Hạn Bạt, chẳng phải là cương thi sao?
Anh Cô vừa nghe nói là Hạn Bạt, vẻ mặt trở nên kích động: “Tôi biết ngay sao lại vô duyên vô cớ bị nóng mấy năm mà! Mà thứ này đã nhiều năm không có, sao bây giờ lại xuất hiện?”
Phượng Tố Thiên tiếp lời Anh Cô, nói rằng phải xem thiên thời địa lợi, hoặc là thế cục thời đại, chỉ cần hơi bất ổn thì thứ này sẽ xuất hiện. Phạm vi mười dặm quanh nơi đây giống như một cái hố trũng, chung quanh có núi non bao quanh, địa hình kiểu này thuộc loại tụ khí, vốn là phong thủy bảo địa, nhưng dãy núi Bạch Hổ ở phía tây lại không chính, dẫn tới khí ở đây đều xói mòn về phía tây, người sống ở đây chắc đa phần đều không giàu cũng không sang.
“Vừa rồi ta nói trên cửa Bạch Hổ phía tây xuất hiện lỗ thủng, lỗ thủng đó chính là đường ray xuyên qua dãy núi, tăng tốc độ xói mòn khí ở nơi này. Hạn Bạt hình thành chắc là vì có người đã chôn thi thể bị hỏa táng ở gần đường ray đó. Thi khí phát ra từ thi thể kia hòa quyện với khí bị xói mòn nên thành tà khí, tức là dưỡng thi khí. Khí đó đã biến thi thể kia thành Hạn Bạt. Nếu ta đoán phương vị không nhầm thì chúng ta đo đường tay từ phía đông vào sâu bên trong núi hai ba mươi mét, chắc chắn sẽ có con suối phun ra từ lòng đất, quan tài của Hạn Bạt được chôn ở chỗ tuyền nhãn đó. Nước phun ra từ tuyền nhãn chính từ thứ trong quan tài.” Phượng Tổ Thiên nói rất nhiều, mặc dù tôi không hiểu hết, nhưng cũng hiểu được một hai phần, hơn nữa trước kia tôi cũng từng nghe kể về Hạn Bạt ở nơi khác, nói Hạn Bạt được hình thành từ người chết trong vòng 100 ngày, thi thể người chết biển thành Hạn Bạt sẽ không thối rữa, mộ không mọc cỏ, nước thấm vào trong mộ, Hạn Bạt sẽ nấu nước trong nhà vào ban đêm. Chỉ có thiêu cháu Hạn Bạt thì trời mới đổ mưa.
Nghe Phượng Tố Thiên nói xong, Anh Cô quay sang nói với một người đàn ông trung niên bụng phệ. Bây giờ chuyện này đã điều tra xong, nguyên do là vì Hạn Bạt, hỏi ông ấy muốn xử lý như thế nào.
Người đàn ông trung niên này là khách hàng của Anh Cô. Tôi không biết ông ấy là ai, nhưng nghe giọng điệu của ông ấy rất giống quan chức: “Thế này đi, chỗ chúng tôi đều sẽ giao cho Anh Cô xử lý. Chỉ cần giải quyết xong, để dân chúng trong thị trấn phát tài thì gì cũng thương lượng được.”
Nghe vậy, Anh Cô quay sang nhìn tôi: “Phượng Tiên, ngài xem chuyện này có xử lý được không?”
Miệng tôi phát ra tiếng cười vênh váo của con gã ngũ sắc kia: “Chỉ cần có tiền thì được hết!”
“Ngài ra giá đi, bao nhiêu tiền?” Người đàn ông hỏi tôi.
“Hai tỷ năm trăm triệu” Phượng Tố Thiên nói.
“Được, chỉ cần ngài có thể sửa lại phong thủy cho thị trấn này thì lát nữa tôi sẽ kêu tài vụ chuyển khoản cho ngài.”
“Không phải là chúng ta 2 tỷ 500 triệu, mà ta xuất mã cần 2 tỷ 500 triệu, còn họ thì tính kiểu khác.”
Vãi chưởng! Phượng Tố Thiên này là tiên gia, tiên gia trừ ma cho con người đều có quy tắc, không thể lấy nhiều tiền. Nhưng Phượng Tố Thiên cứ như là trong mắt chỉ còn tiền, chưa ra tay đã há mồm đòi một mình ổng 2 tỷ 500 triệu! Đừng nói là tôi, ngay cả Anh Cô cũng hoảng sợ há hốc mồm, quên mất thân phận của Phượng Tố Thiên mà giơ tay gõ lên đầu tôi, mắng Phượng Tố Thiên thật quá đáng, nào có tiên gia há mồm đòi tiền như bọn bịp bợm giang hồ kia? Cải mệnh cho người dân cũng có ích cho anh ta, anh ta còn ngoác mồm cướp đoạt tiền của dân chúng.
Phượng Tổ Thiên nhập vào người tôi, bị Anh Cô đánh thì lập tức ôm đầu, nhìn dân chúng vây quanh chúng tôi, lại thấy vẻ mặt đứng đắn của Anh Cô, nhất thời uể oải, không tình nguyện nói chỉ cần cho chúng tôi mấy chục triệu làm tiền đi lại là được. Nói xong, anh ta khó chịu thoát khỏi thân thể tôi, ngẩng đầu kêu tôi sau này nhận đơn riêng, đừng làm việc với bà già này, người tốt đều để bà ta làm hết. Nếu không phải anh ta đang độ kiếp, đánh không lại Hồ Tiên của bà ta thì anh ta kiên quyết phải đánh nhau với mấy bà già này một trận!
Anh Cô bị Phượng Tổ Thiên mắng trừng mắt. Phượng Tố Thiên không bận tâm hình tượng của mình lúc này, vẫn mắng chửi hăng say. Mắng xong, anh ta nói với Liễu Long Đình: “Liễu Tiên, chúng ta đều bị bà già này liên lụy lôi tới đây, bây giờ về nhà cũng không đến nỗi không phúc hậu. Chỉ cần Hạn Bạt còn ở đây thì dù ta đổi vận kiểu gì cũng vô ích. Nhưng trong đền thờ chúng ta chỉ có mình cậu có thể đánh mấy chiêu với Hạn Bạt. Cậu phát giúp ta. Lát nữa cậu cùng ta ra tay đi.”
Liễu Long Đình không đồng ý, nhưng cũng không lắc đầu, Phượng Tổ Thiên coi như đồng ý, kêu chúng tôi lên xe, anh ta dẫn chúng tôi tới lỗ thủng chỗ Bạch Hổ.
Trên xe, Phượng Tố Thiên ngồi một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Bạch Tô, vừa rồi tôi nhập vào người cô, phát hiện trong người cô có một luồng khí bành trướng rất lớn. Có phải thân thể của cô cũng bị thứ khác chiếm lấy không?”
Nghe vậy, tôi mới chợt nhớ lúc trước thần núi nhập vào người tôi, bảo là chờ anh ta tĩnh dưỡng xong thì sẽ đi ra giúp tôi diệt trừ Liễu Long Đình. Lúc trước tôi thực sự bài xích Liễu Long Đình, nhưng bây giờ tôi lại không muốn Liễu Long Đình bị anh ta giết chết, cũng không biết bây giờ thần núi đã tĩnh dưỡng sao rồi. Chờ anh ta lành lặn tôi mới đổi ý thì chắc là đã muộn. Xem ra mấy ngày nay tôi phải mau chóng tìm cơ hội nói rõ ràng với thần núi, chúng tôi hủy bỏ hiệp ước trước đó.
“Đó là do con bé mang thai, may mà khỏe mạnh, còn mang thai rắn, có Liễu Long Đình che chở, không thì sao nó có thể tiêu sái được như bây giờ?” Anh Cô ngồi ghế trước nửa trào phúng nửa khen ngợi.
Nghe nói tôi mang thai, Phượng Tố Thiên mới nhìn Liễu Long Đình, vẻ mặt không vui hỏi tôi có phải tự nguyện không?
“Làm gì có chuyện con bé tự nguyện. Lúc trước Liễu Tiên trả thù Bạch Tô nên mới để lại một ổ con non trong bụng nó.” Anh Cô lại giành trả lời trước.
Anh Cô quang minh chính đại nói thẳng quan hệ của tôi và Liễu Long Đình, khiến tôi cảm thấy bà ấy cố ý muốn khiến tôi và Liễu Long Đình khó chịu. Nhưng cũng sắp tới nơi chôn Hạn Bạt rồi, Liễu Long Đình kêu tôi ngồi yên trong xe, Hạn Bạt rất khó đối phó, cần chút thời gian, mấy người họ xử lý xong chuyện này sẽ trở về.
Chút bản lĩnh của tôi cũng không thể giúp đỡ Liễu Long Đình, cho nên tôi gật đầu, hơn nữa ngay cả bác tài cũng xuống xe cùng Anh Cô đi tìm Hạn Bạt. Lúc này tôi cũng có thể tranh thủ cơ hội mời thần núi ra đây, nói cho anh ta biết ý của tôi. Nếu Liễu Long Đình biết trước kia tôi có ý định hợp sức với thần núi giết anh ta thì không chờ tôi tìm thần núi, anh ta đã giết tôi rồi.
Lần trước sau khi thần núi nhập vào người tôi, tôi chưa từng thấy anh ta, bây giờ cũng không biết nên mời anh ta ra ngoài bằng cách nào. Vì thế tôi dùng Bang Binh Quyết vừa học, vừa đọc vừa mời thần núi.
Tôi còn tưởng sẽ không có tác dụng gì, nhưng khi tôi đọc đến lần thứ tư, một luồng khí trắng bỗng tràn ra từ ngực tôi, dần dà luồng khí thành biến thành hình người, là thần núi.
Lúc này thần núi đã trở nên giống hệt lúc tôi mới gặp anh ta, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa trên vai, mặc thần phục màu xanh biếc thêu hoa mẫu đơn phù tô, hông đeo ngọc bội, cổ đeo vòng ngọc màu vàng, thoạt nhìn rất tao nhã quý phái, giống như thần tiên nhàn nhã ẩn cư.
“Tôi thế này có đẹp không?” Thần núi giơ tay áo lướt qua mặt tôi, mùi thơm lập tức bay vào mùi tôi: “Thơm không? Tôi còn ăn diện để gặp cô đấy. Bất cứ kẻ nào cũng không có đãi ngộ này đâu.”
Trông anh ta thực sự đẹp hơn trước kia rất nhiều. Nhưng tôi không rảnh dây dưa với anh ta, hỏi thẳng: “Thần núi, anh còn nhớ hiệp ước lúc trước của chúng ta không? Bây giờ hủy bỏ được không? Tôi không muốn giết Liễu Long Đình.”
Tôi với thần núi chỉ mới ước hẹn không lâu. Khi thần núi nghe vậy thì khó tin hỏi tôi tại sao?
Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao nữa. Rõ ràng Liễu Long Đình đáng chết, giết anh ta thì tôi sẽ được giải thoát, hơn nữa còn không cần tôi đích thân ra tay, anh ta giết nhiều người như vậy vốn nên đáng chết. Nhưng tình cảm của tôi vẫn luyến tiếc anh ta, đành phải vòng vo tam quốc với thần núi: “Có… Có lẽ là vì tôi đã yêu anh ấy.”
“Cô yêu cậu ta ư? Chỉ trong một tháng ngắn ngủi?” Thần núi rất khó tin: “Cô không yêu tôi mà lại yêu địa phương tiên hạ đẳng u? Cô đúng là ngu xuẩn hết sức!”
Nhìn vẻ mặt giận dữ của thần núi, tôi không ngờ tôi đổi ý lại khiến anh ta phẫn nộ đến vậy. Tuy nhiên nói xong, thần núi bỗng nở nụ cười tham lam, nhìn chằm chằm cái bụng không lớn của tôi, nói: “Muốn hủy bỏ hiệp ước cũng không khó, nhưng cô phải cho tôi ăn thai tiên trong bụng cô. Con cái của rắn tu luyện bảy tám trăm năm với cô chính là đại bổ. Lần trước Liễu Long Đình chỉ dùng thai rắn đã kéo dài tuổi thọ cho nhân loại bảy tám mươi năm, nếu tôi ăn hết thai tiên của cô…”
Thần núi không nói tiếp, đôi mắt phượng ác độc nhìn chằm chằm bụng tôi. Không chờ tôi kêu lên, anh ta đã che miệng tôi, đè tôi lên ghế sau, đồng thời thò tay lột váy của tôi xuống, cười nói: “Một ổ thai như vậy thì phải ăn sống từng con một mới sướng. Lát nữa tôi sẽ hút từng con rắn nhỏ trong bụng cô ra, cô cũng đừng sợ, sẽ sung sướng đến chết.”
Tôi hoảng sợ nhìn thần núi, giãy dụa muốn tránh thoát. Liễu Long Đình hoàn toàn không biết cảnh ngộ của tôi lúc này, bây giờ tôi nên làm sao đây?
Thấy ánh mắt hoảng sợ của tôi, thần núi cười vùi mặt xuống đầu gối của tôi, giọng nói trở nên âm u đáng sợ: “Sẵn sàng chưa? Tôi bắt đầu nhé.”