Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi chỉ là Liễu Long Đình tức giận, hiện tại, sau khi nói chuyện xong với Liễu Long Đình, bản thân tôi cũng rất tức giận, thấy Liễu Long Đình cũng không muốn nhìn tôi nhiều hơn, tôi cũng nằm lăn ra ngủ. Chỉ là tôi đã đồng với Liễu Long Đình là sẽ giết chết U Quân, tôi nên dùng cách gì để gọi U Quân ra đây?

Tôi đã cứu U Quân, hiện tại lại muốn đi giết anh ta, tôi tự mình cảm thấy tôi chính là một đứa ngốc nghếch. Suốt cả đêm tôi vì về vấn đề này mà buồn phiền không thôi, cũng không có nhiều tâm tư muốn đi ngủ.

Và khi thức dậy vào buổi sáng, Liễu Long Đình thức dậy trước tôi, tôi nói với anh ấy là tôi sẽ đi gặp U Quân, Liễu Long Đình vừa đeo một chiếc thắt lưng vào vòng eo rắn chắc của anh ấy, đồng thời không một chút cảm xúc nói với tôi: “Đi đi.”

Một câu bảo tôi đi cẩn thận anh ấy cũng không thèm nói ra.

Dáng điệu của Liễu Long Đình có vẻ như nếu tôi thật sự không đưa đầu của U Quân tới cho anh ấy thì sau này anh ấy sẽ đối xử với tôi như thế này.

Từ trước tới nay, anh ấy không kiêu ngạo và cứng đầu như vậy, chỉ là gần đây anh ấy biết tôi không thể rời xa anh ấy, vì thế càng ngày càng ra vẻ, đôi khi khiến tôi không biết phải đối đáp kiểu gì.

Lúc tôi ra khỏi cửa, tôi gọi Phượng Tố Thiên để đi cùng tôi.

Mặc dù hiện tại tôi không biết tình hình ở phía U Quân bên kia như thế nào.

Cũng may, trước đó đối xử tốt với anh ta, giữ lại cho anh ta được một hơi thở, tôi muốn dùng khí tức để truyền gọi anh ta, hôm qua anh ta mới bị thương, đồng thời anh ta đang nằm trong tầm kiểm soát của Bàn Cổ Oán Linh, tôi cũng không chắc anh ta có đến hay không, hoặc là anh ta dẫn theo Bàn Cổ đi cùng.

Nếu như anh ta dẫn theo Bàn Cổ đi cùng, sợ rằng hôm nay tôi thật sự đừng nghĩ đến việc trở về núi Trường Bạch.

Trong lòng tôi có chút sợ hãi, nhưng mà cho dù sợ hãi, hiện tại cho dù tôi có làm nửa chừng thì Liễu Long Đình cũng sẽ không để ý đến tôi.

Việc này, tôi nhất định phải làm đến khi nào Liễu Long Đình hài lòng, như vậy anh ấy mới duy trì mối quan hệ trước đây với tôi, sau này mới có thể giúp tôi.

Nghĩ lại từ trước tới nay, tình cảm của tôi và Liễu Long Đình có thể duy trì mà không cần bất kì điều kiện nào, đến hiện tại lại cần có một lý do.

Tình cảm của người khác càng ngày càng tốt, nhưng tình cảm của tôi và Liễu Long Đình lại dần dần đi xuống.

Trước đây tôi còn lo lắng là nếu tôi không yêu Liễu Long Đình thì Liễu Long Đình có buồn hay không, nhưng mà hiện tại tôi nên lo lắng nếu Liễu Long Đình không còn yêu tôi trước thì tôi có buồn hay không.

Phượng Tố Thiên dẫn tôi ra khỏi cửa, khi anh ta biết tôi chuẩn bị đi giết U Quân, đột nhiên anh ta bị dọa sợ giật mình, hỏi tôi là có nói việc này cho Liễu Long Đình hay không?

Để một mình tôi đối phó với U Quân mà U Quân lắm mưu nhiều kế, Liễu Long Đình không sợ tôi sẽ xảy ra chuyện gì sao?

Hiện tại tôi một chút cũng không muốn nhắc đến Liễu Long Đình, vì thế tôi bảo Phượng Tố Thiên đừng nhắc đến vấn đề này nữa, đây là việc riêng của tôi, không có liên quan đến Liễu Long Đình.

Nếu như hôm qua không phải là tôi làm sai việc đó thì Liễu Long Đình cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy.

“Nhưng mà…”

Phượng Tố Thiên vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng mà bị tôi cắt ngang, bảo anh ta tập trung bay, việc của tôi và Liễu Long Đình thì anh ta đừng quan tâm nhiều là tốt rồi.

Nói xong, tôi bắt đầu niệm thần chú, sử dụng khí tức mà U Quân để lại trước đó, muốn truyền thông tin cho U Quân bảo anh ta tới gặp tôi.

“Em nói xem U Quân có đến không?” Phượng Tố Thiên hỏi tôi.

Tôi cũng không biết, lúc đó tôi vừa muốn anh ta đến, lại vừa muốn anh ta không đến, giết anh ta thì Liễu Long Đình mới tha thứ cho tôi, nhưng mà tôi không muốn giết, mặc dù mọi người đều nghĩ là tôi sai.

Tôi cũng vì quan điểm của mọi người mà nghĩ là tôi sai rồi, nhưng mà trong thâm tâm của tôi, tôi vẫn tin U Quân, tôi vẫn tin những lời anh ta nói với tôi là thật, làm thuộc hạ của Bàn Cổ Oán Linh một cách tuyệt vọng.

Phượng Tố Thiên và tôi đợi trên không trung khoảng nửa giờ.

Hiện tại sức mạnh của U Quân mạnh như vậy, cho dù anh ta đang ở chân trời góc bể, thì không mất vài phút là có thể tìm đến chỗ tôi, nhưng tôi đợi anh ta lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa đến, có lẽ cũng sẽ không đến nữa.

Tôi cũng không muốn ở trên không trung tiếp tục đợi chờ, U Quân không đến, tôi cũng có cách nói tốt với Liễu Long Đình, vì vậy tôi định quay trở về.

Nhưng mà ngay lúc tôi định gọi Phượng Tố Thiên để hai chúng tôi trở về thì ở bầu trời phía trên đầu tôi đột nhiên có một tràng cười truyền về phía tôi: “Làm sao vậy? Đợi tôi một lát đã sốt ruột rồi sao?”

Đó là giọng nói của U Quân.

Khi giọng nói của U Quân vang lên truyền đến trên đỉnh đầu tôi, U Quân cũng theo giọng nói của anh ta bay xuống, lúc này cách ăn mặc trên người anh ta không còn mang theo sát khí trùng trùng như trước kia, cả người đều là áo giáp. Hiện tại cả người anh ta mặc một áo choàng màu xanh tím, mái tóc đen nhánh mềm mượt được buộc lại bằng một dải lụa có đính một viên ngọc, dải lục đỉnh ngọc tỏa sáng dưới ánh mắt, rất phù hợp với bộ quần áo ở trên người anh ta, trông rất sang trọng và bí ẩn.

Bản thân tôi không có nhiều tình cảm với U Quân, chỉ có thương tiếc cho anh ta, cũng là bởi vì anh ta giúp tôi, nhưng mà anh ta và Liễu Long Đình đắc tội với nhau, tôi không thể vì anh ta mà vứt bỏ Liễu Long Đình, vì vậy tôi trực tiếp ngẩng đầu, nói với U Quân: “Chỉ cần anh bằng lòng đến, phải đợi bao lâu không quan trọng, hôm nay, tôi đến là để lấy mạng của anh!”

Tôi thẳng thắn nói, cố gắng coi U Quân chỉ là thuộc hạ của Bàn Cổ Oán Linh, nếu như U Quân còn tồn tại, anh ta và Bàn Cổ sẽ gây ra nhiều việc làm hại đến xã hội, hai người bọn họ chính là hai khối u khổng lồ đe dọa thế giới này.

“Nhưng mà hôm qua không phải cô đã cứu tôi bất chấp tất cả sao? Tại sao hôm nay lại muốn tới giết tôi, là ý của Liễu Long Đình phải không?”

“Anh không cần phải quan tâm đây là ý của ai, anh chỉ cần biết, hôm nay tôi chính là người lấy đi mạng sống của anh!”

Tôi nói xong, trực tiếp đứng trên lưng phượng hoàng, phượng hoàng cũng ngay lập tức kêu lên một tiếng kêu dài hướng lên bầu trời, đem tôi lao về phía U Quân!

Sức mạnh của U Quân và Liễu Long Đình không chênh lệch nhau bao nhiêu, đương nhiên tôi không thể đánh bại anh ta, hiện tại tôi hét lên gọi Phượng Tố Thiên, Phượng Tố Thiên có thể giúp đỡ tôi, mặc dù là như vậy, khả năng giết chết U Quân cũng rất không cao lắm, nhưng mà tôi muốn thử.

Đồng thời, Hỗn Độn Chung đang ở trong cơ thể của tôi, cho dù U Quân có đánh như thể nào, tôi cũng không thể chết, nếu đã như vậy thì tôi sẽ liều mạng chiến đấu với anh ta.

Nhìn thấy cách làm ra tay trước của tôi, U Quân cũng bắt đầu niệm thần chú để né tránh những tấn công bằng sức mạnh của tôi, anh ta không ra tay đánh trả, chỉ né tránh tôi. Sức mạnh của anh ta lớn hơn tôi nên rất dễ dàng để né tránh những đòn tấn công của tôi.

Mà tôi trực tiếp tách ra khỏi Phượng Tố Thiên, triệu hoán ra trường kiếm, đâm nó về phía U Quân!

Gió thổi mạnh đến mức váy của tôi bị thổi bay cả bầu trời.

Tôi và U Quân đơn độc chiến đấu, Phượng Tố Thiên theo dõi các chiêu thức của tôi, tập kích U Quân bất ngờ, cũng khiến cho chúng tôi bị U Quân đánh bại ngay lập tức.

Chỉ là lúc này nhìn vẻ mặt của U Quân nhìn tôi, trong lông mày và đôi mắt luôn mỉm cười với tôi, tôi đã cố gắng rất nhiều để đối phó với anh ta, nhưng mà vốn dĩ anh ta vẫn chưa bắt đầu hành động, giống như một con mèo đã ăn no, đang chơi đùa với con chuột, thật sự không để tâm đến tôi một chút nào.

Điều này khiến tôi có một chút lo lắng, vì thể gia tăng độ mạnh những đòn tấn công vào anh ta.

Nhưng mà mỗi chiêu thức của tôi U Quân đều có thể bắt được mà không thất bại, thật sự tôi không thể đánh bại được anh ta.

Một vài giờ trôi qua, tôi đã có chút mệt mỏi, nhưng biểu cảm của U Quân vẫn rất hăng hái, phấn chấn, thái độ với tôi cũng là tôi muốn chơi bao lâu thì chơi. Tôi không hành động, anh ta cũng không hành động. Tôi muốn giết anh ta, nhưng bộ dạng của anh ta là không muốn giết tôi.

Lúc này tôi thật sự có một chút oán giận Liễu Long Đình, anh ấy rõ ràng biết tôi không phải là đối thủ có U Quân, vẫn còn bảo tôi đi giết anh ta, đây không phải là khiến tôi tự đánh vào miệng mình sao?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ về điều này thì U Quân, người luôn ung dung thản nhiên, đột nhiên, ngưng tụ một nguồn sức mạnh, trực tiếp đáng vào vai của tôi, ngay lập tức một luồng khí tức rất mạnh mẽ từ vai tràn vào toàn bộ cơ thể tôi, ngay lúc đó, toàn bộ cơ thể tôi không có cách nào cử động được, mà U Quân trực tiếp vươn tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi bay về phía tây xa xôi, và biến mất khỏi bầu trời mà chúng tôi vừa chiến đấu vừa rồi!

Tôi không biết U Quân sẽ đưa tôi đi đâu, nhưng mà dù anh ta đưa tôi đi đâu thì tôi nghĩ đến tám mươi phần trăm cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, vì vậy tôi muốn thoát ra khỏi anh ta.

Nhưng mà lúc này U Quân dùng tay ôm lấy eo tôi, sức lực rất lớn, thật sự tôi không thể nào thoát ra được.

Đồng thời, khi tôi đang đấu tranh thì giọng nói u oán của Bàn Cổ vang lên trong tâm trí tôi: “Đừng sợ, tôi sẽ không giết cô, không ngờ rằng U Quân sẽ yêu thích cô như vậy, mà anh ta rất trung thành với tôi, vì để cho anh ta không đau khổ vì tương tư nữa, tôi sẽ coi cô như một món quà tặng cho anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK