Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến chính bản thân tôi đều cảm thấy đây là một trận tai họa lớn khó có thể tránh thoát, khi ông chủ đang nói chuyện thì chỉ vào hai gian phòng nằm đối diện lối đi rồi nói với chúng tôi rằng đêm nay chúng tôi sẽ ở trong hai gian phòng này.

Điều kiện vật chất của khách sạn này cũng không được tốt lắm, thậm chí có thể nói là hơi kém, nếu không phải bên ngoài đã không có khách sạn nào đón khách nữa thì chúng tôi cũng sẽ không ở lại nơi này. Nhưng vào thời điểm như bây giờ thì cũng không thể chú ý đến nhiều thứ như vậy được, tôi và Long Đình ở cùng nhau, còn Liễu Liệt Vân và Kiều Nhi, Long Đằng ở trong một gian khác.

Lúc ông chủ đi xuống tầng, tôi gọi ông ấy lại và nói rằng tất cả những thứ này đều sẽ khôi phục như cũ, bảo ông ấy đừng lo lắng.

Ông chủ quay đầu lại nhìn tôi một lúc rồi nở nụ cười, ông ấy nói với tôi: “Có khôi phục hay không thì cũng chẳng sao, thời bình có cách sống của thời bình, thời loạn cũng có cách sống của thời loạn, mọi người nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Hiện tại khắp nơi đều có người đang liên tục chết đi, nếu không phải trên người ông chủ này tỏa ra một luồng khí tức của con người thì tôi còn tưởng rằng ông ấy là vị thần tiên nào hóa thành ấy chứ, thời điểm như thế này mà còn có thể hào hiệp như vậy thì đúng là khó có thể hiểu được.

Lần này chúng tôi đi ra là chuẩn bị ở bên ngoài trong một thời gian dài, vậy nên chúng tôi mang theo khá nhiều đồ đạc, sau khi vào phòng thì chúng tôi đặt đồ vật xuống, Long Đằng đi đi lại lại ở trong phòng, lúc thì nhìn bầu trời đen thùi lùi ở bên ngoài cửa sổ, lúc lại nhìn chúng tôi rồi hỏi: “Tại sao nơi này cứ có mùi như thịt bị thối rữa vậy?”

Long Đằng là động vật tư tiên, bình thường thì động vật chỉ cần từng tu luyện. đều sẽ cực kì nhạy cảm đối với loại mùi như mùi thịt thối này, thế gian đã chết nhiều người như vậy, có xác chết không xử lý kịp nên tỏa ra mùi thối nát cũng là rất bình thường.

Liễu Liệt Vân nghe Long Đằng nói lời này thì đi tới bên cạnh Long Đằng rồi ôm cậu bé vào trong lòng mà chẳng nói gì cả, Kiều Nhi nhìn thấy mấy ngày hôm nay Liễu Liệt Vân cưng chiều Long Đằng quá mức như vậy thì hơi không vui, cô bé lập tức xoay người nhào vào trong lồng ngực tôi, dáng vẻ cực kì giận dõi.

Dáng vẻ Kiều Nhi tức giận thể này đúng là đáng yêu thật, trẻ con tị nạnh với nhau cũng là bình thường, tôi xoa đầu Kiều Nhi mấy cái an ủi cô bé.

Lúc này Liễu Long Đình cũng đã lấy ra những thứ mà chúng tôi cần dùng rồi, anh ta thấy Long Đằng cứ ngơ ngác đứng bên cửa sổ để mặc cho Liễu Liệt Vân ôm thì lúc này cũng cảm thấy cần thiết muốn cho Long Đẳng biết một vài chuyện, anh ta đi về phía Long Đằng rồi nói với cậu bé: “Long Đằng, anh ba nói cho em biết, người ở trần gian đang bị mắc một căn bệnh rất nặng, hết người nọ đến người kia nhanh chóng chết đi, nếu có một ngày tất cả mọi người trên thế gian này đều chết cả thì em sẽ làm cái gì?”

Mỗi một con vật muốn tu luyện thành tiên thú thì ngay từ nhỏ đã được truyền cho
quan niệm giúp đỡ con người, làm việc tốt tích đức rồi, Liễu Long Đình nói với Long
Đằng con người chết rồi cũng là muốn cho Long Đằng biết nếu con người tuyệt chủng thì sẽ có ảnh hưởng gì đối với cậu bé.

“Em đi theo chị, mọi người làm cái gì thì em cũng làm cái đó.”

Sau khi Long Đằng bị bộ nói xong những lời này thì thuận tiện rúc vào trong lồng ngực Liễu Liệt Vân, cậu bé dựa vào trong lồng ngực Liễu Liệt Vân nhìn Liễu Long Đình.

“Em không thể dựa vào bọn anh được, nếu như con người đều chết cả thì tất cả bọn anh đều sẽ có thể chết đi, không bảo vệ em được đâu. Hiện tại chỉ có em có thể cứu những người sắp chết trên thế giới này mà thôi, em cứu họ cũng coi như cứu anh chị của em, em có đồng ý cứu bọn anh không?”

Liễu Long Đình dần dần từng bước hỏi Long Đằng, Long Đằng nghe không quá rõ ràng nhưng cũng hiểu được láng máng ý tứ, vậy nên cậu bé gật đầu với Liễu Long Đình tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy nếu cần em trả giá tính mạng đi cứu những người này thì sao?” Ngay sau đó Liễu Long Đình lại giải thích thêm một câu: “Có nghĩa là nếu em cứu những người này thì em sẽ chết, em có đồng ý dùng tính mạng của mình đi cứu họ không?”

Long Đằng nghe Liễu Long Đình nói như vậy thì trong ánh mắt toát ra một tia khó hiểu, mà Kiều Nhi thông minh hơn Long Đằng rất nhiều, cô bé đã hiểu được Liễu Long Đình nói những câu này với Long Đằng là có ý gì nên nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực tôi, bước một bước dài chắn trước người Long Đằng, ngăn cản Liễu Long Đình rồi lớn tiếng nói với anh ta: “Em không cho Long Đằng đi chết! Anh ba, anh là người xấu, em không cho phép anh xui khiến Long Đằng đi chết!”

Cô bé nói xong thì thở phì phì kéo Long Đằng từ trong lồng ngực Liễu Liệt Vân ra ngoài, không quan tâm đến những thứ gì khác nữa mà kéo Long Đằng muốn đi!

Tuy Liễu Liệt Vân cũng không muốn Long Đằng mất mạng, thế nhưng cô ấy vẫn có thể phân biệt được là bên nào nặng bên nào nhẹ, lúc Kiều Nhi kéo Long Đằng đi thì Liễu Liệt Vân kéo Long Đằng lại rồi bảo Kiều Nhi buông tay, nếu không thì cô bé sẽ bị phạt.

Kiều Nhi muốn cứu Long Đằng, cô bé không nghĩ tới việc mình còn bị Liễu Liệt Vân mắng nên nước mắt lập tức chảy xuống, nhưng cô bé vẫn không chịu thả tay Long Đằng ra.

Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy cực kì chua xót, nhưng chính tôi cũng đã là một kẻ hấp hối sắp chết rồi, không có tư cách nói thêm cái gì nữa cả.

Liễu Liệt Vân thấy không thuyết phục được cô bé bướng bỉnh Kiều Nhi này nên trực tiếp đẩy một luồng pháp lực vào trong thân thể của Kiều Nhi và Long Đằng khiến Kiều Nhi và Long Đằng hôn mê ở trên mặt đất.

“Chị đưa hai đứa nó đi nghỉ ngơi, các em cũng nghỉ sớm đi.”

Liễu Liệt Vân nói xong thì đau lòng nhìn Kiều Nhi trên mặt đất, cô ấy ôm Kiều Nhi lên trước, còn Liễu Long Đình đi qua bế Long Đằng lên rồi ôm cậu bé vào căn phòng mà Liễu Liệt Vân ở.

Sau khi Liễu Long Đình và Liệt Vân đi ra ngoài thì trong cả căn phòng trống này chỉ còn sót lại một mình tôi, mà trong lòng tôi lúc này cũng trống rỗng giống như căn phòng trống này vậy, trống rỗng đến mức khiến người ta hơi ngột ngạt.

Một lát sau, Liễu Long Đình trở về, từ sau khi tôi nói những câu kia với Liễu Long Đình và Liễu Long Đình đồng ý tôi đi chết thì giữa chúng tôi giống như cách một thứ gì đó, cho dù hai người chúng tôi ở trong cùng một gian phòng thì cũng không tìm được chuyện để nói, mà tôi đã sắp chết rồi, vất vả lắm tôi mới có thể cắt đứt quan hệ giữa mình với Long Đình nên tôi cũng không muốn phá hỏng sự yên tĩnh này để nói cái gì với anh ta hết.

Trong phòng là hai chiếc giường đơn, người mở miệng trước vẫn là Liễu Long Đình, anh ta hỏi tôi muốn ngủ ở giường nào nên tôi cứ chỉ đại một cái rồi ngồi xuống, sau đó thì tôi nằm xuống ngủ.

Liễu Long Đình cũng không để ý đến tôi, anh ta nằm xuống trên một chiếc giường khác.

Bên ngoài bóng đêm dày đặc nhưng chúng tôi vẫn bật đèn, tôi và Long Đình chẳng ai thấy buồn ngủ cả, cả hai cứ nằm như vậy nhìn lên trần nhà đã có chút ố vàng.

Lúc này trong đầu tôi lại nhớ tới vô số hình ảnh khi tôi và Long Đình ở bên nhau lúc trước, những chuyện trong quá khứ lóe lên như những cảnh phim ở trong đầu của tôi.

Tôi nghĩ thầm trong lòng chứ cũng không muốn nói với Long Đình, chỉ là đến cuối cùng tôi lại nghĩ đến trong bụng mình còn có một đứa con của Liễu Long Đình.

Đối với chúng tôi mà nói thì đứa bé này tới thực sự không đúng lúc, còn chưa tới hai tháng thì đã sắp chết trong bụng của tôi rồi.

Nhớ tới đứa bé này thì tôi mới nghĩ tới, có lẽ đây chính là liên hệ duy nhất giữa tôi và Long Đình nên quay đầu lại hỏi anh ta: “Con của anh vẫn còn đang ở trong bụng của tôi, nếu anh không muốn đứa bé chết cùng tôi thì có thể lấy nó ra khỏi bụng tôi rồi đặt vào trong bụng người phụ nữ khác để thai nghén nó.”

Tôi nói câu này không có một chút tình cảm nào cả, sau khi Liễu Long Đình nghe tôi nói như vậy cũng chỉ lạnh lùng “Ừ” một tiếng rồi hời hợt nói với tôi: “Đây là con của chúng ta, cứ để đứa bé này ở lại trong bụng của cô.”

Đúng là buồn cười, ở lại trong bụng của tôi thì không phải là để đứa bé này chết theo tôi hay sao?

Có điều chính bản thân tôi cũng không phải rất muốn có đứa bé này, hơn nữa tôi cũng sắp chết đến nơi rồi thì còn để ý đến đứa nhỏ này làm cái gì nữa, tôi chỉ thấy tiếc nuối thay cho sinh mệnh bé nhỏ này mà thôi, còn chưa được sinh ra đã phải chết.

Những gì tôi nên nói với Long Đình cũng đều nói rõ cả rồi, tôi không muốn để ý đến anh ta, anh ta cũng sẽ không để ý đến tôi, ngay khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì Liễu Long Đình bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy rồi kéo tôi lên, tôi bị phản ứng này của anh ta dọa sợ, chẳng lẽ bây giờ anh ta đã nghĩ đến chuyện giết người bịt đầu mối rồi à? Tôi đẩy mạnh Liễu Long Đình ra rồi hỏi anh ta muốn làm gì?

Trong lúc tôi đẩy Liễu Long Đình ra thì anh ta giữ chặt gáy tôi lại rồi áp sát cả khuôn mặt vào trước mặt tôi, bờ môi của anh ta kề sát trên môi tôi chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó là một đợt cắn xé hôn mút điên cuồng.

Đang yên đang lành anh ta lại phát điện cái gì thế này, chẳng lẽ lời tôi nói còn chưa đủ khó nghe hay sao? Đúng lúc tôi đang định mắng Long Đình thêm một lần nữa thì Liễu Long Đình cũng buông lỏng tôi ra, giọng điệu của anh ta vẫn lạnh nhạt, chỉ đều đều nói một câu: “Đi ngủ sớm đi.”

Nói xong thì anh ta đứng dậy từ giường của tôi rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK