chủ người
Trong lúc Thị Thành Hoàng đang niệm chủ ngữ, bầu trời vốn trong xanh chỉ trong nháy mắt đã phủ đầy mây đen. Tôi có thể đối phó với Thị Thành Hoàng, nhưng nếu Thị Thành Hoàng thật sự gọi cứu binh đến, thì tôi không phải đối thủ của ông ta.
Tôi không thể tiếp tục đợi tới khi thần tiên trên trời hạ xuống, sau đó đánh một trận lớn với họ rồi mới cứu Liễu Long Đình đi. Vì thế, thừa lúc Thị Thành Hoàng còn đang niệm chủ, tôi nhanh chóng chỉ huy thần liễn tiến lại gần Liễu Long Đình, thò tay giật mảnh vải đen đang che mắt Liễu Long Đình xuống, đôi mắt Liễu Long Đình lộ ra, nhưng tôi không kịp giải thích thêm gì với Liễu Long Đình, trực tiếp nắm vai Liễu Long Đình kéo lên thần liền, sau đó điều khiển thần liền bay vụt lên trời. Khi chúng tôi rời đi, tôi cho rằng mọi người sẽ vì tôi đã giải cứu cho tên Liễu Long Đinh độc ác mà hận tôi đến tận xương tủy. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên đó là, lúc tôi quay đầu nhìn xuống đất, mấy tiên, quỷ ở dưới đang vỗ tay hoan hô ăn mừng, như thể bọn họ vô cùng cao hứng khi tối cứu Liễu Long Đình khỏi đó vậy. “Thấy chưa? Tất cả mọi người đang khen em, khen em không sợ Thị Thành Hoàng, giờ em đã trở thành nữ anh hùng cứu chồng rồi đấy. Tôi biết, nhất định em không nỡ để tôi chết.” Liễu Long Đình tựa người vào liễn kiệu, mấy ngón tay trắng nõn khẽ động, cởi chiếc áo bào trắng trên người anh ấy xuống, sau đó tùy ý vứt chiếc áo bảo màu trắng đó khỏi liên kiệu. Chiếc áo bào màu trắng kia phất phới, bốc cháy giữa không trung, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Liễu Long Đình đã ngồi trên liên kiệu, tôi quay sang nhìn anh ấy, cảm giác thành tựu lại lớn hơn cơn giận trong lòng. Lúc trước, khi còn ở bên cạnh Liễu Long Đình, tôi chưa từng được nếm thử cảm giác sở hữu một nguồn sức mạnh to lớn trong tay. Bây giờ tôi đã có cơ hội trải nghiệm rồi, cơ hội nếm thử cái cảm giác có thể nằm giữ vận mạng người khác trong lòng bàn tay, cái khoái cảm có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, không cần sợ hãi, kiêng kỵ bất cứ thứ gì. “Vậy là anh biết tôi sẽ đến cứu anh, cho nên dù đối mặt với cái chết anh cũng không cảm thấy khẩn trương đúng không? Anh không sợ tôi sẽ không tới sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình. “Đúng, nhưng cũng không hẳn. Với tôi mà nói, sống cũng chỉ là tiếp tục bước đi trên con đường dài đẳng đẳng không có mục đích. Cho dù em không cứu tôi, tôi cũng không sợ chết. Chỉ là tôi thông minh như vậy, tất nhiên có thể đoán được, chắc chắn em không muốn đề tôi chết, nên tôi mới không hề sợ hãi, bình thản ngồi chờ em đến cứu. Nhưng nếu cái mạng này là do em cứu, vậy sau này nó chính là của em.”
Lúc Liễu Long Đình nói ra những lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười nhợt nhạt. Tôi nhìn cái bộ dạng này của anh ấy, trong lòng nghĩ chắc là anh ấy đang đùa, anh ấy không hại tôi đã là ông trời phủ hộ rồi. Bây giờ nguyên thân của Phượng Tổ Thiên còn ở trong sao Phương Minh, tôi phải nhanh nhanh trở về trả lại nguyên thần cho Phượng Tố Thiên, vì thế bèn nói với Liễu Long Đình: “Anh không là cái gì hết, bây giờ lập tức cút đi, tôi phải về rồi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, lần sau anh còn tự tìm đường chết, tôi mà còn tới cứu anh thì sẽ bị sét đánh chết”
Chi khi tôi cực kỳ tức giận mới nói ra những lời này, nhưng lần này mặc kệ tôi nói cái gì, Liễu Long Đình lại cứ mặt dày mặt dạn ngồi ở mép liễn kiệu, dùng gương mặt tựa cười tựa không đối diện với tôi, cái biểu cảm kia, cái bộ dạng kia giống hệt như đang nói tôi đã quyết định xong rồi.
Tôi hận Liễu Long Đình, cũng biết bản thân không có khả năng tha thứ cho anh ấy, nhưng nhìn anh ấy bày ra vẻ mặt vô hại tựa vào người tôi, lòng tôi lại không nhìn được muốn mở miệng nói với anh ấy vài lời, dù cho anh ấy không thèm đáp lại tôi, chỉ cần cứ ngồi trước mặt tôi như vậy, tôi cũng nguyện ý ngồi với anh ấy.
Trước kia yêu nhiều bao nhiêu, thì bây giờ hận sâu bấy nhiều, nhưng khó nhất là cái cảm giác yêu hận đan xen này, không thể bước về phía yêu, cũng chẳng thể lùi về phía hận, chỉ có thể bồi hồi ở giữa, tựa như một con ngóc, không thể khống chế được tình cảm dành cho anh ấy. “Em đã cứu tôi một lần, vậy sẽ cứu tôi lần thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Em chắc chắn sẽ tới cứu tôi, em không thể buông bỏ tôi được, vậy sao hai ta không bắt đầu lại lần nữa. Em vì cứu tôi đã phạm vào luật pháp nhà tiên, họ sẽ không bỏ qua cho em, Phượng Tố Thiên là thành hoàng, nếu em đứng bên cạnh cậu ta, chi tổ liên lụy cậu ta, khiến cả hai cùng chịu khổ. Cho nên ở bên cạnh tôi là lựa chọn tốt nhất của em.” Lời nói này của Liễu Long Đình đúng là quá nực cười, anh ấy cho rằng sau này nếu tôi còn muốn sống tiếp ở thế giờ này thì chỉ có thể nép mình dưới cánh chim của anh ấy, làm một kẻ tham sống sợ chết sao? Đúng là quá buon cuoi. “Bản thân anh đã yếu tới độ phải hút tinh khí mới có thể cứu được tôi, vậy anh dựa vào cái gì bảo vệ tôi đây? Muốn tôi cùng anh giết người, sau đó chết cùng nhau sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình bằng giọng điệu lạnh lùng, đến tận lúc này rồi, tại sao anh ấy không biết nói hai tiếng cảm ơn chứ, sao không thể buông tha cho tôi, chúc phúc cho tôi, sao còn vọng tưởng có thể vậy khổn tôi bên người anh ấy, tiếp tục cuộc sống như trước kia chú? “Tinh khí? Em cho rằng tôi cần tới cái loại đầy sao?” Liễu Long Đình hỏi ngược lại tôi.
Bị Liễu Long Đình hỏi như thế, nhất thời tôi không hiểu được lời anh ấy nói có ý gì? Nhưng ngay khi tôi muốn hỏi ý anh ấy là gì. Thì một con chim thật lớn bay từ phía đối diện về phía chúng tôi.
Là Có Hoạch Điều
Lúc bấy giờ, cánh chim của Cô Hoạch Điều vô cùng tàn ta, tựa như đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt. Nhìn thấy chúng tôi đang ngồi trên thần liền, tức khắc hô to: “Tiểu Bạch, cô mau quay về ngay, Ngân Hoa giáo chủ dẫn theo một tên đàn ông cầm gương tới truy sát bé phượng hoàng kìa!”
Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giải Chương 238: Mạng là của anh
Bua thần đã vỡ nát, Liễu Long Định nghiêng người, để lộ ra phần cắm trắng nõn, ngứa đầu hướng về phía tôi đang đứng. Anh ấy chẳng cần đoán cũng biết được là tôi đến cứu anh ấy, vì thế cứ nghiêng mặt về phía tôi như thế, cho dù hai mắt đã bị miếng vải đen che khuất, nhưng xuyên qua tầng vải đen kia, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy khi thể của anh ấy. khi các tiên, các quỷ đang vây quanh đài trảm tiên nghe thấy tiếng sáo vang lên, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời, muốn xem thử là kẻ nào đang tác oai tác oái. Mà Thị Thành Hoàng đang ngồi trong miếu thành hoàng nghe thấy tiếng sáo của tôi cũng cuống quýt chạy từ trong miếu ra, thấy tôi đang ngồi trên thần liền bay giữa không trung, lập tức hô lên: “Bạch Tô, cô không muốn sống nữa hà? Cô có biết tội cướp pháp trường nặng cỡ nào không?”
Tuy tôi không biết rõ tội đó nặng cỡ nào, nhưng tôi có thể cảm nhận được trừng phạt sẽ không hề nhẹ, vì thế tôi nói với thành hoàng: “Tôi biết, cùng làm thì chết thôi. Tôi đã có gan trộm thần liễn của Phương Tổ Thiên, vậy hôm nay, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải mang Liễu Long Đình đi”. Thời điểm này tôi không thể nghe lời Phượng Tổ Thiên nói, đầy hết trách nhiệm lên người anh ta được. Sau khi đổ mọi tội lỗi lên người mình xong, tôi điều khiển thần liền, phí xuống đài trầm tiên, sáo Phượng Minh phóng ra một luồng sức mạnh to lớn, phá tan toàn bộ bùa chú ở trên người Liễu Long Đình
Thị Thành Hoàng vốn còn cho rằng lần này tôi tự đâm đầu vào đường chết, nhưng lại nhìn thấy cảnh chủ văn trên người Liễu Long Đình như bị lửa đốt cháy, nhanh chóng biến thành đồng tro tàn. Ông ta không ngờ sáo Phượng Minh của tôi lại có uy lực lớn đến thế, vì vậy nhanh chóng tập hợp tất cả thần sử trong phủ thành hoàng của ông ta lại, gấp rút bày kết giới xung quanh người Liễu Long Đình, hàng ngăn cản tôi cứu Liễu Long Đình ra, hơn nữa còn buông lời uy hiếp, nói tôi tốt nhất hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi cứu Liễu Long Đình, lần sau người bị đưa lên đoạn đầu đài này cùng Liễu Long Đỉnh, chính là tôi.
Nếu được, tôi cũng không muốn cứu Liễu Long Đinh chút nào, tôi không hề muốn cả một đời này của tôi phải chôn vùi trên người Liễu Long Đình, đặc biệt khi thấy anh ấy dù đang quỳ gối trên đoạn đầu đài nhưng vẫn là bộ dạng bình tâm tĩnh khi đấy, tôi lại càng không muốn cứu anh ta. Nhưng bây giờ chúng tôi đã làm đến nước này rồi, không thể quay lại nữa, chỉ đành tiếp tục thổi sáo Phương Minh bên môi, theo làn điệu lúc trầm lúc bổng của sảo Phương Minh, từng luồng khí trắng tỏa ra không ngừng, tựa như một đóa sen trắng đang nở rộ, vut thẳng về phía kết giới Thị Thành Hoàng đang bày ra
Luồng sức mạnh cực lớn dọa cho đám tiên, quý vốn còn đang vây quanh hóng hớt phải vội vàng lùi về sau, tránh xa đài tràm tiên. Từng làn khói trắng lạnh lẽo thấy sướng toát ra từ cây sáo thổi bay tóc tại quần áo của tôi, lúc này, Thị Thành Hoàng và thần thị của ông ta không phải là đối thủ của tôi. “Am!” Một tiếng nổ vang lên, kết giới mà đám Thị Thành Hoàng tấn công bố trí đã bị sức mạnh của tôi công phá, thể như chẻ tre, không ai cản nổi.
Thị Thành Hoàng thấy kết giới đã bị phá, cộng thêm việc pháp lực của ông ta lúc đó lại bị tôi kiềm chế, không thể sử dụng được, vì vậy ông ta nổi giận lôi đình, quát lớn: “Ta nể tình cô là con người nên mới liên tục thả cho cô một con đường xấu, thế nhưng cô lại không biết điều chút nào, một lòng muốn đối nghịch với ta, đổi nghịch với ông trời. Nếu cô đã một mực muốn cứu Liễu Long Đình, vậy ta sẽ không cần cô, ta sẽ mời thần tiên trên trời xuống, xem họ sẽ bắt cô hàng phục thế nào, xem họ chặt đứt đường sống của cô ra sao!”
Thị Thành Hoàng nói xong, không tiếp tục đánh nhau với tôi, mà trực tiếp ngừa đầu, bày ra một tư thế quỷ dị, hướng về không trung, mở hai tay, tựa như đang ôm lấy bầu trời vào lòng, miệng thì niệm chủ ngữ.
Trong lúc Thị Thành Hoàng đang niệm chủ ngữ, bầu trời vốn trong xanh chỉ trong nháy mắt đã phủ đầy mây đen. Tôi có thể đối phó với Thị Thành Hoàng, nhưng nếu Thị Thành Hoàng thật sự gọi cứu binh đến, thì tôi không phải đối thủ của ông ta.
Tôi không thể tiếp tục đợi tới khi thần tiên trên trời hạ xuống, sau đó đánh một trận lớn với họ rồi mới cứu Liễu Long Đình đi. Vì thế, thừa lúc Thị Thành Hoàng còn đang niệm chủ, tôi nhanh chóng chỉ huy thần liễn tiến lại gần Liễu Long Đình, thò tay giật mảnh vải đen đang che mắt Liễu Long Đình xuống, đôi mắt Liễu Long Đỉnh lộ ra, nhưng tôi không kịp giải thích thêm gì với Liễu Long Đình, trực tiếp năm vai Liễu Long Đình kéo lên thần liễn, sau đó điều khiển thần liễn bay vụt lên trời. Khi chúng tôi rời đi, tôi cho rằng mọi người sẽ vì tôi đã giải cứu cho tên Liễu Long Đình độc ác mà hận tôi đến tận xương tùy. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên đó là, lúc tôi quay đầu nhìn xuống đất, mấy tiên, quỷ ở dưới dạng vỗ tay hoàn hỗ ăn mừng, như thể bọn họ vô cùng cao hứng khi tôi cứu Liễu Long Đình khỏi đó vậy. “Thấy chưa? Tất cả mọi người đang khen em, khen em không sợ Thị Thành Hoàng, giờ em đã trở thành nữ anh hùng cứu chồng rồi đấy. Tôi biết, nhất định em không nỡ để tôi chết.” Liễu Long Đình tựa người vào liền kiệu, mấy ngón tay trắng nõn khẽ động, cởi chiếc áo bào trắng trên người anh ấy xuống, sau đó tùy ý vứt chiếc áo bảo màu trắng đó khỏi liễn kiệu. Chiếc áo bào màu trắng kia phát phải, bốc cháy giữa không trung, rồi biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này Liễu Long Đình đã ngồi trên liên kiệu, tôi quay sang nhìn anh ấy, cảm giác thành tựu lại lớn hơn cơn giản trong lòng. Lúc trước, khi còn ở bên cạnh Liễu Long Đình, tôi chưa từng được nếm thử cảm giác sở hữu một nguồn sức mạnh to lớn trong tay. Bây giờ tôi đã có cơ hội trải nghiệm rồi, cơ hội nếm thử cái cảm giác có thể nằm giữ vận mạng người khác trong lòng bàn tay, cái khoái cảm có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn, không cần sợ hãi, kiêng kỵ bất cứ thứ gì. “Vậy là anh biết tôi sẽ đến cứu anh, cho nên dù đối mặt với cái chết anh cũng không cảm thấy khẩn trương đúng không? Anh không sợ tôi sẽ không tới sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình. “Đúng, nhưng cũng không hẳn. Với tôi mà nói, sống, cũng chỉ là tiếp tục bước đi trên con đường dài đẳng đẳng không có mục đích. Cho dù em không cứu tôi, tôi cũng không sợ chết. Chỉ là tôi thông minh như vậy, tất nhiên có thể đoán được, chắc chắn em không muốn để tôi chết, nên tôi mới không hề sợ hãi, bình thản ngồi chờ em đến cứu. Nhưng nếu cái mạng này là do em cứu, vậy sau này nó chính là của em.”
Lúc Liễu Long Đình nói ra những lời này, khỏe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười nhợt nhạt. Tôi nhìn cái bộ dạng này của anh ấy, trong lòng nghĩ chắc là anh ấy đang đùa, anh ấy không hại tôi đã là ông trời phù hộ rồi. Bây giờ nguyên thần của Phương Tổ Thiên còn ở trong sao Phương Minh, tôi phải nhanh nhanh trở về trả lại nguyên thần cho Phương Tổ Thiên, vì thế bèn nói với Liễu Long Đình: “Anh không là cái gì hết, bây giờ lập tức cút đi, tôi phải về rồi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, lần sau anh còn tự tìm đường chết, tôi mà còn tới cứu anh thì sẽ bị sét đánh chết ”
Chi khi tôi cực kỳ tức giận mới nói ra những lời này, nhưng lần này mặc kệ tôi nói cái gì, Liễu Long Đình lại cứ mặt dày mặt dạn ngồi ở mép liễn kiệu, dùng gương mặt tựa cười tựa không đối diện với tôi, cái biểu cảm kia, cái bộ dạng kia giống hệt như đang nói tôi đã qu định xong rồi.
Tôi hận Liễu Long Đình, cũng biết bản thân không có khả năng tha thứ cho anh ấy, nhưng nhìn anh ấy bày ra vẻ mặt vô hại tựa vào người tôi, lòng tôi lại không nhịn được muốn mở miệng nói với anh ấy vài lời, dù cho anh ấy không thèm đáp lại tôi, chỉ cần cứ ngồi trước mặt tôi như vậy, tôi cũng nguyện ý ngôi với anh ấy.
Trước kia yêu nhiều bao nhiêu, thì bây giờ hận sâu bay nhiều, nhưng khó nhất là cái cảm giác yêu hận đan xen này, không thể bước về phía yêu, cũng chẳng thể lùi về phía hận, chỉ có thể bồi hồi ở giữa, tựa như một con ngốc, không thể khống chế được tình cảm dành cho anh ấy. “Em đã cứu tôi một lần, vậy sẽ cứu tôi lần thứ hai, thứ ba, thứ từ, Em chắc chắn sẽ tới cứu tôi, em không thể buông bỏ tôi được, vậy sao hai ta không bắt đầu lại lần nữa. Em vì cứu tôi đã phạm vào luật pháp nhà tiên, họ sẽ không bỏ qua cho em, Phường Tô Thiên là thành hoàng, nếu em đứng bên cạnh cậu ta, chỉ tổ liên lụy cậu ta, khiến cả hai cùng chịu khổ. Cho nên ở bên cạnh tôi là lựa chọn tốt nhất của em.”
Lời nói này của Liễu Long Đình đúng là quá nực cười, anh ấy cho rằng sau này nếu tôi còn muốn sống tiếp ở thế giờ này thì chỉ có thể nép mình dưới cánh chim của anh ấy, làm một kẻ tham sống sợ chết sao? Đúng là quá buon cuoi. “Bản thân anh đã yếu tới độ phải hút tinh khi mới có thể cứu được tôi, vậy anh dựa vào cái gì bảo vệ tôi đây? Muốn tôi cùng anh giết người, sau đó chết cùng nhau sao?” Tôi hỏi Liễu Long Đình bằng giọng điệu lạnh lùng, đến tận lúc này rồi, tại sao anh ấy không biết nói hai tiếng cảm ơn chứ, sao không thể buông tha cho tôi, chúc phúc cho tôi, sao còn vọng tưởng có thể vậy khốn tôi bên người anh ấy, tiếp tục cuộc sống như trước kia chứ? “Tinh khí? Em cho rằng tôi cần tới cái loại đẩy sao?” Liễu Long Đình hỏi ngược lại tôi
Bị Liễu Long Đình hỏi như thế, nhất thời tôi không hiểu được lời anh ấy nói có ý gì? Nhưng ngay khi tôi muốn hỏi ý anh ấy là gì. Thì một con chim thật lớn bay từ phía đối diện về phía chúng tôi.
Là Cô Hoạch Điều
Lúc bấy giờ, cánh chim của Cô Hoạch Điều vô cùng tần ta, tựa như đã trải qua một cuộc chiến kịch liệt. Nhìn thấy chúng tôi đang ngồi trên thần liễn, tức khắc hô to: “Tiểu Bạch, cô mau quay về ngay, Ngân Hoa giáo chủ dẫn theo một tên đàn ông cầm gương tới truy sát bé phượng hoàng kia!”
Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả