Mục lục
Sà Vương quấn thê - Bạch Tô (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người nói ra lời này chính là Tôn Thanh.

Tôn Thanh từ ngoài cửa bước vào, đồng thời còn vỗ tay, trong miệng phát ra một tràng cười sang sảng: “Đàn này chính là đàn Phục Hi, đàn Phục Hi là một trong mười món thập phương thượng cổ thần khí. Trong thiên hạ này, ngoài Phục Hi ra vậy mà vẫn còn có người thứ hai có thể đánh cho đàn này vang lên. Phục Hi đã qua đời, người mới lại một lần nữa xuất hiện, đây hết thảy đều là ý trời!”

Tôn Thanh là đạo sĩ, đạo sĩ thì lại thích nói những thứ thần thần bí bí này, mà khi Ánh Nguyệt nhìn thấy anh ta vào đây cũng lập tức dừng động tác đánh đàn lại. Tôn Thanh cũng sợ sẽ quấy rầy đến cô bé cho nên cũng vội vàng bảo cô bé cứ đánh tiếp đi, đừng dừng lại, đàn cho những động vật bên ngoài kia nghe.

Anh ta nói xong lập tức nói với tôi, để cho tôi và anh ta ra ngoài trò chuyện.

Bây giờ nếu như để cho Ánh Nguyệt dừng động tác đánh đàn lại thì sẽ khiến cho những động vật lớn từ xa chạy tới kia phải đi một chuyến tay không rồi. Lúc này, tôi nhìn thấy chúng tinh phùng nguyệt, như ngôi sao vây xung quanh trăng sáng là Ánh Nguyệt, trong lòng ngọt ngào, giống như đã bồi dưỡng ra được một đứa con gái là siêu cấp đại minh tinh. Trong lòng tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ, cẩn thận dặn dò Ánh Nguyệt vài câu, lập tức đi cùng Tôn Thanh ra khỏi phòng đánh đàn.

Khi tôi và Tôn Thanh ra tới sân sau, tôi mới nói với anh ta là vừa nãy tôi đã có nói với Liễu Long Đình về chuyện mà anh ta đã nói với tôi, nhưng mà Liễu Long Đình không có đồng ý.

Lúc Tôn Thanh nghe được Liễu Long Đình không có đồng ý, chẳng qua anh ta chỉ khẽ thở dài một tiếng, rồi cũng lập tức thay đổi đề tài, nói với tôi: “Con gái của cô có mệnh đế vương, có thể sau này cô bé sẽ trở thành chúa tể của thế giới này.”

Tôi nghe anh ta nói những lời này, lập tức mỉm cười, cảm thấy không có khả năng. Hiện tại người có thể lên làm chúa tể của thế giới này chính là Liễu Long Đình, mà Liễu Long Đình thì lại không thích Ánh Nguyệt, chẳng lẽ sau này anh ta có thể thông suốt, bỗng nhiên lập tức thích cô bé à? Cho nên mới lập tức giao thiên hạ này lại cho Ánh Nguyệt đúng không?

“Có phải nguyên nhân là vì Liễu Long Đình hay không?” Tôi hỏi anh ta, nếu như quả thật Long Đình là nguyên nhân, ngược lại tôi sẽ rất vui vẻ, chung quy nói như vậy cũng khiến cho tôi đỡ bận tâm hơn không ít.

“Không phải.” Tôn Thanh dứt khoát trả lời tôi.

“Vậy thì bởi vì cái gì?” Tôi hỏi anh ta.

“Bởi vì tâm.”

Tôn Thanh nói xong quay người, đi ở phía trước tôi, nói với tôi: “Trên thế giới này, thứ cường đại nhất không phải là pháp lực mà là tâm, nếu như không có tâm thì chỉ có thể tu luyện thành yêu, hoặc là thần thì đều có tâm, mỗi một dạng có ý thức trên thế giới này đều sẽ có tâm. Nếu ai có thể làm cho vạn tâm hướng về phía mình thì người đó chính là chúa tể của thế giới này.”

“Vậy có phải ý anh muốn nói là Ánh Nguyệt có thể dựa vào đàn Phục Hi mà trở thành chủ nhân của tam giới đúng không?”

“Không phải dựa vào đàn Phục Hi mà là đàn và Ánh Nguyệt, bản thân chính là một thể. Đàn Phục Hi tu luyện vạn năm, ngay cả Phục Hi sáng tạo ra nó cũng không thể dung hợp với đàn Phục Hi. Mà vừa rồi lúc tôi trông thấy Ánh Nguyệt đánh đàn, từng tia khí tức trên đàn cùng với linh khí trong thân thể Ánh Nguyệt đan xen liên kết với nhau tạo thành một chuỗi, linh khí của người và đàn kết hợp lẫn nhau. Về sau người chính là đàn, đàn chính là người.”

Lúc Tôn Thanh nói xong, thoáng mỉm cười: “Tam giới này cách thái bình vĩnh thế đã không còn xa.”

Thiên hạ thái bình vĩnh thế sao? Điều này có chút khiến tôi không dám nghĩ tới. Từ mấy vạn năm trước yêu tộc đại chiến, tiếp tục đến mấy ngàn năm gần đây mới xem như có chút hòa bình thống trị, cho tới bây giờ tam giới tùy thời đều có thể nổ tung. Thái bình vĩnh thế, vạn năm thái bình, đây là chuyện mà tôi hầu như chưa từng nghĩ qua. Cho dù Liễu Long Đình có được Hỗn Độn Chung, cũng không thể một mực duy trì trạng thái hòa bình của thế giới này được, chớ nói chi đến một Ánh Nguyệt nho nhỏ. Cô bé sinh ra mới được bao lâu kia chứ, làm sao có thể khơi mào cái gọi là thống trị tam giới, trách nhiệm bảo vệ tam giới lớn như vậy được?

“Tôn Thanh, anh nói những thứ này với tôi sẽ không phải là hy vọng tôi có thể thuyết phục được Liễu Long Đình, để cho anh ta đi trợ giúp chúng ta đó chứ?”

Tôi hỏi anh ta một câu, anh ta là một đạo sĩ, thật sự một chút cũng không an phận, không vì suy nghĩ gì khác, trong mắt cũng chỉ có muôn dân trăm họ tam giới.

“Chẳng lẽ cô cảm thấy Liễu Long Đình mà lại không biết tương lai của Ánh Nguyệt hay sao?” Tôn Thanh cười, hỏi ngược lại tôi một câu.

Tôi nhìn ánh mắt anh ta, đột nhiên có chút hiểu rõ, nguyên nhân mà Liễu Long Đình không chịu giúp đỡ cho chúng tôi, liệu có phải là vì Ánh Nguyệt hay không?

Cho tới bây giờ anh ta đều chưa từng để ý tới danh phận, anh ta sẽ không thể nào bởi vì danh phận mà ngay cả con gái của mình cũng không cần.

“Chẳng qua cho dù Ánh Nguyệt có lợi hại hơn đi nữa thì cô bé cũng chỉ là một đứa bé mấy tuổi mà thôi. Cô bé chính là tân sinh đế vương, mà tất cả mọi người chúng ta, tất cả cố gắng đều bởi vì cô bé mà mở rộng bờ cõi, cho chúng ta tự do, cho chúng ta tính mạng để chiến đấu. Nếu như chúng ta thất bại, vận mệnh của Ánh Nguyệt cũng sẽ được sửa lại. Những chuyện này tôi cũng đã nghĩ qua hết rồi, Liễu Long Đình anh ta không có khả năng không biết. Anh ta cố ý làm cho lực lượng của cô yếu đi, lại lạnh nhạt với Ánh Nguyệt trong khi chính anh ta lại không cần danh phận hay địa vị gì, cam nguyện làm tổ ở núi Trường Bạch này. Anh ta làm như vậy, có lẽ là bởi vì cô.”

Lúc Tôn Thanh nói Liễu Long Đình là vì tôi, trong lúc nhất thời tôi cảm giác có chút buồn cười. Nếu như anh ta thật sự tốt với tôi thì sẽ không hứa với Hỗn Độn Chung loại nguyện vọng giới hạn tự do của tôi như vậy, cũng sẽ không thà rằng nhìn thấy tôi gặp nguy hiểm cũng không đồng ý đi theo giúp tôi chung tay đối mặt. Tôi vẫn còn chưa xứng đáng để cho anh ta tình nguyện nhường lại tam giới mà bù đắp cho người thân của anh ta, đưa ra loại quyết định vĩ đại như thế này.

“Vì tôi cái gì chứ?” Tôi hỏi Tôn Thanh, trái lại tôi thật sự muốn biết, bản thân tôi mỗi ngày đều ở chung với Liễu Long Đình, tôi cũng không biết anh ta đang làm cái gì vì tôi, mà một người ngoài như Tôn Thanh lại có thể nhìn ra được.

“Có lẽ cô đã biết, Liễu Long Đình từ khi sinh ra đã không tầm thường, không nói đến việc có được Hỗn Độn Chung, anh ta còn có khả năng dự báo tương lai. Bây giờ bất luận là nhìn thấy tình huống gì, Liễu Long Đình liên thủ với chúng ta mới chính là lối thoát duy nhất của chúng ta. Trong khi đó, anh ta thà rằng đi ngược lại cái phương thức chính xác này, hết lần này tới lần khác đều cố chấp đi đường vòng, như vậy cũng đủ nói rõ có khả năng anh ta đã biết được kết cục sau này của chúng ta. Nếu như anh ta tham chiến, dùng Hỗn Độn Chung giết Bàn Cổ Oán Túy, vậy thì Ánh Nguyệt mới có thể vững vàng thỏa đáng lên làm chúa tể của thế giới này. Hôm nay thiên hạ thái bình khắp chốn mừng vui, trên thế giới này không có ai lại muốn trôi qua những ngày không tốt, nguyên nhân khiến cho anh ta thà rằng mỗi ngày đều sống trong sợ hãi khiếp đảm, có thể là vì Liễu Long Đình không thể tiếp thu được kết cục mà anh ta đoán ra. Có điều, anh ta ngay cả anh chị em ruột đều không quan tâm, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, chính là anh ta nhìn thấy kết cục của cô.” Khi anh ta nói tới kết cục sau này của tôi, trong lòng tôi giật mình, trong lòng giống như bất thình lình bị kim đâm, một cơn đau nhót xẹt qua.

Trong lúc nhất thời tôi có chút không biết nói gì, thậm chí là không biết nên nói cái gì cho phải, xấu hổ nhìn anh ta một hồi, mới nói với anh ta: “Tôi thì có thể có kết cục không tốt gì cơ chứ? Tôi một không có bản lĩnh, hai cũng không ai có thể giết chết tôi, chỉ cần Liễu Long Đình còn sống mà nói, tôi nghĩ tôi có thể sẽ không chết được đâu.”

“Vậy nếu như đó là số mệnh của cô thì sao?” Tôn Thanh hỏi tôi.

“Số mệnh…” Tôi thấp giọng lầm bầm một câu.

“Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, cô có số mệnh của cô, Liễu Long Đình có số mệnh của anh ta. Sở dĩ người trên thế giới này chết đi đều là bởi vì số mệnh tới, ngay cả thần cũng sẽ chết, cũng là vì số mệnh tới. Cô có nghĩ tới hay không, Tinh Khí Bàn Cổ, sau khi thai nghén Tam Thanh, vì sao vốn dĩ không có căn cứ lại có thể thừa ra một sợi tinh khí, dùng để tạo ra cô. Từ khi cô sinh ra đã không có số mệnh tốt như những Tam Thanh khác, không thể thành thần, cũng không có được pháp lực rộng lớn vô biên, nhưng tam giới này lại bởi vì cô mà thay đổi vận mệnh. Tôi nghĩ, Bàn Cổ Đại Thần tạo ra cô với hình hài một người phụ nữ, có thể ông ấy đã lường trước được tương lai, mỗi một bước đi của cô đều đã trải qua sự đo lường tính toán từ sớm. Sinh mệnh của cô, cái chết của cô, tất cả đều đã được chú định. Cô đi vào thế gian này, bản thân chính là một cái nhiệm vụ, nhiệm vụ hoàn thành xong rồi thì nhiệm vụ cũng sẽ theo thành công mà biến mất.”

“Vậy ý của ông là, nếu như sau này tam giới ổn định thì tôi sẽ chết đúng không?”

Tôn Thanh quay đầu lại cười, liếc mắt nhìn tôi một chút, nói với tôi: “Vấn đề này, cô còn phải đi hỏi Liễu Long Đình, tôi chỉ là suy đoán mà thôi, anh ta rõ ràng hơn tôi nhiều. Có điều, tôi đoán khả năng này chính là khả năng lớn nhất.”

Tôn Thanh gần nhất cũng không có nói những chuyện vô căn cứ. Hơn nữa dựa theo phân tích của anh ta, nếu như Liễu Long Đình thật sự yêu tôi yêu đến mức thà rằng làm phản chống lại thiên hạ cũng muốn bảo vệ mạng sống của tôi mà nói, loại chuyện này, anh ấy nghĩ như thế nào sẽ làm như thế ấy. Chẳng lẽ anh ấy không muốn giúp chúng tôi, thật sự là bởi vì tôi hay sao?

Từ lúc tôi sinh ra tới nay, liên tục trải qua đau đớn thăng trầm, từ kiếp trước tới kiếp này vẫn chưa từng vì bản thân mà sống một lần nào. Số mệnh của tôi, không lẽ thật sự giống như lời của Tôn Thanh, khi nhiệm vụ hoàn thành, tôi sẽ biến mất trên thế giới này hay sao? Mà thế thân của tôi đến để bảo vệ tam giới này lại chính là Ánh Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK