Bị U Quân bất ngờ ôm lấy khiến tôi giật mình muốn chết, Kiều Nhi mời U Quân dắt tay tôi chứ không phải ôm tôi.
Kiều Nhi còn là một đứa trẻ, lễ nghi cũng đều do Liễu Liệt Vân dạy, tất nhiên cô bé sẽ không hiểu được cách ứng biển, mà khi U Quân nghe thấy lời Kiều Nhi nói thì ngừng lại bước chân đang đi ra phía ngoài, nói với Kiều Nhi: “Cô dâu mới của tôi gả cho tôi đến Cửu Trọng Thiên, sao có thể để hai chân đặt trên mặt đất thô ráp này được?”
Khi đang nói chuyện ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của phụ nữ, nghe tiếng bước chân này là biết của Liễu Liệt Vân.
Có lẽ là Liễu Liệt Vân nghe thấy những lời này của U Quân cho nên mới xuất hiện đột ngột trước mặt anh ta như vậy, mà lúc này trên đầu tôi vẫn còn trùm khăn che màu đỏ nên không nhìn thấy biểu cảm của Liễu Liệt Vân, nhưng cho dù không nhìn thấy tôi cũng có thể tưởng tượng được Liễu Liệt Vân thương tâm khổ sở đến mức nào, người đàn ông mình thích cưới người phụ nữ khác, nói với người ta lời ngon tiếng ngọt, cảm giác này đổi lại là ai cũng sẽ không thấy dễ chịu.
“Giờ Tiểu Tô cũng đã gả cho anh rồi, bao giờ thì anh cứu Long Đình?” Liễu Liệt Vân nhẹ giọng hỏi một câu, một câu nói nhẹ nhàng như vậy không biết hàm chứa bao nhiều chua xót khổ sở cô ấy cố kìm nén trong lòng.
“Ngày mai đi, chờ tôi và Nữ Hi làm lễ xong thì ngày mai cô hãy đem Liễu Long Đình đến Cửu Trọng Thiên tìm tôi, nếu đã đồng ý với cô thì tôi nói được sẽ làm được.”
U Quân nói xong câu đó thì trong miệng phát ra một tiếng cười to sảng khoái, đặt tay tôi lên cổ anh ta, ôm tôi thoải mái sải bước đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa bốn phía nổi lên tiếng nhạc mừng, tiếng nhạc vang xa mà cực kỳ vui vẻ, không giống tiếng của nhân gian mà lại náo nhiệt lạ thường, U Quân ôm tôi cùng ngồi vào trong thần liễn, sau đó một trận gió nhẹ thổi qua trước mặt tôi, U Quân nói: “Chúng ta về đến nhà rồi.”
Hai chữ về nhà này nghe qua vô cùng quen thuộc, nhưng những lời này lại là từ miệng U Quân nói với tôi, từ sau khi hạ phàm tôi vốn không hề quay trở lại Cửu Trọng Thiên, đó là cố hương của tôi nhưng đã xa cách mấy ngàn năm nay lại trở về, nơi đây đã sớm là cảnh còn người mất, mà lại còn do người tôi chán ghét đưa tôi về.
Khi chúng tôi bước đi thậm chí trong đầu tôi còn nảy ra ý tưởng không thực tế, nếu lần này Liễu Long Đình có thể hồi tỉnh lại thì anh ta có thể tới ngăn cản tôi gả cho U Quân hay không? Nhưng ý nghĩ này của tôi tất nhiên không thể thực hiện được, bây giờ anh ta căn bản không có cách nào tỉnh lại, mà chỉ có thể chờ sau khi tôi gả cho U Quân thì U Quân mới cứu anh ta, nhưng rồi sau đó thì tôi đã trở thành vợ người ta, đã không còn khả năng tiếp tục với Liễu Long Đình được nữa.
Trong lòng tôi khổ sở, nhưng dù có hết sức khổ sở tôi cũng tự trách mình tại sao lại đặt hy vọng lên người Liễu Long Đình, giữa tôi và anh ta đã không còn khả năng nào nữa, tôi không nên nhớ đến anh ta nữa, lựa chọn này là tự tôi đưa ra, tôi cứu một mạng tàn của anh ta cũng chỉ vì không muốn anh ta dễ dàng chết đi như vậy, tôi phải để cho anh ta còn sống, sống mà thống khổ không bằng chết.
Nghĩ đến đây trong lòng tôi mới tốt hơn một chút, trên thần liên U Quân vẫn luôn ôm
tôi, cũng không thả tôi xuống, tôi vốn đang nghĩ sẽ trào phúng hỏi anh ta một câu chẳng lẽ anh không mệt à? Vì sao không thả tôi xuống, nhưng tôi lại không muốn nói chuyện gì với anh ta, thậm chí trong lòng cũng đã tính toán kỹ sau này nên ứng phó với anh ta thế nào mới có thể làm cho tôi sống được thoải mái một chút, dù sao đối mặt với kẻ biến thái âm hiểm như này chỉ cần hơi không chú ý thì sau này có thể sẽ phải dùng cả mạng mình để trả giá.
Dọc theo đường đi tôi không hỏi đến U Quân, U Quân cũng không hỏi đến tôi, đến Cửu Trọng Thiên anh ta mới thả tôi từ trong ngực mình xuống, giữ vai tôi, nói với tôi: “Về nhà rồi, em cảm nhận không khí xem, có giống như lúc trước không?”
Vì Cửu Trọng Thiên là bầu trời của cả thiên hạ nên tất nhiên không khí sẽ trong lành sạch sẽ hơn ở nhân gian rất nhiều, lúc trước nơi này bị Liễu Long Đình biến thành Quy Khư, bị yêu vật chiếm lĩnh, giờ U Quân lại biến nó trở lại thành Cửu Trọng Thiên như trước kia, tôi lại lập tức bị vây trong nơi Tiên giới ở ngoài trời đất này.
Một tiếng Phượng Hoàng kêu to từ trong không trung chỗ chúng tôi đứng, lập tức một cảm giác quen thuộc tràn về phía tôi, là Phượng Tố Thiên!
Giờ Cửu Trọng Thiên đã quay về giống như trước kia, Phượng Tổ Thiên cũng trở về nơi này, chẳng lẽ Phượng Tố Thiên cũng đi theo U Quân, nghe theo mệnh lệnh của anh ta?
Tôi vốn định kéo khăn cho ra nhìn Phượng Tổ Thiên, nhưng khi tôi định kéo ra thì U Quân như đã đoán trước được tôi muốn làm gì nên giữ lấy tay tôi, nói với tôi: “Khăn của em kéo ra là để cho tôi xem, bây giờ thì chưa được.”
Lần này không biết là U Quân đã phân thân hay là vì cái gì mà tính cách thay đổi rất nhiều, mà tôi tự biết tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta nên cũng không cường ngạnh đối đầu với anh ta, vì thế tôi lại thả tay định kéo khăn che xuống, U Quân ngay lập tức liền nắm lấy tay tôi đi thong thả từng bước trên mặt đất Cửu Trọng Thiên, nhìn qua vạt dưới chiếc khăn cho tôi thấy dưới chân mình là từng tầng khói tiên trôi lơ lửng, xung quanh tôi là những tiếng bước chân náo nhiệt, tiếng chúc phúc, còn có cả những vật váy đầy màu sắc bồng bềnh lướt qua làm cuộn lên những đám mây bên người tôi.
Quang cảnh hết sức náo nhiệt, xem ra U Quân cũng muốn dùng đám cưới này để chứng minh anh ta đã cưới được Thiên để trước kia của Cửu Trọng Thiên, làm như vậy có thể đề cao thanh danh của anh ta.
Các bước làm lễ trong đám cưới cũng không phải là lần đầu tôi trải qua cho nên bây giờ dù đang ở trong Cửu Trọng Thiên, ở chính cố hương của mình làm lễ cưới thì tôi cũng không có lấy một chút cảm giác bị thương hay vui vẻ gì, tôi chỉ làm theo đúng trình tự, sau khi hoàn thành hết các lễ nghi thì được bà mai đỡ vào trong phòng, sau đó cả căn phòng chỉ có mình tôi ngồi đợi U. Quân, cũng chính là người chồng sau này của tôi.
Thiên giới không giống như nhân gian của bây giờ, không có điện, không có đèn, ở thế giới này các vị thần linh chính là chúa tể, nghĩ đến cái gì sẽ biến ra cái đó, tất cả đều là muốn gì được nấy, chỉ là sống trong bầu không khí vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở Cửu Trọng Thiên này trong lòng tôi cũng không rõ là có cảm giác gì, muốn đi tìm Phượng Tố Thiên nhưng ngẫm lại thì tôi cũng không thể quá đáng quá, Liễu Long Đình bị bệnh còn chưa được U Quân cứu chữa, tôi chưa thể làm xằng làm bậy.
Tôi ngồi chờ mấy tiếng đồng hồ thật sự rất buồn chán, đối với một người lớn lên ở trong nhân gian mà nói thì nơi này tuy rằng muốn cái gì là được cái đó nhưng ngay cả cái điện thoại cũng không có, dù sao điện thoại đối với thần linh mà nói thì thuộc vào loại đồ đáng phải đào thải, nhưng khi tôi đang định ngủ một giấc thì cửa phòng lại mở ra, U Quân bước vào.
Mặc dù U Quân ở bên ngoài chúc rượu nhưng không hề uống rượu, tôi không ngửi được một chút mùi rượu nào trên người anh ta.
Vốn tưởng rằng trong cơ thể U Quân còn có mấy tên anh em dâm dục nhất định rất nhanh sẽ làm vài chuyện quá đáng với tôi, thật ra cũng không tính là quá đáng, dù sao cũng đã là vợ chồng, loại chuyện thế này chỉ gọi là chuyện trong phòng ngủ thôi.
Nhưng chuyện khiến tôi không ngờ được là U Quân cũng không hề làm như vậy, anh ta cúi người lại gần tôi chỉ hỏi một câu: “Em có đói bụng không?”
Câu hỏi quan tâm như vậy khiến tôi phải nghi ngờ mình có gả lầm người không? U. Quân mà lại có thể nói những lời quan tâm như vậy với tôi sao?
Tôi đã nghĩ về tất cả những sự xấu xa của U Quân nhưng bây giờ anh ta bỗng nhiên quan tâm chăm sóc như vậy làm cho tôi trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, vì thể liên lắc đầu, bình tĩnh nói một câu: “Không đói.”
“Giờ tôi muốn kéo khăn che của em ra. Kéo ra rồi thì em chính là người của tôi.”
Cách nói vớ vẩn này chẳng khác gì chưa nói, tôi không đáp lại, chỉ thấy mấy ngón tay thon dài của U Quân nhẹ nhàng cầm lấy góc khăn che trên đầu tôi từ từ xốc lên qua mặt tôi.
Nhưng khi xốc lên đến chỗ môi tôi thì U Quân bỗng nhiên dừng lại động tác, nói với tôi: “Môi của phu nhân thật sự rất đẹp.”
Gả cho U Quân thì tôi đã không còn trông mong điều gì nữa, thấy giờ anh ta xốc khăn lên còn dây dưa lảm nhảm như vậy, thiếu chút nữa tôi đã mở miệng ra giục anh ta làm nhanh chút, anh ta có khen tôi cả chục câu nữa tôi cũng không nghe vào tai, nhưng không ngờ khi tôi vừa mở miệng nói thì bỗng nhiên Quân ôm lấy mặt tôi, nghiêng mặt trực tiếp dán lên khuôn mặt còn chưa vén hết khăn che của tôi, chạm môi vào môi tôi.
Bốn cánh môi mềm mại dán vào cùng một chỗ, U Quân thừa dịp tôi vừa mở miệng liền nhấc cằm tôi lên thuận tiện hôn sâu thêm, nhẹ nhàng hôn đến tận sát cổ họng.
Đã lâu lắm rồi tôi không còn hôn cuồng nhiệt như vậy, nhưng tôi không thể ngờ rằng đối phương lại là U Quân, tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng tôi cũng biết đây là con đường do chính mình lựa chọn, nếu đã muốn làm kỹ nữ thì vì sao còn muốn lập đền thờ trinh tiết cho mình?.
Trong giây lát khăn trên đầu tôi đã được vén hết lên, khuôn mặt rạng rỡ của U Quân xuất hiện ngay trước mặt tôi.