Tôi quay đầu qua nhìn Lạc Thần, nhất thời không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dụng tâm trạng của tôi ngay lúc này, từ nhỏ đến lớn, có lẽ là từ kiếp trước đến kiếp này cũng chưa có ai nói với tôi sẽ là người một nhá với ai đó, bây giờ đã có rồi, ba chữ này đột nhiên đốt cháy nội tạng của tôi, tôi cũng là người có gia đình, tôi phải có trách nhiệm với người nhà của mình.
Thế nhưng nghĩ đến việc sắp đi thì tôi lại không nỡ rời xa và Lạc Thần, nếu như bên Thiên Để đột nhiên xảy ra biến cố gì đó thì e rằng lần này sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của tôi và cùng với Lạc Thần!
“Nhưng nếu ở lại Vân Hải thì hai người thật sự sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi còn chưa nói xong thì Lạc Thần đã kéo tôi đi ra ngoài cửa, cũng hối thúc tôi đi, anh ta bảo tôi đừng nghĩ ngợi nhiều quá, họ phúc lớn mạng lớn và kêu tôi đừng có nguyền rủa bọn họ.
Khi đi đến trước cửa thì ngoài đó trống vắng vô cùng, chỉ thấy có một con rắn màu trắng nhỏ bé bằng đầu ngón tay trườn ngoài cửa. Lúc này Lạc Thần cúi đầu nhìn con rắn màu trắng kia, anh ta dường như không hề sợ Liễu Long Đình mà ngược lại còn cảnh cáo anh ta một câu: “Nếu anh còn dám làm tổn thương Hi Nhi của tôi giống như ngày xưa thì tốt nhất anh nên trông chừng mấy đứa em trai em gái và chị gái của mình, nếu không người chị anh yêu tiếp theo chính là tôi đấy, lúc đó xem tôi hành hạ các người thế nào.”
Lời nói của Lạc Thần thật ngông cuồng, chuyện hôn sự của Liễu Liệt Quân và U Quân ai nấy đều biết hết, thế mà Lạc Thần còn dám mang chị gái của Liễu Long Đình ra nói đùa, con rắn màu trắng dưới đất nghe thế tất nhiên cảm thấy rất bất mãn đứng thẳng lưng lên và ngẩng đầu nhìn Lạc Thần, khí thế này dường như đang muốn đánh nhau một phen với Lạc Thần vậy. Sức mạnh của Liễu Long Đình mặc dù rất cao cường nhưng nơi này là Vân Hải, nếu anh ta hiện chân thần kinh động đến thiên binh thì lại gây ra một trận chiến khốc liệt nữa, lúc này Liễu Long Đình dường như không muốn đánh nhau nên mới biến thành bộ dạng nhỏ bé như thế. Cho dù anh ta lúc này có đứng thẳng lưng lên, phồng mang lên dữ tợn đến đây nhưng trong mắt chúng tôi cũng chỉ là một con rắn đáng yêu dài bằng chiếc đũa thôi, anh ta càng tức giận lại càng đáng yêu, đến cuối cùng Lạc Thần trực
tiếp đá lên người con rắn màu trắng nhỏ bé một cái khiến nó ngã ngửa xuống nền đất. Liễu Long Đình xem ra sắp bộc phát rồi nhưng lúc này vừa đúng lúc có hai thiên binh đi tuần tra phía sau lưng chúng tôi, hai thiên binh này khiến sự tức giận sắp bùng lên của Liễu Long Đình phải kiềm chế xuống, anh ta cứ thế nằm bẹp xuống nền đất và nhìn tôi bằng ánh mắt hung dữ.
Liễu Long Đình bây giờ là thân phận gì chứ, e rằng cả đời này anh ta cũng chưa từng phải chịu khuất phục như thế, tôi thật sự sợ Liễu Long Đình nổi giận lên thì lúc đó người chịu trận lại là tôi nữa, vì vậy tôi bảo Lạc Thần đừng đùa nữa, sau đó trước đi chia tay còn dặn dò bọn họ một phen, bảo họ hãy chăm sóc cho tính mạng của mình trước rồi mới nghĩ đến những chuyện khác.
“Đừng nói nữa, có thời gian quan tâm đến hai thuộc hạ của mình sao không quan tâm bản thân mình đi, mau đi nào, nếu không trời sắp tối rồi đấy.”
Con rắn trắng nằm dưới đất khó chịu nói với tôi vài câu, Lạc Thần cũng hối thúc tôi hãy nhanh chóng đi, nếu như để Thiên Đế biết Liễu Long Đình đến Vân Hải tới lúc đó lại đi không được đấy.
Tất cả những lời từ biệt phải dừng lại lúc này rồi, mặc dù trong lòng tôi rất buồn bã nhưng lại không thể không đi, tôi nhặt Liễu Long Đình từ dưới đất lên, và Lạc Thần đưa tôi xuống duối Vân Hải. Sau khi tôi xuống Vân Hải thì Liễu Long Đình đột nhiên biến trở lại thành hình dáng con người và gọi thần liễn của anh ta đến, sau đó ôm lấy tôi từ lưng của bay lên trên thần liễn sau đó đi về phía phương xa.
Còn Lạc Thần nhanh chóng biến mất sau lưng chúng tôi, sau khi chúng tôi không còn nhìn thấy họ nữa thì Liễu Long Đình mới điều chỉnh tốc độ bay của thần liền chậm lại, bộ dạng anh ta có vẻ rất khó chịu, dường như vẫn còn tức giận vì chuyện vừa rồi bị Lạc Thần trêu chọc.
“Bạch Tô, tôi nói em đấy, em cũng không biết quản lý mấy con thú cưng của mình sao? Nhìn em chiều chuộng họ thành ra bộ dạng thể nào kìa, có biết tôi là ai không? Cũng còn dám bất kính với tôi đấy, cũng trách tôi chiều chuộng em đến mức em quên mất phép tôn trọng tối thiểu nhỉ, nếu không sao em lại dạy thuộc hạ của mình như thế chứ.”
Lúc Liễu Long Đình nói những lời này cũng không biết đang khen ngợi bản thân hay đang trách tôi đây, tôi không muốn nhiều lời với anh ta nên trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Vừa nãy là anh đã cứu tôi sao?”
Liễu Long Đình thấy tôi không thèm để ý đến lời nói của anh bèn tỏ thái độ khó chịu cho tôi xem, anh ta không muốn trả lời tôi nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói với giọng điệu cực kỳ đáng ghét: “Không phải tôi cứu. mạng chó của em thì chẳng lẽ em nghĩ là vị Thiên Đế kia nổi lòng từ bi buông tha cho em sao?”
Con mẹ nó, tôi nói chuyện đàng hoàng với anh ta thể mà anh ta lại ăn nói cộc cằn như thế, vì thế tôi quyết định tranh luận với anh ta: “Tôi nói cho anh biết, tôi không phải tên là Bạch Tô, Bạch Tô đã chết rồi, tôi là nữ Hi, còn nữa tôi là mạng người chứ không phải mạng chó, anh cứu tôi xong cũng không cần phải ăn nói khó nghe như thế chứ.”
“Dẹp luôn đi, em còn bày đặt nữ Hi nữa, nữ Hi là do tôi sắc phong cửu trùng Thiên Đế, em phải sao? Em bây giờ mang hình hài của một con người phàm trần, chút bản lĩnh cũng không có mà còn bảo là nữ Hi sao, cũng không biết xấu hổ khi tự nhận mình là nữ Hi cơ đấy.”
“Tôi.”
Tôi bỗng chốc bị lời nói của Liễu Long Đình làm cho tức giận đến mức mắc nghẹn cả cổ họng, muốn mắng anh ta nhưng lại mắng không nên lời, đây là lần đầu tiên anh ta cãi lại tôi kể từ khi tôi quan biết với anh ta đấy, đột nhiên lại mắng tôi khiến tôi nhất thời không thể chấp nhận được! Nhưng nghĩ lại thì những gì anh ta nói cũng khá có lý nên đột nhiên lại thấy có chút hối hận không muốn tranh cãi với anh ta nữa nhưng không có nghĩa là tôi khuất phục, vì thế tôi bèn quay lưng lại mặc kệ Liễu Long Đình và không thèm nói chuyện với anh ta nữa.
Thấy tôi bị anh ta nói đến cứng họng, Liễu Long Đình lại mặt dày kéo lấy cánh tay tôi, tôi mặc kệ anh ta, sau khi kéo vào cái thì anh ta trực tiếp ôm cả người tôi vào lòng mình và đưa tay nắm lấy cằm tôi rồi đặt nụ hôn lên đó, kẽ răng bị đồi mồi ướt át tách ra hôn tới tấp.
Chuyện này cũng nực cười thật đấy, trên đời này sao có thể có người đàn ông ngộ nghĩnh như thế chứ, mắng tôi xong lại quay qua hôn tôi, mới đầu tôi còn đẩy anh ta ra nhưng sau khi phát hiện đầy không được bèn để mặc anh ta. Liễu Long Đình hôn đến khi môi hôi đau rát lên mới chịu buông tôi ra, anh ta đưa tay sờ vào môi tôi và nói: “Sựng lên rồi.” Nói rồi lại tiến sát hôn nhẹ tôi vài cái, sau đó nói với tôi: “Tha thứ cho em đấy, nếu lần sau Lạc Thần và kia của em còn dám mạo phạm đến anh thì không chỉ là sưng môi đâu.”
“Thế sưng ở đâu?” Tôi khó chịu hỏi anh ta một câu.
Nhưng khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm của anh ta thì tôi bỗng hiểu ra, chưa đợi anh ta lên tiếng tôi đã đưa tay bịt miệng bảo anh ta đừng nói nữa, sau đó thay đổi chủ đề hỏi không phải anh ta đã đi rồi sao? Tại sao đột nhiên quay trở lại cứu tôi thế?
Cho dù Liễu Long Đình đã cứu mạng tôi nhưng tôi lại không hề có chút cảm động nào cả, trước khi tôi ba lần bảy lượt buông tha cho anh ta, bây giờ anh ta cứu tôi chẳng qua cũng chỉ vì bù đắp lại những lần tôi từng cứu anh ta trước đây mà thôi, hoàn toàn không thể nói là cảm động hay cảm kích gì cả.
“Bởi vì em đã uy hiếp đến địa vị Thiên Đế của ông ta, nếu giữ em ở lại thì chức vị Thiên Để của ông ta e là ngồi không vững. Lần này em quay về không còn chút sức mạnh nên tất nhiên cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, vì thế nếu giết được thì sẽ giết, một Thiên Đế không bao giờ giữ kẻ thù của mình ở bên cạnh đâu.”
“Nhưng tôi không phải kẻ thù của ông ta, tôi một lòng một dạ vì ông ta làm nhiều việc như thế thì sao có thể là kẻ thù của ông ta chứ?”
Có lẽ là tôi suy nghĩ quá đơn giản, cũng có thể do tôi thật sự quá tin tưởng vào Thiên Đế, dù sao mấy ngàn năm trước tôi phản bội Liễu Long Đình quy thuận ông ta, sự tin tưởng này ăn sâu vào gốc rễ khiến tôi nhất thời rất khó nghĩ thông được.
“Nhưng em uy hiếp đến địa vị của ông ta thì em chính là kẻ thù của ông ta, ngày xưa em là trợ thủ đắc lực bên cạnh ông ta thì tại sao lại phải giết em chứ?”
Lần này Liễu Long Đình lại rất kiên nhẫn giải thích cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Mặc dù anh ta nói rất có lý, trong lòng tôi cũng hiểu rõ nhưng khi nghe Liễu Long Đình nói thế thì trong lòng đột nhiên cảm thấy cảm thán vô cùng, trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót.
Thấy tôi rất lâu cũng không nói năng gì, Liễu Long Đình nửa đùa nửa thật nói với tôi: “Nếu ông ta đã cho rằng em uy hiếp đến địa vị của ông ta thì hay là em cướp luôn vị trí đó, tôi sẽ giúp em khiến em trở thành thần linh lớn nhất trên thế gian này.”
Khi Liễu Long Đình thản nhiên thốt lên những lời này thì tôi thật sự cảm thấy có chút khó tin, dù sao mấy ngày trước anh ta còn trả thù tôi, bây giờ lại nói sẽ giúp tôi, rốt cuộc anh ta muốn bày trò gì đây?
Nguồn Novel Tok