*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngân Hoa giáo chủ cũng đã chết à?” Tôi hiểu Liễu Liệt Vân, nhưng hỏi xong thì i lại thấy mình ngốc, nếu Ngân Hoa giáo chủ không chết thì sao tôi có thể đầu thai?
“Đương nhiên là chết. Thông Thiên giáo chủ là ai? Đại thần cai quản tất cả tiên động vật, sao lại không biết tất cả đều là do vợ ngài ấy giở trò? Cho nên ngài ấy đã sớm lặng lẽ xử tử Ngân Hoa giáo chủ. Tuy nhiên dù sao đó cũng là việc nhà, lại thêm Ngân Hoa giáo chủ cũng là một trong ba vị giáo chủ cai quản tất cả tiên gia, mặc dù đã chết, nhưng vẫn còn đồ giả được đặt trong thần cung, chỉ có mấy nhà bọn chị biết cô ta đã chết thôi. Bạch Tô, em đừng nói lung tung đấy, hôm nay chị vui nên mới nói với em chuyện này!”
Tôi gật đầu, hứa với Liễu Liệt Vân. Thấy Liễu Liệt Vân sung sướng khi nhắc tới Ngân Hoa giáo chủ đã chết, tôi không nhịn được hỏi: “Vậy chị Liệt Vân thấy em thì có tức giận không?”
Liễu Liệt Vân nhất thời nở nụ cười, cứ như nghe thấy tôi kể chuyện cười: “Ha ha ha, chị thấy em thì tức cái gì? Chị thích em còn không hết ấy chứ.”
“Nhưng em nghe giọng chị hình như rất chán ghét Ngân Hoa giáo chủ, mà lúc trước Liễu Long Đình từng nói kiếp trước em là Ngân Hoa giáo chủ. Chị giận Ngân Hoa giáo chủ chẳng phải là đang giận em sao?” Tôi nói rõ với Liễu Liệt Vân.
Khi nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt Liễu Liệt Vân lúc xanh lúc trắng, ngơ ngác trừng tôi một hồi, đồng thời bắt đầu ấp úng: “À, thế à, chị không ghét em, em đã cứu mạng Long Đình, chị cảm ơn em còn không hết, sao lại ghét em? Chị chỉ không thích kiếp trước của em thôi, kiếp trước em quá độc ác với Long Đình.”
Nói đến đây, Liễu Liệt Vân bỏ hạt dưa vào đĩa, nói với tôi rằng cô ấy còn có việc bận, kêu tôi ở đây nghỉ ngơi. Núi Trường Bạch không khí trong lành, chứ không bị ô nhiễm nặng như trong thành phố đâu. Nói xong, cô ấy vội vã rời đi.
Sau khi Liễu Liệt Vân rời đi, tôi nhớ lại những gì cô ấy vừa nói. Nếu kiếp trước tôi thật sự là Ngân Hoa giáo chủ thì tôi quả thực là xấu xa đến tận xương tủy, Liễu Long Đình yêu tôi như vậy mà tôi lại lợi dụng tình yêu của anh ấy đi lấy lòng người đàn ông tôi thích. Nhưng cũng may mà tôi có kiếp này. Kiếp trước những chuyện độc ác tôi từng làm với Liễu Long Đình, kiếp này tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy để bồi thường cho anh ấy. Nghĩ vậy, tôi thấy mình bằng lòng đánh gãy tay chân khai khiếu để cứu Liễu Long Đình chính là quyết định quan trọng nhất của đời tôi.
Bây giờ Liễu Long Đình đã bình phục. Trên bàn cơm, Liễu Liệt Vân hỏi Liễu Long Đình muốn xuống núi hay vẫn trên núi. Liễu Long Đình lập tức nói xuống núi, trong núi rất ngột ngạt, anh ấy muốn xuống núi hít thở không khí.
Nhắc tới xuống núi, Kiều Nhi với Long Đằng lại không thể dời mắt, nhanh chóng đặt bát cơm xuống chạy tới ôm chân Liễu Long Đình, làm nũng hỏi Liễu Long Đình có thể dẫn chúng xuống núi được không.
Liễu Long Đình vẫn rất cưng chiều Kiều Nhi với Long Đằng, bế mỗi đứa ngồi bên một bên đùi mình, nói lần này không được, lần sau anh ấy ổn định ở bên ngoài, có năng lực mạnh hơn đối phó với những yêu ma quỷ quái kia thì anh ấy sẽ dẫn Kiều Nhi và Long Đằng xuống núi chơi.
Một người đàn ông như Liễu Long Đình ôm con nít với tư thế khí phách như vậy, nhất thời khiến tôi càng say mê anh ấy, thầm nghĩ nếu sau này đứa bé trong bụng tôi sinh ra, Liễu Long Đình cũng bế con chúng tôi như vậy, nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại tràn đầy hạnh phúc, chỉ hận không thể mau chóng sinh đứa bé này ra.
Tuy nhiên so với thành thị, tôi vẫn thích núi Trường Bạch hơn, không cần ngày nào cũng giao tiếp với quỷ thần, cũng không cần đối mặt với chuyện phiền lòng. Khi Liễu Long Đình dẫn tôi xuống núi, tôi hỏi Liễu Long Đình tại sao lại sốt ruột trở về như vậy? Có phải anh ấy muốn trả thù không? Hồ Tiên nhà Anh Cô làm hại anh ấy thảm như vậy, tiên gia đều rất mang thù.
“Tôi thì không có ý tưởng báo thù gì, chẳng qua không muốn em ở núi quá lâu thôi. Trên núi nhiều tiên động vật, tốt xấu lẫn lộn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì không phải là mối thù giữa cá nhân với cá nhân, mà là giữa gia tộc với gia tộc.”
Nhưng em thấy núi Trường Bạch tốt lắm mà, không khí yên tĩnh, làm gì có đấu tranh?”
“Đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Em sống ở núi Trường Bạch còn ngắn lắm.” Nói tới đây, Liễu Long Đình cõng tôi lên lưng, biến thành một con rắn trắng lớn bò xuống núi, hơn nữa nói với tôi: “Mỗi nhà mỗi cửa ở nơi này, ai mà không đạp lên thi thể của tiên gia khác? Tiên gia bọn tôi không được quản thúc một cách công bằng như con người các em. Chúng tôi cá lớn nuốt cá bé, những tiên gia không xuất mã hoặc không có hậu trường thì rất khó sống sót ở núi Trường Bạch.”
Hầy, tôi vốn cho rằng làm tiên gia cũng tương tự như con người, chỉ có những kẻ sống ở tầng dưới chót mới sống thê thảm, không ngờ trong chuỗi thức ăn này, chỉ cần là sinh mệnh thì kẻ yếu chưa bao giờ có được công bằng.
“Vậy lần này anh về có kiếm chuyện với bà nội không?” Khi hỏi Liễu Long Đình câu này, trái tim tôi bỗng đập thình thịch. Liễu Long Đình cũng dừng lại, tôi cho rằng anh ấy sẽ nói nào là đều tại bà nội làm hại anh ấy ra nông nỗi này gì gì đó, nhưng không ngờ Liễu Long Đình chỉ nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi tôi đã nói rồi mà, tôi không có ý định trả thù, chẳng qua là oan cho em, thừa nhận nhiều đau khổ như vậy vì tôi.”
Nghe Liễu Long Đình nói sẽ không truy cứu bà nội, tôi vui sướng hôn lên lớp vảy trắng tinh của anh ấy, nói với Liễu Long Đình rằng tôi thật sự yêu anh ấy đến điên rồi, sao anh ấy có thể làm tôi thích đến thế.
Thấy tôi nổi điên trên lưng mình, Liễu Long Đình cũng không để ý tới tôi mà tiếp tục chở tôi đi đường.
Khi về tới nhà, Phượng Tổ Thiên còn nhà chờ tôi, thấy tôi thì vô cùng vui vẻ, nhanh chóng hỏi tôi mấy ngày nay có khỏe không? Tuy nhiên khi thấy Liễu Long Đình đi đằng sau tôi, anh ta nhất thời trề môi, nói Liễu Long Đình đúng là phúc lớn mạng lớn, rõ ràng sắp chết rồi mà còn trở lại. Nói rồi lại hỏi tôi là ai cứu Liễu Long Đình?
“Xích Cước Đại Tiên.” Tôi trả lời Phượng Tổ Thiên, sau đó nhìn quanh trong nhà tìm kiếm Thần Sông, không thấy bóng dáng Thần Sông đâu, bèn hỏi Phượng Tổ Thiên rằng Thần Sông đi đâu rồi?
“Anh ta có chuyện rời đi rồi.” Phượng Tổ Thiên không kiên nhẫn trả lời, nhưng anh ta lại rất có hứng thú với Xích Cước Đại Tiên, hỏi tôi: “Là anh cả làm Thượng Phương Tiên của Liễu Long Đình mời tới đúng không?”
Phượng Tổ Thiên này thật là phiền. Tôi vừa về nhà còn chưa nghỉ ngơi đâu, anh ta cứ hỏi này hỏi nọ. Liễu Long Đình cởi áo khoác đi nấu nước pha trà, không để ý tới Phượng Tổ Thiên. Tôi lại không tiện đuổi Phượng Tổ Thiên đi, cho nen dứt khoát mở TV, ngồi trên sofa trả lời câu hỏi của anh ta.
“Đúng vậy, anh ta là do anh cả của Long Đình mời tới. Nhưng mà có phải Xích Cước Đại Tiên ở trên trời có địa vị rất cao không? Ngay cả anh cả của Liễu Long Đình cũng cung kính với Xích Cước Đại Tiên.” Tôi hỏi Phượng Tố Thiên, chung quy anh ta biết rõ chuyện trên trời hơn tôi với Liễu Long Đình nhiều.
“Cũng tàm tạm, không cao không thấp, nhưng y thuật của anh ta rất cao, bất kể là người, tiên hay thần, chỉ cần còn chưa chết hẳn thì anh ta đều có thể cứu. Nhưng tính cách của anh ta rất lập dị, nếu có người muốn nhờ anh ta khám bệnh hay cứu người thì nhất định phải có thứ mà anh ta hứng thú. Anh ta làm thần tiên bao nhiêu năm, thứ gì chưa nhận được? Theo tôi được biết thì đã trên trăm năm anh ta chưa từng khám bệnh cứu người. Lúc trước anh cả của Liễu Long Đình cũng không có vẻ là