*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tôi tìm được vị trí hiện tại của Cô Hoạch Điểu nhờ có Thiên Kính, Cô Hoạch Điểu bây giờ còn đang ở trong nhà của Phượng Tố Thiên lúc trước. Xem ra sau khi Phượng Tổ Thiên rời đi, Cô Hoạch Điểu vẫn ở yên ở nhà cũ của Phượng Tổ Thiên, chưa từng rời khỏi đó.
Mà sau khi Thần Núi biết được vị trí của Cô Hoạch Điểu, liền lập tức đi tới huyện Hạ Đường không chút chần chừ, để tìm Cô Hoạch Điểu, còn nói với tôi đây là cơ hội để tôi chứng minh giá trị của bản thân với anh ta.
Vốn dĩ là chính Thần Núi tìm tôi để hợp tác, nhưng hiện tại giống như là tôi lệ thuộc vào Thần Núi vậy, chỉ có điều trước đó tôi đã từng quen biết Cô Hoạch Điểu, nên tôi cũng không sợ anh ta, về phần có thể thu phục anh ta hay không, đó lại là chuyện khác.
Trước khi chúng tôi tới nhà trước kia của Phượng Tố Thiên, còn không chờ tôi đi vào nhà, từ trong sân nhà đã vọng ra tiếng người ta nói chuyện: “Tiểu Bạch à, cô đã trông thấy Phượng Hoàng con chưa, những ngày này tôi vẫn không thấy anh ta trở về, thật là, đã không làm Thành Hoàng rồi mà cũng không trở lại gặp tôi lấy một lần.”
Nhìn dáng vẻ con chim giơ cái đầu lên năm trên mặt đất, thong dong tự tại vô cùng, tôi biết anh ta có thể nhìn thấu tâm lý của tôi, nên cũng thẳng thừng nói với nó: “Nguyên nhân mà tôi tới đây tìm cậu, chắc chắn cậu đã biết cả rồi.”
“Không biết, sau khi cô đến đây lần trước, tôi đã không nhìn thấy được trong lòng cô nghĩ gì nữa rồi.”
Cô Hoạch Điểu nói, quay đầu nhìn sang Thần Núi bên cạnh tôi, nhìn mấy lượt đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó tiếp tục nói với tôi: “Nhưng mà vị thần mà cô đưa tới đây lần này, từ trong lòng của hắn, tôi biết được mục đích tới đây lần này của hai người, chỉ có điều anh ta dường như có chuyện gì đó giấu không muốn cho tôi biết, thế nhưng mà càng không muốn để cho tôi biết, tôi lại càng dễ dàng biết được, tôi chính là người như thế đó.”
Cô Hoạch Điểu nói xong lại quay đầu cười với tôi một tiếng, tiếp tục nói với tôi: “Tôi sống qua được lần này, cũng không còn người thân nào nữa, vốn dĩ đã muốn cùng với cùng với Phượng
Hoàng con ngày ngày sống bình an yên ổn, nhưng đồ chó má kia trong mắt trong lòng đều là cô, nên vứt bỏ tôi lại đây. Chỉ có điều, tôi đúng là bội phục cô kiếp trước thật đấy, cảm thấy mọi chuyện cần thiết của cô kiếp này, tựa như là đã được cô sắp xếp xong xuôi từ kiếp trước cả rồi, cũng thật không hổ là Cửu Trùng Thiên Đế, không chỉ có tiếng mà không có miếng thôi nhỉ!”
Về phần Cô Hoạch Điểu có phải thật sự không biết trong lòng tôi đang suy nghĩ gì hay không, cũng không quan trọng, thế nên mới nói với nó: “Vậy thì tôi đã đắc tội anh ta rồi, tôi nhất định phải đánh bại anh.”
Sau khi nghe tôi nói lời này, Cô Hoạch Điểu mới đứng dậy từ dưới đất, nói với tôi mấy câu: “Tới đi, mặc dù tôi cũng không hề muốn bị cô thuần phục, chỉ có điều vẫn sẽ nhường cô, dù sao cô cũng là người trong lòng của Phượng Hoàng con, nếu như tôi thực sự làm cô bị thương, sau này gặp lại anh ta, anh ta sẽ không đối tốt với tôi nữa.”
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hiện tại Phượng Tổ Thiên đã về tới trên trời rồi, chỉ cần anh ta không đi theo tôi, trên trời cũng sẽ không làm gì anh ta.
Sau khi Cô Hoạch Điểu bay lên, tôi đọc chú ngữ mà Thần Núi dạy cho tôi, bay theo Cô Hoạch Dieu!
Chín cái đầu của Cô Hoạch Điểu, đều có những khả năng không giống nhau, trong khi tôi còn chưa tới gần nó, anh ta đã phun thắng một ngụm nước xuống ngay trên người tôi, xối cho cả người tôi ướt đẫm, chỉ có điều tôi cũng không hề coi hành động của Cô Hoạch Điểu là đòn phủ đầu tôi, ngay khi anh ta chuẩn bị phun lửa về phía tôi, tôi đưa tay lên ngưng tụ lại một luồng linh khí, đánh về phía trên đầu, nơi anh ta đang định phun lửa xuống đầu tôi.
Lập tức, Cô Hoạch Điểu thét lên một tràng đinh tai nhức óc, thẳng thừng sử dụng mấy cái đầu khác, không ngừng đánh về phía tôi, có ngậm lấy tảng đá phun về phía tôi, có ngoạm mũi tên độc mà phóng tới, Cô Hoạch Điểu mới vừa rồi còn nói là sẽ nhường tôi, giờ này lại làm cho tôi nghi ngờ rằng có phải anh ta đang cố gắng dùng hết sức mình, trổ hết thủ đoạn ra để đánh tôi không!
Lúc tôi còn đang đánh nhau với Cô Hoạch Điểu, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến, nếu như lần này tôi thất bại, Thần Núi thật sự kết thúc quan hệ với tôi, vậy sau này tôi phải làm sao đây? Vốn là tôi ngây thơ không biết gì, cảm thấy mình có thể tránh được, tránh thoát cả đời này thì tốt biết mấy, thế nhưng mà tôi phát hiện bây giờ tôi căn bản không thể nào tránh được, những ngày này cùng với Thần Núi, đến Táo quân Chung Quỳ ngay cả liên quan với tôi một chút xíu cũng không có, đều nghĩ hết biện pháp đến bắt tôi, chớ đừng nói chi là về sau còn có những vị thần càng lớn hơn nữa, hiện tại Phượng Tổ Thiên không có ở đây, sáo Phượng Minh của tôi cũng bị cướp đi, giáo chủ Ngân Hoa muốn dồn tôi vào chỗ chết, mà nếu như tôi không đạt được yêu cầu của Thần Núi, Thần Núi cũng sẽ lập tức quay người vứt bỏ tôi.
Trên thế giới này, căn bản không hề có người đáng giá để tôi dựa vào, mà nếu như tôi muốn tiếp tục sống, nhất định phải dựa vào chính mình.
Đang khi Cô Hoạch Điểu không ngừng nên những tảng đá đủ mọi kích thước, hình dạng vào người tôi, tôi vừa trốn tránh vừa tấn công ngược lại nó, vừa cố gắng tìm cho ta nhược điểm trên người nó, tất cả đầu của anh ta đều mọc ra từ trên cổ, mà sau lưng Cô Hoạch Điều chỉ có hai cái cảnh khổng lồ với một thân thể đầy đặn, có thể là bởi vì nguyên nhân anh ta rất béo, cho nên anh ta căn bản không bay cao được.
Tôi không thể đối mặt trực diện cùng Cô Hoạch Điểu được, tất cả vũ khí của anh ta đều phóng ra từ trước đầu nó, lúc mà anh ta phun xuống đỉnh đầu tôi một quả cầu lửa, tôi thẳng thừng giang hai tay ra, lướt về phía cái bụng chim của Cô Hoạch Điểu, sau đó bắt lấy lông vũ to lớn trên người Cô Hoạch Điểu, túm lấy đôi cánh không ngừng vung vẩy của nó, bỏ vào thân mình mập phệ của nó, thẳng thừng dùng pháp lực xuyên thấu thân thể Cô Hoạch Điểu, dùng lực đánh vào bụng lớn của nó!
m thanh cực kỳ chói tai từ chín cái đầu của anh ta truyền vào bên trong lỗ tai của tôi, xem ra chiêu này của tôi có hiệu quả, Cô Hoạch Điểu cảm thấy dưới cánh đau đớn dữ dội, càng thêm dùng sức vỗ, ý đồ muốn hất tôi từ trên cánh của anh ta xuống.
Tôi biết cách làm này của tôi có chút hèn hạ, không quang minh chính đại, thế là lớn tiếng hỗ lên với Cô Hoạch Điểu rằng nếu như anh ta nguyện ý quy phục tôi, tôi sẽ thả anh ta ra ngay lập tức.
Sau khi Cô Hoạch Điểu nghe thấy tiếng là của tôi, lập tức liền giơ cao hai cái cánh của anh ta lên, một cái đầu trong đó thẳng thừng phun về phía tôi một dòng nước đục. Trong khi dòng nước như lũ lụt phun tới ào ào, cái lông vũ mà tôi tóm lấy đứt ra kéo theo tôi cũng cùng rơi xuống đất.
Cô Hoạch Điểu có bay thấp mấy đi chăng nữa, thì cũng cao hơn trăm mét rồi, cho nên lúc mà tôi rơi xuống, vốn dĩ muốn cầu cứu Thần Núi, nhưng khi tôi quay sang hướng Thần Núi, chỉ thấy ánh mắt của Thần Núi vô cùng thản nhiên nhìn chằm chẳm tôi rơi xuống. Với độ cao như vậy, tôi mà rơi xuống thì chắc chắn phải chết, mà tôi thấy ánh mắt của Thần Núi vẫn bình tĩnh thản nhiên như thế, cho thấy anh ta vốn dĩ không hề có ý định muốn cứu tôi. Nếu tôi cứ chết đi như vậy, thì chứng minh được tôi căn bản là không có tư cách để đi cùng với anh ta có phải không, tôi chết đi rồi thì anh ta sẽ quay người đi không thương tiếc nhỉ.
Nghĩ đến vận mệnh của tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn tiếp tục sống, suy nghĩ này khiến cho lúc toàn bộ thân thể tôi chỉ còn cách mặt đất chưa tới hai mét, tôi tỉnh táo dùng hết sức lực trong mình để tự khiến thân thể mình lo lửng giữa không trung. Nhìn cái roi mà Thần Núi nằm trong tay thường ngày lên núi săn bắn, tôi thẳng thừng bay ngang qua phía Thần Núi, thừa dịp Thần Núi đang trợn mắt nhìn chằm chằm tôi bay về phía anh ta, tôi thẳng thừng dừng lại trước mặt anh ta, dùng sức giật đi cái roi mà anh ta đang cầm trong tay, sau đó trở tay đánh tới phía Cô Hoạch Điểu đang ở trên không trung, đồng thời trong nháy mắt lại bay lên phía Cô Hoạch Điểu.
Trong khi mà bản thân tưởng như không còn gì nữa, ham muốn được sống của tôi trở nên mãnh liệt đến như vậy, mà ham muốn được sống mãnh liệt như vậy hoàn toàn đến từ mỗi người thờ ơ đối với sinh mạng của tôi. Tôi muốn sống sót, sống ngay trước mắt bọn họ, để bọn họ mở to mắt ra mà nhìn.
Dường như tôi giống như một kẻ điên, ngay trong lúc lấy được vũ khí chiến đấu, dùng chính cây roi này đánh vào con chim chín đầu kia, mà cái roi giống như vũ khí làm ra để chiến đấu với anh ta vậy, thân roi cuốn lấy mỗi cái đầu của nó, tôi không còn sợ gì nữa, quay người bay tới đứng trên lưng của Cô Hoạch Điểu, dùng sức kéo một phát chín cái đầu của nó, lập tức, một cái đầu chim của Cô Hoạch Điểu trong nháy mắt bởi vì tôi lỡ tay dùng lực quá mạnh để kéo cái roi săn bắn kia mà kêu răng rắc một tiếng, giống như là tiếng xương cốt gãy vỡ ra vậy, thẳng thừng từ trên cổ Cô Hoạch Điều rơi xuống!
Đang khi cái đầu này của Cô Hoạch Điểu rơi xuống đất, Cô Hoạch Điểu lập tức hỗ to lên về phía tôi: “Tiểu Bạch đừng kéo, đừng kéo nữa, tôi đầu hàng, về sau tôi sẽ nghe lời của cô, cô mau mau thả tôi ra đi, nếu không toàn bộ chín cái đầu của tôi cũng sẽ đều bị kéo đứt hết, tôi sẽ chết đó!”
Cũng không biết lúc này tôi đã bị giết chóc làm cho mù quáng luôn rồi hay sao, mà căn bản là không hề nghe thấy tiếng la của Cô Hoạch Điểu, tiếp tục dùng sức kéo mấy cái đầu chim của Cô Hoạch Điểu, mà lúc này giọng nói của Thần Núi từ trên mặt đất vọng tới: “Được rồi, cô thắng”
Lúc mà tôi nghe thấy giọng nói của Thần Núi, trong lòng tôi lập tức thở dài một hơi, nhưng mà tôi lại không thể nào vui nổi, nhìn Cô Hoạch Điều trước mặt không ngừng cầu xin tha thứ, trong lòng tôi bỗng nhiên có một loại khoái cảm muốn chinh phục, tôi muốn chinh phục con chim này.
Đang khi tôi cưỡi Cô Hoạch Điểu hạ xuống