Thời khắc này Bạch Sinh khiến lòng tôi cảm thấy rung động. Vết thương trên người cậu ta là do Liễu Long Đình và thần núi cùng nhau tạo thành, cho nên cậu ta cực kỳ lo lắng Liễu Long Đình sẽ làm tôi bị thương, bởi vì thực lực giữa tôi và Liễu Long Đình cách nhau quá lớn. Cậu ta lại không biết rõ về mối quan hệ giữa tôi và Liễu Long Đình.
Vốn dĩ tâm tình tôi không tốt do mới cãi nhau với Liễu Long Đình, nhưng khi nghe thấy Bạch Sinh nói những lời này, trong lòng chợt dịu lại, tôi đỡ Bạch Sinh ngồi xuống sô pha, nói với cậu ta rằng không có chuyện đó đâu, Liễu Long Đình không nỡ giết tôi, nói xong tôi bảo Bạch Sinh nằm úp xuống, đừng có nhúc nhích, để tôi giúp cậu ta kiểm tra miệng vết thương.
Trước kia tôi và Liễu Long Đình cũng từng bị thương rất nhiều lần, lần nào cũng tới nhà Bạch Tiên nhờ ông ấy giúp chúng tôi trị thương. Bị bệnh lâu cũng thành bác sĩ, bây giờ với một số vết thương ngoài da không tổn thương đến nội tạng, tôi có thể tự biết phải bôi thuốc gì cũng như tự biết băng bỏ ra sao.
Nhưng cũng may Bạch Tiên là rắn lớn tu luyện thành tinh, nên dù trên người bị trọng thương, nhưng khả năng tự hồi phục của cậu ta vẫn nhanh hơn người bình thường chúng tôi rất nhiều. Tôi chỉ cần giúp cậu ta bôi chút thuốc kháng viêm giảm đau, sau đó giúp cậu ta bằng bỏ vết thương là xong.
Nhìn thấy bộ dạng thành thục bôi thuốc và băng bỏ của tôi, Bạch Sinh tò mò hỏi: “Tô Tô, trước kia cô từng học y sao?”
Vốn hai chữ Tổ Tô trong tên của tôi nghe có hơi tục, nhưng không biết tại sao khi Bạch Sinh gọi như vậy thì lại cực kỳ dễ nghe, giọng của cậu ta hơi khàn khàn, nhưng cực dịu dàng, mang tới cảm giác yên tĩnh thanh bình như gió mùa xuân.
Bây giờ tôi rất thích nói chuyện cùng Bạch Sinh, vì vậy tôi kiên nhẫn kể cho cậu ta nghe ngành tôi học là mỹ thuật hội họa, kiểu vẽ tranh ấy, chỉ là vừa hay trước kia trong Tiên Đường của tôi có một vị Bạch Tiên, tay nghe bôi thuốc băng bó này đều là học từ vị đó. “Vậy Bạch Tiên đi đâu rồi? Lúc tôi vào Tiên Đường cũng không gặp ông ấy, mà mấy tiên gia khác hình như cũng không thích nói chuyện.
Bây giờ khi nói tới Bạch Tiên, tôi chợt nghĩ tới hồi dù đã hơn nửa đêm nhưng sau khi Bạch Tiên nghe thấy tin tôi truyền tới đã vội chạy sang giúp p1 băng bó miệng vết thương. Nhưng chờ tới lúc tôi quay lại, thi thể ông ấy đã bị treo trước cửa nhà, cũng bắt đầu bốc mùi hư thối rồi. Là tôi có lỗi với ông ấy, nếu không phải tôi gọi ông ấy tới giúp pl kiểm tra vết thương, có lẽ ông ấy đã không chết.
Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn.
Tôi không muốn nói loại chuyện không hay này cho Bạch Sinh nghe, vì thế tôi nói với cậu ta: “Sau khi ông ấy tu thành chính quả thì đã bay lên trời làm thượng phương tiên rồi. Mai mốt cậu cũng sẽ tu thành chính quả, nên những tiên gia trong Tiên Đường này, ngày thường cậu ít nói vài lời với họ là được. Mai mốt cũng đừng ở trong Tiên Đường nữa, trong nhà còn phòng, một lát tôi sẽ dọn dẹp sơ để cậu ở phòng kế bên tôi. Mai mốt nếu có ai dám tới ăn hiếp hay làm chuyện gì xấu với cậu, tôi sẽ không tha cho kẻ đó.”
Lời này của tôi là đang ám chỉ Liễu Long Đình. Khi tôi nói tới đây, còn hơi quay đầu liếc mắt nhìn Liễu Long Đình đang đứng sau lưng tôi, nhưng Liễu Long Đình không thèm đối diện với ảnh mất của tôi, anh ấy xoay người ra vẻ muốn rời đi, là tôi bật người ngăn anh ấy lại: “Đứng lại l
Vòn Liễu Long Đình không muốn chú ý tới tôi, sau vài giây lưỡng lự, anh ấy dừng bước, hỏi tôi có chuyện gì? “Quần áo của Bạch Sinh đã rách hết rồi, em muốn đi mua quần áo cho cậu ấy nhưng lại không có tiền.”
Nếu là lúc trước tôi sẽ không mặt dày mặt dạn hỏi mượn tiền của Liễu Long Đình. Tuy anh ấy không cần tiền, nhưng tôi là con người, tôi cần tiền, cho nên tôi sẽ thường dùng chuẩn mực của tôi để suy xét về mối quan hệ giữa hai người chúng tôi, lo sợ nếu tôi nói chuyện tiền nong với anh ấy sẽ làm rạn nứt tình cảm giữa hai người. Nhưng bây giờ tôi không sợ gì nữa, hành động nào có thể khiến tình cảm hai bên rạn nứt sâu nhất, tôi sẽ làm chuyện đó cho anh ấy xem.
Vừa nãy Liễu Long Đình có thể nhẫn nhịn nhìn tôi tỉ mi chăm sóc Bạch Sinh, nhưng bây giờ khi anh ấy nghe thấy tôi muốn anh ấy đưa tiền để đi mua đồ cho Bạch Sinh, tức khắc nổi giận, anh ấy xoay người hỏi tôi, giọng nói cũng trở nên nóng nảy: “Dựa vào đầu anh phải đưa tiền cho em đi nuôi thắng đàn ông khác? Bạch Tô, anh nói cho em biết, em đừng có quá đáng.”
Nhìn thấy bộ dạng chau mày giận dữ nhìn tôi của Liễu Long Đình, tôi lập tức nở nụ cười với anh ấy: “Nếu anh nhìn không quen, vậy anh thả em về đi, tự nhiên tôi sẽ không vòi tiền anh nữa.”
Nghe tôi nói lời này, Liễu Long Đình lướt mắt nhìn thoáng qua Bạch Sinh đang nằm trên sô pha, tức giận siết chặt bàn tay đang buông thống hai bên đùi, nằm chặt đến độ ngón tay trắng bệch ra. Sau đó anh ấy quay đầu nhìn tôi, không nói lời nào, thẳng thừng xoay người bước vào phòng ngủ, sau đó cầm một xấp tiền mặt đi ra, tới trước mặt tôi, bình tĩnh nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ, nói: “Không phải muốn tiền sao? Cho em hết.”
Dứt lời, trực tiếp ném tháng đống tiền vào mặt tôi, hơi đau một chút, từng khuôn mặt chủ tịch Mao rơi lả tả trước mặt tôi, rơi xuống bên chân tôi.
Liễu Long Đình là muốn tìm thứ sỉ nhục tôi sao? Nhưng mà tôi không hề có cảm giác bị sỉ nhục, người chịu nhục là Liễu Long Đình mới phải. Anh ấy sống ở nhà tôi, còn phải phụ trách cung tiền để tôi nuôi một thắng đàn ông khác. May là anh ấy không phải chồng tôi, nếu anh ấy là chồng tôi thì cặp sừng trên đầu chắc đã cao chạm trời rồi.
Hồi trước Bạch Sinh vẫn luôn tu hành trên núi, nay là lần đầu tiên xuống núi, nhìn đô thị ngựa xe như nước, có chút cẩn thận không tự nhiên, bảo vệ tôi khắp chốn. Khí chất của cậu ấy thì giống Liễu Long Đình, hành vi lại giống như tôi lúc mới Liễu Long Đình mang đến thế giới của bọn họ. Nhìn thần thần quỷ quỷ trước mặt, giống như Bạch Sinh ở xã hội loài người bây giờ, không biết làm sao.
Cũng vì thế, càng ngày tôi càng thấy thích Bạch Sinh. Thậm chí còn thầm nghĩ nếu cậu ấy đồng ý, tôi tình nguyện cả đời bên cạnh cậu ấy, đấy là lựa chọn không tồi. Nhưng nghĩ lại thấy không khả thi lắm, tôi không muốn lại sống với Liễu Long Đình nữa.
Bạch Sinh nghỉ ngơi ở nhà tôi mấy ngày, miệng vết thương khôi phục cũng kha khá. ở đây vài ngày, tôi hỏi Bạch
Sinh tu luyện cái gì Bạch Sinh bảo là cậu ta tu luyện chính là
Ngũ Hành Bí Thuật, có thể giúp người sửa vận cầu phúc. Nhưng tu vi còn thấp, nên vẫn chưa có cơ hội luyện tập. Sửa vận cầu phúc, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến. Nhưng tiên gia tu hành tu đủ loại, thích cái gì thì tu cái đấy. Có nhiều tiên gia, vì nâng cao trình độ bản thân mà đi xuất mã, sau khi xuất mã, nhận được không ít đơn hàng.
Hai ngày nay tôi đang tính, xem có đơn nào thích hợp để cho Bạch Sinh không. Không ngờ không đợi tôi đi tìm, ngay sáng nay, tôi cảm thấy có người tới tìm. Sau hai phút lên lầu, quả nhiên có người đàn ông đến gõ cửa, trời nóng thế này mà ông ta ăn mặc kín mít, còn đeo cả kinh rầm.
Nhìn cách ăn mặc của người đàn ông, tôi thầm nghĩ có khi nào là kẻ xấu không, nhưng đây là nhà của Liễu Long Đình, cho dù là người xấu, sợ cái gì? Thế nên tôi quyết đoán mở cửa, người đàn ông thấy cửa mở, tháo kính rầm xuống, hé ra gương mặt có chút quen thuộc. Gương mặt này giống với quan chức thành phố tôi, thường xuất hiện trên radio thành pho.
Dựa theo lý thuyết người như bọn họ dương khí rất nặng, là người làm công ăn lương, bình thường tai hoạ không dám lại gần. Lúc trước khi nói với Vu Anh chuyện tôi muốn rời khỏi Liễu Long Đình, cũng bảo nên tìm rồi gả người như thế. Tôi nhìn người đàn ông trước mắt tầm bốn, năm chục tuổi, con ông ấy chắc cũng chẳng còn trẻ mấy, nhưng nhất thời không có hứng thủ, hỏi ông ta tìm tôi có chuyện gì?
Người đàn ông đưa cho tôi xem danh thiếp của minh, không nói thẳng thân phận. Dù sao người như ông ấy, đến tìm chúng tôi, bị người thấy được, sẽ thành tin đồn xấu. Mà chức người đàn ông này cũng không nhỏ, tôi liền mời ông ấy vào. “Ông có chuyện gì thì nói đi, nếu có thể giúp được thì chắc chắn tôi sẽ giúp.
Người đàn ông thấy tôi nói trăng ra như thế, cũng không trốn tránh, nói: “Lần này tôi đến, muốn nhờ tiên cô cứu con tôi với, tiền thì dễ nói, chỉ cần tiên cô cứu mạng con tôi, hơn nữa không nói chuyện này ra ngoài, sau này tiên có muốn làm chuyện gì đều dễ dàng. Quả nhiên giống thông hành vô cùng quyền lực. Tôi quay đầu, ra hiệu bằng mắt cho Bạch Sinh, ý hỏi Bạch Sinh có thể ra tiếp được không? Bạch Sinh liếc mắt nhìn người đàn ông, hơi gật đầu.
Người đàn ông không nhìn thấy Bạch Sinh, tôi nói với người đàn ông: “Tiên gia của tôi đồng ý nhận chuyện của ông. mời ông nói cụ thể sự việc a.” Không đợi người đàn ông nói, Liễu Long Đình trở về, thấy trong phòng có người, cũng may năng lực cảm ứng của anh ta mạnh mẽ, hỏi tôi: “Đến nhờ việc?”
Người đàn ông quay đầu nhìn Liễu Long Đình, hơi sợ anh ta, tôi giải thích cho người đàn ông nói anh ta là tiên gia khác của tôi, bảo ông ấy không cần lo. Dù gì tôi cũng muốn tiếp chuyện này, một là có tiền, hia là có cơ hội cho Bạch Sinh.
Mà Liễu Long Đình thấy dáng vẻ vội vã muốn tiếp đơn này của tôi, không muốn xen vào, liếc mắt, cũng không ngại có người lạ ở đây, nói: “Vào phòng tôi, tôi có đồ cần đưa cho em.”