Tôi giật mình khi Long Nhi nói điều này với tôi. Trong khi tôi luôn nghĩ về việc mình sẽ phải đối phó với Long Nhi như thế nào thì Long Nhi lại nghĩ đến việc phải chết vì tôi ra sao. Sự đối lập này khiến trái tim tôi chợt cảm thấy hơi tội lỗi, nói với Long Nhi: “Đừng nói bậy nữa, không chừng chị còn không đánh lại được cậu.”
Nghe tôi nói vậy, Long Nhi mim cười, tiến lại gần tôi: “Tôi biết rằng với sức lực của chị bây giờ thì không thể đánh lại tôi. Nhưng tôi cũng biết chị rất cần tôi, vì vậy chị không cần đánh, tôi cũng sẵn sàng trao cả mạng sống của mình cho chị. Sao nào, chị không cảm động sao?”
Khi Long Nhi nói những điều này với tôi, trong lòng tôi rồi bởi, không biết phải nói gì. Tôi không muốn mang ơn nhưng cũng không muốn giết người.
Thấy tôi nãy giờ vẫn im lặng, Long Nhi lại tiến lại gần tôi hơn. Cơ thể cậu ta gần như áp sát lên người tôi, đôi môi hồng mềm mại gần như kề sát trên mặt tôi, nói: “Trong lòng chị bây giờ không phải là đang rất áy náy đấy chứ? Chị không cần phải thấy áy náy đâu. Cứ hôn lên má Long Nhi như lúc Long Nhi còn nhỏ ý. Như vậy cũng đủ làm Long Nhi hài lòng rồi.”
Tôi nhìn Long Nhi, cảm giác thân thuộc giữa tôi và cậu ta như không còn nữa. Nhưng tôi cũng không muốn cậu ta phải chết. Hình như vừa rồi cậu ta có nói giếng của cậu ta có rất nhiều mạch nước. Cho dù cậu ta có thực sự muốn chạy trốn, tôi cũng không thể đuổi kịp. Nhưng mà tôi cũng không muốn cậu ta chạy trốn. Dù sao tôi cũng vẫn cần tinh khí, vẫn còn mỗi thù chưa báo. Nhưng nếu Long Nhi tự động cho tôi tỉnh khí, tôi sẽ không phải ra tay cầu xin thần linh trấn áp cậu ta. Dù cho Liêu. Truyện Thám Hiểm
Long Đình hút hết tinh khí của cậu ta, thì cũng sẽ đem tinh khí đó truyền lại cho Ngân Hoa Giáo Chủ. Nếu Liễu Long Đình đã ra tay thì Long Nhi cũng đừng hòng chạy thoát. Với tính cách tham lam của Ngân Hoa Giáo Chủ, nếu Liễu Long Đình nghe theo lời cô ta, không hút hết tinh khí của Long Nhi, cô ta cũng sẽ không chịu để yên.
Tôi không muốn Long Nhi chết. Tôi có cách để cậu ta trốn thoát, hơn nữa cách này rất đơn giản. Nhưng bây giờ, mỗi lời tôi nói với Long Nhi đều có thể bị Ngân Hoa Giáo Chủ trong bụng nghe thấy. Vì vậy, tôi đã ra hiệu cho Long Nhi im lặng, sau đó lấy điện thoại di động ra, gõ vài tử, đưa cho Long Nhi. “Cảm ơn Long Nhi, chị có lỗi với cậu, nhưng chị cần tinh khí của cậu. Chị có cách để giữ mạng sống cho cậu. Lát nữa, Xà tiên sẽ hút tinh khí của cậu. Bây giờ, chị đang bị bọn họ khống chế. Lát nữa, ngay lúc cậu giao tinh khí cho Liễu Long Đình ở bên cạnh giếng, chờ đến khi gần giao hết tinh khí thì cậu lập tức bỏ chạy, hiểu chưa? “
Long Nhi ngây thơ nhưng không ngu ngốc. Khi tôi đưa dòng tin nhắn cho cậu ta, Long Nhi vẫn im lặng. Thấy tôi nói rằng tôi đang bị bọn họ khống chế, mắt cậu ta đỏ hoe. Kết quả là cậu ta giật lấy điện thoại của tôi, rồi gõ mấy chữ: “Tôi muốn cứu chị thoát khỏi bọn họ.”
Tôi vô cùng ngạc nhiên. Mạng của tôi gắn liền với mạng của Ngân Hoa Giáo Chủ. Cậu ta còn không thể giết được Ngân Hoa Giáo Chủ, chứ đừng nói tới việc muốn giết Liễu Long Đình. Vì vậy, tôi cầm điện thoại lên, gõ mấy chữ: “Cậu không cứu được chị đâu. Chỉ có chị mới có thể tự cứu bản thân mình. Làm như chị nói là được rồi.”
Long Nhi nhìn điện thoại, nhưng cũng không đỡ lấy nữa, mà vùi mặt vào vai tôi, khẽ nức nở: “Vậy sau này tôi có thể gặp lại chị không?” “Có thể chứ, nếu còn duyên phận, chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại. Với lại, bây giờ cậu lớn rồi, không thể cứ như trẻ con, hơi một tí là khóc nhè được. Cậu là con của Nam Hải Long Vương, phải có dáng vẻ con của Nam Hải Long Vương chứ, đừng làm ba cậu mất thể diện, biết chưa?”
Những lời an ủi này là tôi lấy từ mấy bộ phim truyền hình ra. Nếu trước kia tôi biết trên đời này có ma quỷ và thần linh, mà còn có thể gặp được như vậy thì nhất định tôi sẽ trau dồi thêm nhiều kiến thức về lĩnh vực này. Nếu như vậy thì bây giờ tâm nhìn của tôi có lẽ sẽ mở rộng hơn một chút rồi, biết được ai là người có thể cứu mình. Rốt cuộc cho dù là lúc tuyệt vọng thì ai cũng đều có một chút ham muốn được sống.
Nghe tôi nói, Long Nhi lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi với ánh mắt kiên định. Sau đó cậu ta lấy điện thoại từ trong tay tôi, gõ mấy chữ trên màn hình: “Tôi sẽ nghe lời chị, nhưng nhất định tôi sẽ tìm cách cứu chị. Mấy ngày nữa, cổng Long cung sẽ lại mở, tôi có thể trở về rồi. Chị nhất định phải chịu đựng. Đến lúc đó, tôi sẽ kêu ba tôi đem theo binh lính của Nam Hải chúng tôi tới cứu chị.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Nhi, tôi nghĩ rằng bây giờ tôi không cũng không hiểu rõ về cậu ta nhưng cậu ta lại thành tâm thề thốt với tôi như vậy. Nhưng bây giờ tôi chỉ mong Long Nhi có thể sống sót là tốt rồi. Vì vậy tôi gật đầu và nói rằng tôi sẽ chờ cậu ta. “Vậy bây giờ chị gọi Xã tiên tới đi, chúng ta sẽ cùng nhau tới cạnh giếng.”
Tôi đã đồng ý với Liễu Long Đình là sẽ không dùng năng lực để gọi anh ta, mà dùng cách của con người chúng tôi, gọi điện thoại cho anh ta. Anh ta còn chưa kịp bắt máy, tôi đã cúp máy rôi. Long Nhi ngẩng đầu, nhìn tôi rồi nói: “Ở trần gian chị phải chịu cực khổ rồi, đến ánh mắt cũng không còn sáng như trước, trong lòng nhìn Long Nhi chắc cũng rất đau lòng. Tôi rất muốn hôn chị.”
Câu nói của Long Nhi khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ. Dù sao bây giờ cậu ta cũng không còn nhỏ nữa. Nhìn gương mặt trưởng thành của cậu ta, tôi không còn mặt mũi nào để cậu ta hôn nữa. Nhưng nghĩ đến việc cậu ta vì tôi mà hi sinh nhiều chuyện như vậy, tôi cũng không nỡ từ chối. Vì thế, khi Long Nhi ôm lấy khuôn mặt tôi mà hôn, tôi cũng không từ chối, mặc cho cậu ta hôn.
Và khi đôi môi mềm mại của cậu ta chạm vào mặt tôi thì đột nhiên Liễu Long Đình bước vào phòng. Vừa lúc thấy Long Nhi hôn tôi, còn tôi nằm trên ghế, không hề phản kháng lại, anh ta liền bước nhanh tới, nắm lấy tay Long Nhi, kéo cậu ta ra khỏi người tôi, rồi hỏi chúng tôi đang làm cái gì vậy?
Thấy Liễu Long Đình căng thẳng, nhất thời tôi còn tưởng Liễu Long Đình quan tâm tới mình. Dù sao anh ta cũng từng nói với tôi rằng không cho phép tôi đối tốt với người đàn ông khác. Nhưng lý trí mách bảo tôi rằng anh ta không thể nào nghĩ như thế được.
Quả thực khi Long Nhi kiêu ngạo, gỡ tay Liêu Long Đình ra, hỏi Liễu Long Đình ở đây làm gì thì Liễu Long Đình liếc nhìn tôi một cái, danh chính ngôn thuận mà nói với Long Nhi rằng: “Tôi chỉ nhắc nhở cậu chiếc giày này tuy đã hỏng, tôi mãi mãi không mang lại nó, nhưng chỉ cần tôi chưa vứt bỏ thì cô ta vẫn là của tôi. Nếu người khác muốn có thì cũng phải có sự đồng ý của tôi.”
Liễu Long Đình mắng tôi là chiếc giày hỏng. Nếu không phải chị gái, em trai, em gái hằn là người tốt thì tôi chỉ muốn chửi cả nhà Liễu Long Đình là giày hỏng rồi. Anh ta dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy chứ? Nhiều người phụ nữ khác cũng đã chơi đùa với anh ta rồi, không phải anh ta cũng là giày hỏng sao? Không những đê tiện mà còn bỉ ổi, anh ta lấy tư cách gì mà nói tôi chứ!
Thấy tôi nhìn Liễu Long Đình bừng bừng lửa giận mà không dám nói gì, vẻ mặt Long Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, lấy tấm lưng che chắn cho tôi, nói với Liễu Long Đình: “Tôi có thể chịu trách nhiệm nói với anh, nếu chị tôi lấy lại được thân phận kiếp trước, anh có trẻo cao thì chị ấy cũng không bẩu víu đâu. Anh là tiên gia của chị ấy, phiền anh tôn trọng chị tôi.” “Trèo cao không thể vượt qua là sao? Cô ta cũng từng thấp hèn ở trước mặt tôi. Cậu không biết trước đây cô ta thích tôi như thế nào đâu.” Liễu Long Đình vô cảm khi nói ra những lời này, giống như đang nói một điều vô cùng bình thường vậy. Nhìn Liều Long Đình thật giống y như bộ dạng điên cuồng của Ngân Hoa Giáo Chủ vậy. Sự căm ghét trong lòng tôi với anh ta bằng bùng lên. Cho dù tôi có lợi hại hơn anh ta thì anh ta cũng coi tình cảm của tôi dành cho anh ta như một thứ rẻ mạt. Nếu có thể hối hận, tôi hận không thể trước mặt Liễu Long Đình mà giết chết anh ta, mãi mãi cũng không muốn gặp lại. “Đừng nói mấy lời vô ích nữa, không phải anh muốn tinh khí của Long Nhì sao, bây giờ chúng tôi sẽ giao cho anh.” Tôi không thể diễn bất cứ trò lừa kịp nào trước mặt Liễu Long Đình, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện.
Mặc dù Long Nhi vô cùng chán ghét Liễu Long Đình, nhưng khi thấy tôi đi ra ngoài thì cũng đi theo, đứng cạnh giếng, đối mặt với Liễu Long Đình nói bắt đầu đi.
Liễu Long Đình liếc nhìn cái giếng phía sau Long Nhi, rồi nhìn Long Nhi. Tôi đứng bên cạnh quan sát, lo lắng liệu có phải Liễu Long Đình đã nhìn ra kế hoạch của tôi và Long Nhi. Nhưng dù có nhìn rõ thế nào thì nếu Long Nhi muốn chạy trốn, lúc này cậu ta có thể chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng sau khi liếc nhìn một cái, Liễu Long Đình lập tức dang mở hai tay ra, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt một luồng khi màu trắng đã bay ra khỏi cơ thể Long Nhi. Long Nhi đã phải dày công tu luyện mấy ngàn năm nay mới có được tinh khí này. Mà bây giờ lại phải hiến dâng tất cả cho Liễu Long Đình.
Sau khi hút tinh khí của Long Nhi, khuôn mặt nhợt nhạt của Liễu Long Đình lập tức trở nên tinh anh và tràn trề sức sống hơn, sức mạnh cũng trở nên vô cùng lớn mạnh. Mà lúc này tôi lại lo lắng cho Long Nhi. Nhìn thấy Long Nhi đang đứng bên cạnh giếng, sắp không chịu được nữa rồi, tôi liền vội vàng hướng về phía Long Nhi hô to một tiếng, kêu cậu ta mau chạy đi!