Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Liễu Liệt Vẫn gần như đã lên được Cửu Trùng Thiên, Kiều Nhi và Long Đằng mới bắt đầu tu luyện, cho đến bây giờ cũng chỉ mới có vài tháng, việc bế quan tu luyện này là dựa theo thủ lĩnh của bọn họ, phải mất mười hai mươi năm, thậm chí lên tới trăm năm mà mới có vài tháng đã xuất quan rồi, đây giống như là vừa nhấc đũa còn chưa bưng bát thì đã ăn xong.

Mặc dù tôi không muốn quản chuyện nhà của Liễu Long Đình, nhưng dù sao tôi cũng thích hai đứa nhỏ Kiều Nhi và Long Đằng, thế nên khi Liễu Long Đình đang dọn dẹp mảnh vỡ bát thuốc dưới đất, tôi không nhịn được mà hỏi Liễu Long Đình một câu: “Hai đứa không phải vừa mới bế quan không lâu sao? Sao nhanh như vậy đã xuất quan rồi? Anh đừng vì em mà làm hỏng việc tu luyện của bọn họ.’’

Tôi còn nghĩ Liễu Long Đình sợ tôi chán nên cố ý gọi Long Đằng với Kiều Nhi xuất quan, thế nhưng khi tôi nói chuyện với Liễu Long Đình, anh lại ngây ra, khuôn mặt trắng bệch nhìn tôi, trả lời: “Không phải là vì em nên tôi mới gọi hai đứa xuất quan, mà là Long Đằng và Kiều Nhi lần này tiến bộ rất nhanh, những thứ cần lĩnh hội hai đứa cũng đã lĩnh hội được, hai đứa nghe nói em đến nên đã vội vàng xuất quan.’’

Liễu Long Đình nói như vậy nhất thời khiến tôi có chút ngại ngùng, xem ra đúng là tôi nghĩ nhiều rồi, lại nghĩ bản thân là ai chứ Liễu Long Đình sao có thể vì mình mà làm hỏng việc tu luyện của Kiều Nhi với Long Đằng cơ chứ?

Nhưng Kiều Nhi và Long Đằng cũng đã xuất quan rồi, tự nhiên tôi lại phải ngày ngày đối diện với Liễu Long Đình, sau khi Liễu Long Đình ra ngoài, tôi lại tiếp tục nằm xuống giường, nghĩ trong lòng xem Liễu Liệt Vân sẽ dẫn U Quân đi đâu?

Bây giờ trên trời dưới đất, U Quân thì mất đi sức mạnh, ngôi vị Đế Hậu của Liễu Liệt Vân cũng trở nên vô dụng, cô ta cũng không thể về trời được nữa, vậy thì chỉ có thể ở lại trần gian hoặc là địa ngục, còn có Hậu Thổ Nương Nương. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng U Quân sẽ vì bảo vệ tính mạng mình mà đến phút cuối cùng sẽ gọi Hậu Thổ Nương Nương ra, dù sao thì suýt chút nữa anh ta cũng chết trong tay chúng tôi, thế nhưng điều càng khiến tôi cảm thấy kỳ lạ lại là anh ta không hề làm vậy, cho dù ở phút cuối cùng, khi cả ba mạng của anh ta cũng sắp bị Cô Hoạch Điểu giết chết, anh ta cũng vẫn không gọi Hậu Thổ Nương Nương. Hậu Thổ Nương Nương là mẹ của đất, cũng là bộ đôi thần với Thiên Đế, nếu như cô ta ra tay ở phút cuối cùng, không cần Liễu Liệt Vân đến cứu thì U Quân cũng có thể tự mình chạy thoát.

Suy nghĩ của U Quân thật sự rất khó nắm bắt, lần này anh ta chạy thoát cũng không biết sau này sẽ xảy ra biến hóa gì không, bây giờ vết thương của tôi còn chưa khỏi, lại đang ở núi Trường Bạch. Vốn dĩ là muốn để Liễu Long Đình phái một vài tiên gia đi tìm U Quân, nhưng lại không muốn làm phiền anh ấy, vì thế tôi lại tự mình dùng tinh khí cầu thần để gọi các tướng lĩnh Thiên quân đến, muốn họ phải thêm một vài Thiên binh xuống hạ giới đi tìm U Quân, đồng thời cũng mời Lạc Thần đến địa ngục một chuyến, vào trong Nhất Điện để tìm Tần Quảng Vương, bảo anh ta thông báo cho các Diêm vương khác ở Cửu Điện, nếu như gặp U Quân và Liễu Liệt Vân thì lập tức báo cáo lại.

Mặc dù tôi đã nằm hơn mười ngày, nhưng sau khi triệu tập Thiên binh đến để dặn dò giao việc thì tôi cảm giác như toàn thân kiệt quệ, cũng không biết bản thân bao giờ mới tốt lên được. Liễu Long Đình nói rằng tôi phải tu dưỡng ở núi Trường Bạch ba tháng, qua ba tháng, theo như tính ngày thì đứa bé tôi gửi ở cung Ngọc Hư, nếu tính theo thai kỳ bình thường thì có lẽ cũng được mười tháng rồi.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thế nhưng với tôi một ngày qua đi giống như là cả một năm qua đi, trước khi đánh bại được U Quân, so với bây giờ dường như đã là chuyện của cả thế kỷ trước rồi, mà bây giờ nghĩ đến đứa con của tôi ngày đó, trong lòng tôi lại nảy sinh một cảm giác vừa lạ lùng vừa quen thuộc, nếu không phải chính tôi đến cung Ngọc Hư cầu cứu Nguyên Sử Thiên Tôn, còn có Phượng Tố Thiên ở đó thì chỉ sợ tôi đã sớm quên mất đứa nhỏ này rồi.

Chỉ là bây giờ bình tĩnh lại, nghĩ đến những tháng ngày sau này không còn có U Quân nữa, tôi thậm chí còn có chút mong đợi con mình sẽ sớm xuất hiện, nếu như tôi đến nhận đứa nhỏ, đem nó về Thiên giới thì dù sao nó cũng là con của Đế vương, hoàng tử công chúa, từ trước tôi luôn có một ước mơ muốn được làm quan chức, cũng xem như là ước mơ này cũng đã hoàn thành ở con tôi rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi mới dần dần bình tĩnh trở lại, khi nằm trên giường nghĩ đến tôi và U Quân không còn liên quan đến nhau chút nào nữa, cho dù bị thương đầy mình tôi cũng cảm thấy ngay cả không khí cũng thoải mái tự do vô cùng.

Núi Trường Bạch quả thực rất thích hợp để dưỡng thương chữa bệnh, bây giờ còn chưa khai xuân nhưng cả ngọn núi đều đã bị bao phủ bởi tuyết, tuyết dày đặc vô cùng, thật khó tưởng tượng Liễu Long Đình vậy mà vì tôi mà tổ chức lễ hội hàng năm vào mùa đông, bây giờ nghĩ lại những chuyện này, tôi vẫn thấy không thể tưởng tượng nổi, tôi nghĩ đến việc chạy thoát khỏi U Quân là nhận thức của bản thân, tại sao Liễu Long Đình lại có thể kịp thời chuẩn bị lễ hội hàng năm? Nếu không phải anh ấy giúp tôi chuẩn bị lễ hội hàng năm lại còn phải giải trừ lời nguyền quấn tình của U Quân, chỉ sợ bây giờ tôi không chết thì cũng đang ở bên cạnh U Quân, lẽ nào Liễu Long Đình lại có thể biết trước suy nghĩ của tôi sao?

Những ngày này, tôi cũng không nói chuyện với Liễu Long Đình nhiều, lần duy nhất nói có vẻ là nhiều là khi Kiều Nhi và Long Đằng rời núi bế quan, Liễu Long Đình nói phải đi đón Kiều Nhi và Long Đằng, nghĩ đến việc tôi ở nhà bọn họ đã lâu nên muốn tôi cùng đi.

Trên đường đi đón Kiều Nhi và Long Đằng, thỉnh thoảng có một số yêu quái nhỏ trốn trong lớp tuyết bên đường thò đầu ra lén lút nhìn chằm chằm tôi, vừa thấy tôi quay lại nhìn chúng thì chúng lại giống như đám thỏ bị dọa mà vội vàng quay đi. Liễu Long Đinh nhìn thấy đám yêu quái nhỏ cứ nhìn tôi, nói: “Đám yêu quái này đều đã từng mang tặng nhân sâm và linh chi cho em đó, nghe nói hôm nay em sẽ rời núi, bọn chúng sớm đã đợi ở bên đường để nhìn em, muốn được hưởng ít phúc khí của em?”

Trông thấy đầu những đứa trẻ bên đường lộ ra, hoặc là đầu của đám động vật nhỏ, tôi có cảm giác mình giống như đang sống trong một cuốn truyện cổ tích mà tôi đã đọc khi còn nhỏ, núi Trường Bạch quả thật không chỉ có phong cảnh đẹp mà đến cả đám động vật nhỏ cũng vô cùng lương thiện tốt bụng, thế nhưng đi cùng chúng tôi còn có Hư. Từ sau khi Ngân Hoa giáo chủ chết, Hư chưa từng xuất hiện trước chúng tôi, tôi từng cho rằng Hư có phải cũng đã chết rồi hay không, cho đến hôm đó anh ta từ trong một cái gương xuất hiện trước mặt chúng tôi, phối hợp với Liễu Long Đình để đánh lại U Quân, tôi mới kinh ngạc, làm sao Hư lại ở cùng Liễu Long Đình rồi? Còn có cả Cô Hoạch Điểu nữa?

Lúc này vết thương của Cô Hoạch Điểu cũng đã gần khỏi rồi, thấy chúng tôi đi đón Kiều Nhi và Long Đằng, một mình ở nhà cũng chẳng làm gì, hơn nữa chắc hẳn là muốn hỏi tôi về chuyện liên quan đến Phượng Tố Thiên. Lúc trước khi tôi còn nằm trên giường dưỡng bệnh cậu ta không tiện hỏi, thế nhưng bây giờ tôi và Liễu Long Đình rời núi, cậu ta lại giống như con sâu cứ đi bên cạnh tôi, hỏi tôi tại sao Phượng Tố Thiên lại không ở cùng với tôi? Phượng Tố Thiên đã đi đâu rồi?

Phượng Tố Thiên vì tôi mà ở lại cung Ngọc Hư làm đồ đệ của Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, điều này vẫn luôn làm tôi băn khoăn, cộng thêm việc Liễu Long Đình vẫn luôn ở bên cạnh tôi dìu tôi đi, tôi không muốn để Liễu Long Đình biết tung tích về đứa nhỏ của hai chúng tôi. Trước đây là anh ấy lạnh lùng với tôi, để tôi tự quyết định đem đứa nhỏ đến Cung Ngọc Hư, bây giờ cho dù anh ấy đã cứu tôi thì chuyện của tôi vẫn là chuyện của tôi, chuyện đứa nhỏ vẫn là chuyện đứa nhỏ, cho nên tôi mới nói với Cô Hoạch Điểu là không biết, chắc là chạy đi đâu chơi rồi.

Cô Hoạch Điểu nghe câu trả lời qua loa có lệ của tôi thì lập tức không vui, hung hăng nói với tôi Phượng Hoàng con đã theo tôi nhiều năm như thế làm sao có thể trong trận chiến không ra mặt giúp đỡ được, tôi đường đường là Hi Hoàng mà ngay cả một tọa kỵ cũng không có, cũng không chê keo kiệt, nếu như tôi để ý, cậu ta sẵn sàng thay Phượng Hoàng làm tọa kỵ của tôi, cũng xem như là làm rạng danh tổ tông!

Nói tới nói lui thì ra là Cô Hoạch Điểu muốn làm tọa kỵ của tôi, Hư vẫn luôn đi đằng sau chúng tôi nhưng không nói gì, giờ nghe thấy Cô Hoạch Điểu nói muốn làm rạng danh tổ tiên thì lập tức không nhịn được mà nói một câu: “Cậu mà muốn làm tọa kỵ của Hi Hoàng thì trước tiên đem cái đầu của cậu lấp đầy đi đã, nếu không thì cưỡi cậu đi du hành càng thêm làm mất mặt Tam giới.”

Lâu lắm rồi tôi chưa gặp lại Hư, tính tình của anh ta vẫn thế, lúc nói chuyện vẫn không điềm đạm cũng không gắt gỏng như thế, tôi không cảm nhận được cảm giác thời gian trôi qua trên người anh ta, cho nên tôi quay sang nhìn Hư, hỏi anh ta, dạo này anh ta đã đi đâu vậy?

Sau khi tôi hỏi Hư, Hư ngẩng đầu lên nhìn Liễu Long Đình giống như phải đợi Liễu Long Đình đồng ý, Liễu Long Đình chỉ ngẩng đầu liếc anh ta một cái, anh ta hiểu ý: “Đi đâu thì tôi không nhiều lời nữa, tôi đã đi rất nhiều nơi, có kể cũng không hết, chỉ là biết ơn Đông Hoàng đã cứu tôi một mạng, sau này tôi nguyện vì Đông Hoàng mà làm trâu làm ngựa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK