Lúc mà tôi nghĩ ra những lời này, nước mắt đều không thể nhịn được mà tự nhiên chảy ra, nhưng mà hiện tại khi tôi đứng trước mặt Phong Đô đại đế, tôi lại khóc một cách trắng trợn như vậy trước mặt người khác, vì thế tôi lập tức xoay người nhanh sang chỗ khác, sợ rằng sẽ bị nhìn thấy.
“Ta đi về cùng người, nói với con chim của người, năng lực đó sẽ mang lại tai họa cho cậu ta, nếu như nghe xong những lời này mà cậu ta vẫn còn muốn, ta sẽ trả lại cho cậu ta.”
Khi Phong Đô đại đế nói với tôi những lời này, trong một chốc tôi không thể phản ứng lại được điều mà Phong Đô đại đế đang nói là cái gì? Nhịn lại sự nghẹn ngào, hỏi anh ta một câu: “Làm sao để quay về?”
“Quay về Phong Đô địa ngục, ta sẽ cho người gặp Liễu Long Đình.”
Trong một lúc, tôi cảm thấy không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình! Tôi nghi ngờ rằng có phải bản thân mình đã nghe nhầm hay không, thế mà Phong Đô đại đế lại nói muốn dẫn tôi về Phong Đô địa ngục, đi gặp Liễu Long Đình.
Theo đúng kịch bản thì chúng tôi phải cầu xin Phong Đô đại đế giúp chúng tôi một việc chứ, mặc kệ việc Phong Đô đại đế đưa ra những yêu cầu quá đáng, chỉ cần chúng tôi đồng ý, lập tức có thể dựa theo giao hẹn mà làm. Liễu Long Đình đồng ý với Phong Đô đại đế việc trao đổi thân phận đổi lại việc Phong Đô đại đế giúp chúng tôi canh giữ cổng vào của địa ngục ở núi Vân Hải, thời hạn là ba ngày, bây giờ đến một ngày còn chưa hết, nếu như bây giờ chúng tôi trở về như lời đã nói, như vậy thì giao hẹn này có bị hủy đi hay không?
Có thể là Phong Đô đại đế đã đoán được những gì tôi đang suy nghĩ, lại trả lời tôi: “Đương nhiên, giao hẹn giữa tôi và Liễu Long Đình, tất nhiên là sẽ không bị hủy bỏ.”
Khi tôi nghe thấy thế, lập tức thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa cũng giảm bớt sự tức giận, sau khi tỉnh ngộ tôi lại thấy có chút áy náy với Phong Đô đại đế, dù sao việc canh giữ cổng vào của địa ngục lớn như vậy ở núi Vân Hải cũng không phải là một chuyện dễ dàng, thế mà chúng tôi ngay cả thời gian để thực hiện giao hẹn với Phong Đô đại đế còn chưa làm được, việc mà anh ta đồng ý với chúng tôi đối với anh ta mà nói có phải là rất có hại hay không?
Tuy rằng vừa rồi có chút không thích anh ta, sợ rằng lúc nãy thừa nước đục thả câu đưa ra yêu cầu cho tôi và Liễu Long Định, nhưng bây giờ Phong Đô đại đế nói rằng có thể mang tôi trở về hơn nữa anh ta còn có thể giữ được giao hẹn của chúng tôi, thiện cảm của tôi đối với anh ta tăng lên không ít. Nhưng mà mặc kệ là thiện cảm có tăng lên hay không, tôi cũng không muốn nói rằng tôi muốn nán lại đây thêm hai ngày, bởi vì tôi muốn nhanh chóng trở về gặp Liễu Long Đình, chỉ sợ rằng bây giờ anh ấy đang cực kì đau lòng.
“Cảm ơn đại đế.” Tôi nói với Phong Đô đại đế một câu: “Không ngờ là Phong Đô đại đế lại nghĩ tốt cho Tam giới như vậy, làm cho tôi thật sự không có gì để bảo đáp cả.”
“Người không cần phải bảo đáp ta, lời nói của ta nếu có quái đản hay là buồn nôn thì có thể coi là việc ta đối với người cũng là vì yêu. Tuy rằng nghe xong thì bất ngờ, chính ta còn cảm thấy khó tin được, nhưng những lời này đều là lời thật lòng của ta.” Phong Đô đại đế nói xong, đảo mắt nhìn qua phía tôi, lại tiếp tục nói: “Còn nữa, hi vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến người, cũng hy vọng người không cần phải chú ý đến việc này. Ta sẽ không quấy rầy cuộc sống của người, cũng sẽ không dây dưa với người, những việc ta làm đều là do ta tự nguyện, người cũng không cần phải áy náy. Yêu người hay không, không có liên quan đến người, đây là chính ta đơn phương mà thôi.”
Ngay lúc này, thật sự không biết rằng nên khen Phong Đô đại đế ngốc, hay là khen anh ta dũng cảm nói ra tình cảm của mình, bây giờ anh ta nói ra nhiều chuyện cho tôi nghe như vậy, tôi hơi băn khoăn không biết là nên nói với anh ta vài lời dễ nghe hay không, vì thế lập tức nịnh nọt: “Đại đế đã tu hành được mấy ngàn năm, có thể được đại đế yêu thương đó chính là hạnh phúc của tôi, nhưng mà tôi và Liễu Long Đình có nhân quả của kiếp trước và kiếp này cho nên đành phải phụ lòng ý tốt của đại đế rồi. Nếu như sau này đại đế có cần sự trợ giúp gì ở vùng của tôi, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.”
Dù sao thì hiện tại Phong Đô đại đế đã đồng ý với tôi đi canh giữ cổng vào địa ngục cho núi Vân Hải đã là giúp đỡ hết lòng, nên nếu sau này anh ta có gặp bất cứ khó khăn gì, cho dù là có liều cả tính mạng của mình, tôi cũng sẽ giúp đỡ anh ta.
“Giúp đỡ hết sức đó là chuyện dành cho đàn ông, người là một người phụ nữ, hãy làm tốt chuyện của mình đi đã, những việc chiến tranh hay canh giữ này hãy để cho những người cường tráng làm. Hơn nữa người cũng không cần phải gọi ta là đại đế, tuy rằng từ nhỏ đến giờ ta không có tên, nhưng mà bởi vì người, ta sẽ tạm thời nghĩ ra một cái tên, từ nay về sau, người cứ gọi ta là Phù Kinh Dương đi, không cần phải kêu đại đế nữa.”
Trong lúc Phong Đô đại đế đang nói ra những lời này đã gọi thần liễn, tôi và Phong Đô đại đế cùng nhau ngồi thần liễn đi xuống Phong Đô địa ngục. Dọc đường đi cả hai chúng tôi đều không nói lời nào, vì thế tôi lập tức hỏi Phong Đô đại đế rằng cái tên Phù Kinh Dương có ý nghĩa gì?
Phong Đô đại đế để tay lên đầu gối, chống lấy thân thể, trả lời tôi: “Dương, chính là chỉ ánh nắng mặt trời, mà tên của người cũng có ý nghĩa là ánh nắng ban mai, cũng là cùng ý với ánh sáng mặt trời, hi vọng rằng sau này vẫn có thể giúp đỡ người. Nếu như người đồng ý, ta tình nguyện quy phục Thiên Đình của người, về sau người tìm đến ta, ta cũng sẽ không cảm thấy rằng người đang làm phiền ta đâu.”
Vào lúc Phong Đô đại đế nói với tôi những lời này, lòng tôi vui vẻ kinh khủng, từ trước đến giờ thượng đế đều không thể thuyết phục Phong Đô đại đế quy phục Thiên Đình được, nếu như bây giờ Phong Đô đại đế tình nguyện quy phục dưới danh nghĩa của tôi, như vậy thì sau này sẽ trở thành một cột mốc quan trọng trong đời tôi, về sau nếu có muốn nói lời ra đi, cũng đủ để có một bài cưỡng ép đầy đủ rồi.
“Đại đế thật sự tình nguyện quy phục Thiên Đình của tôi sao?” Tôi nhịn không được lại hỏi một câu, sợ rằng đã hiểu nhầm suy nghĩ của Phong Đô đại đế.
“Đương nhiên rồi, thế nhưng tại sao vẫn còn gọi ta là đại đế?” Phong Đô đại đế hỏi lại tôi một câu.
Lúc Phong Đô đại đế nói ra những lời này, tôi mới kịp phản ứng lại, chạy nhanh đến kêu Phong Đô đại đế một tiếng Phù Kinh Dương, tuy rằng tên nghe không được hay lắm, nhưng mà ý nghĩa của tên này thật ra làm cho tôi cảm thấy cực kì cảm động.
“Này chờ đã đại…” Lời của tôi còn chưa nói xong, Phong Đô đại đế lập tức liếc tôi một cái, cặp mắt trong suốt không có chút cặn bã nào, cực kì đẹp đẽ.
Khi tôi bắt gặp phải ánh mắt của Phong Đô đại đế, chạy nhanh đến vội vàng kêu anh ta một tiếng Phù Kinh Dương, sau đó lại nói với anh ta: “Chờ Phù Kinh Dương ba ngày sau đi canh giữ cổng vào địa ngục ở núi Vân Hải, tôi sẽ lập tức dẫn thần quan đến trao mũ cho Phù Kinh Dương, về sau Phù Kinh Dương sẽ chính thức là người của tôi.”
Sau khi nói đến câu cuối cùng, vừa mới xong còn có chút xấu hổ, đang muốn nói sửa lại lời nói, nhưng mà Phong Đô đại đế cũng không để những lời này ở trong lòng, sau khi tôi nói xong, nở một nụ cười với tôi rồi nói: “Thật ra ta đã sớm là người của người rồi. Trước khi chủng tộc của chúng ta bị tiêu diệt, có một loại quy tắc này, đàn ông trưởng thành phải lấy khăn đen che mặt, nếu như thấy người phụ nữ mình yêu quý, lập tức đem khăn che mặt gỡ ra, cưới cô ấy làm vợ. Ta đã che mặt mình bằng chiếc khăn này đã mấy ngàn năm rồi, cảm ơn người đã gỡ ra giúp ta, nếu không ta sẽ phải đeo chiếc khăn đen đó thêm mười ngàn năm nữa mất.”
Bây giờ Phong Đô đại đế cũng không có nói bất cứ vấn đề gì về tình yêu, đến cả việc anh ta nói đến việc gỡ khăn che mặt và lấy thân bảo đáp, cũng cực kì bình tĩnh mà nói ra. Nghĩ đến đây lòng tôi có chút ghét Cô Hoạch Điểu, nếu như không phải cậu ta đã khống chế tôi đi vạch chiếc khăn trên mặt của Phong Đô đại đế thì có lẽ tôi đã không phải xấu hổ như bây giờ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải là do cậu ta khống chế tôi, vô tình khiến cho Phong Đô đại đế coi trọng tôi, không chừng bây giờ ngay cả mặt của Phong Đô đại đế còn không thấy lại càng không thể nhờ sự trợ giúp của Phong Đô đại đế. Có một số việc, người định không bằng trời định, trời tính lại không như ý muốn.
Lúc sau chúng tôi đi tới bên trong Phong Đô huyễn cảnh, bởi vì lần này có Phong Đô đại đế đích thân dẫn đường, chúng tôi tiến vào Phong Đô địa ngục mà không cần phải đọc thần chú. Một lát sau khi chúng tôi tiến vào Phong Đô đại điện, nhìn thấy Tiên Lăng đang gọi cho rất nhiều người, sau khi Tiên Lăng nhìn thấy chúng tôi chỉ vừa rời đi có một ngày mà đã trở lại, cô bé không nhận ra được người Liễu Long Đình bên cạnh tôi chính là Phong Đô đại đế, thở phù phù đi về phía chúng tôi, mở miệng mắng: “Lá gan của các người thật sự càng lúc càng lớn nhỉ, bây giờ cũng không thông báo gì mà trực tiếp xông vào, người đâu, đem hai người họ đuổi ra ngoài cho tôi!”
“Tiên Lăng!” Phong Đô đại đế gọi Tiên Lăng một tiếng.
Vào lúc Tiên Lăng nghe thấy Phong Đô đại đế kêu một tiếng, lập tức sửng sốt, nhưng lại trực tiếp bật người đứng dậy đi lại, đi về phía trước mặt Liễu Long Đình: “Ngài là chủ nhân?”
Phong Đô đại đế cười một chút, cũng không trả lời Tiên Lăng, trực tiếp hỏi Tiên Lăng: “Anh ta đang ở đâu?”
Nói anh ta, ý là chỉ Liễu Long Đình. Đương nhiên Tiên Lăng xác định được là người mà ở trước mặt cô chính là Phong Đô đại đế, lập tức hào hứng đưa chúng tôi đi gặp Liễu Long Đình, đến khi tôi thấy được Liễu Long Đình, anh ấy đang đứng đau khổ một mình ở trên gác đình.
Tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh lớn tiếng gọi anh một câu: “Liễu Long Đình!”
Lần này tôi sẽ thật sự dạy dỗ Liễu Long Định tốt một chút, để cho anh ấy lần sau không dám tự mình quyết định như vậy nữa, anh ấy không muốn tôi gạt anh ấy, thì chính bản thân anh ấy cũng không được làm ra những chuyện khó chịu như vậy nữa.