Khi Cô Hoạch điểu đưa chúng tôi ra bên ngoài động Hoa Tư, ánh nắng chói chang ngay lập tức chiếu qua những chiếc lá thưa thớt đã ngà vàng phía trên đỉnh đầu, chiếu lên mặt của tôi và U Quân. Một ngày trong hang bằng một năm ở ngoài, tôi đã ở trong đó một vài giờ. Hiện tại, bên ngoài đã là mùa thu.
Từ khi bị Bàn Cổ Oán Linh khống chế, Cô Hoạch điểu dường như không còn nói hay suy nghĩ được nữa. Sau khi U Quân ra lệnh, anh ta không nói lời nào, đặt chúng tôi xuống đất rồi bay thẳng lên bầu trời quang đãng.
Bây giờ Cô Hoạch điểu đã đi mất, Phượng Tố Thiên lại bị bỏ lại trong động Hoa Tư. Lúc này, chúng tôi cũng không có bất kỳ công cụ di chuyển nào. Tôi không biết U Quân có ý định gì, vậy nên tôi chỉ đứng im tại chỗ. U Quân đi về phía trước, thấy tôi không nhúc nhích thì quay lại hỏi: “Sao thế? Anh không muốn đi nữa à?”
“Không phải tôi không muốn đi mà hiện tại chúng ta còn không có gì để cưỡi, anh định để chúng ta đi bộ sao?”
Tất nhiên, nếu có thể đi bộ thì đây chính là điều mà tôi muốn, như vậy tôi có thể câu thêm thời gian để thoát khỏi U Quân và nghĩ cách cứu Liễu Long Đình.
Thấy tôi hỏi, U Quân quay lại, như thể đã đoán được tâm tư của tôi, anh ta nói: “Đây không phải là điều anh mong đợi sao? Liễu Long Đình, anh nghĩ rằng tôi thực sự tin những gì anh nói à? Tôi muốn xem xem, anh có thể kiên trì được bao lâu. Nếu kéo dài thời gian quá lâu, Nữ Hi sẽ chết thật đấy.”
Nói xong, U Quân nhếch khóe miệng cười với tôi.
Quả nhiên, đối với loại người như U Quân, ngoài đấu sức còn phải đấu trí nữa. Anh ta thậm chí còn biết tôi nghĩ gì, hơn nữa lại tương kế tựu kế một cách quang minh chính đại, tâm tư của loại người này thật sự rất khó đoán.
Nhưng nếu U Quân đã đoán ra thì tôi cũng không cần phí lời với cho anh ta nữa, bắt đầu bước theo sau.
Trên đường đi, chúng tôi không có nhiều điều để nói. Tôi đang suy nghĩ về cách đối phó với U Quân và Bàn Cổ Oán Linh. Bây giờ Bàn Cổ Oán Linh đang ở trong động Hoa Tư, Cô Hoạch Điểu đi lại bị U Quân sai đi mất rồi. Nếu tôi là Liễu Long Đình thì sẽ dễ dàng xử lý, chỉ cần giết chết U Quân là xong, chẳng khác nào bẻ gãy cánh tay phải của Bàn Cổ Oán Linh, hy vọng của Liễu Long Đình cũng sẽ tăng lên. Nhưng vấn đề là tôi không phải là Liễu Long Đình, tôi không thể gọi Hỗn Độn Chung ra được. Pháp lực của tôi cũng không thể địch được với U Quân, nên bây giờ chỉ có một con đường duy nhất là đi tìm Thần Tú. Cánh cổng địa ngục do Thần Tú cai quản nằm phía đông của biển Hoa Đông, tôi và Liễu Long Đình đã đến đó một lần rồi. Nếu Thần Tú muốn giúp tôi, cô ấy nhất định không chỉ giúp một nửa rồi biến mất không tăm tích. Hiện tại U Quân đang ở bên cạnh tôi, tôi không thể dùng bất cứ pháp thuật nào để triệu hồi Thần Tú được, nên tôi chỉ có thể đi tìm cô ấy. Nếu pháp lực của tôi cộng thêm sức mạnh của Thần Tú thì chúng tôi chưa chắc đã thua U Quân.
Sau khi U Quân đưa tôi ra khỏi núi Bàn Cờ, anh ta đột nhiên dừng lại hỏi tôi: “Bây giờ chúng ta đã xuống núi rồi, chắc anh không định để tôi dẫn anh đi tìm Hỗn Độn Chung đấy chứ?”
Giọng điệu của U Quân có vẻ không vội vã, muốn nhanh chóng tìm thấy Hỗn Độn Chung. Tuy nhiên, tôi đã lên một kế hoạch, tôi nói với U Quân: “Chỉ dựa vào anh thì làm sao có thể biết Hỗn Độn Chung ở đâu?” Vừa nói tôi vừa ngẩng đầu lên, nhìn về phía đông rồi nói với U Quân: “Hỗn Độn Chung ở phía đông, anh chỉ cần đi theo tôi là được.”
Nói xong, tôi đưa tay lên môi, muốn niệm thần chú triệu hồi thần liễn của Liễu Long Đình, chúng tôi ngồi thần liễn thì có thể nhanh chóng tìm ra Thần Tú hơn. Nhưng khi tôi đang mấp máy môi niệm chú thì U Quân đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, kéo bàn đang tay trên môi tôi xuống rồi nói: “Sao vậy? Tìm ra cách giải quyết tôi nhanh như vậy sao?”
U Quân thẳng thắn nói, mà tôi cũng nhìn thẳng vào mắt anh ta, nhếch môi mỉm cười. Tôi hỏi anh ta: “Thế nào? Anh sợ rồi à?”
“Hahaha!” U Quân nghe xong thì bật cười đáp: “Tôi sợ gì chứ? Sợ chết sao? Nếu tôi sợ chết thì sao lại đi theo Bàn Cổ Oán Linh được. Không theo anh ta thì ít nhất tôi còn có thể tiếp tục sống tạm bợ, làm tay sai cho anh ta rồi, tôi chỉ có một con đường chết.”
Thấy suy nghĩ của U Quân khá rõ ràng, tôi lại không nhịn được cười nhạo anh ta: “Nếu đã biết thì tại sao anh còn muốn muốn giúp kẻ xấu làm việc ác, chán sống rồi sao?”
“Vậy nếu anh đã biết Nữ Hi không yêu anh thì sao anh vẫn tự lừa mình rằng cô ấy yêu anh, cam tâm tình nguyện thích cô ấy, anh với tôi, không phải giống như nhau sao?”
“Chúng ta không giống nhau.” Tôi trả lời U Quân: “Đây là hai chuyện khác nhau.”
“Hừ.” U Quân đột nhiên hừ lạnh: “Đúng là hai chuyện khác nhau. Anh có thể hy sinh bất cứ ai vì cô ấy, ngoại trừ chính mình.”
“Vậy thì liên quan gì đến anh?” Tôi hỏi U Quân. Lúc này, tôi thực sự căm ghét U Quân vô cùng. Nếu không có anh ta, Liễu Long Đình đã không bị Bàn Cổ Oán Linh bắt đi, cũng không phải thay tôi chịu nhiều tra tấn đến vậy.
Nói xong tôi định rút tay ra khỏi tay U Quân, nhưng không ngờ U Quân lại bất ngờ giữ chặt khiến tôi không rút ra được.
Chi tiết này khiến U Quân nhướng mắt lên nhìn tôi một cái, nhưng lập tức bỏ tay xuống và nói với tôi: “Nếu đã nói là đi bộ rồi thì hãy đi bộ đi, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, kẻo anh vì quá sốt ruột mà làm hỏng kế hoạch, làm mất mặt Đông Hoàng là anh.”
Lúc nãy, U Quân có nhìn tôi một lát, tôi không dám chắc là anh ta đã nghi ngờ tôi chưa, tâm tư của U Quân rất kín đáo. Bây giờ tôi và Liễu Long Đình giống hệt nhau, không ai khác có thể phát hiện được. Nhưng trước kia tôi và U Quân đã từng ở cùng nhau, cũng đã chung chăn gối với nhau. Anh ta đã quấy rầy tôi và Liễu Long Đình lâu như vậy, chắc hẳn biết rõ về hai chúng tôi. Nếu tôi không cẩn thận thì sẽ sớm bị anh ta phát hiện.
Vậy nên tôi bèn trả lời U Quân một cách vô tư: “Tùy anh.”
Tôi cùng U Quân đi bộ về phía đông, từ đây đi bộ đến phía đông biển Hoa Đông, trừ đường biển ra, chỉ tính quãng đường trên đất liền cũng đủ cho chúng tôi đi bộ một hai tháng. U Quân rõ ràng có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Bàn Cổ Oán Linh đã giao. Khi anh ta nghi ngờ tôi không phải là Liễu Long Đình, anh ta hoàn toàn có thể đấu tay đôi với tôi ngay. Người duy nhất trên thế giới này có thể một mình đánh với anh ta có lẽ là Liễu Long Đình. Nếu tôi đánh không lại anh ta, anh ta tất nhiên có thể nhanh chóng nhìn ra thân phận của tôi. Thế nhưng U Quân không hề làm như vậy, mà lại chọn phương thức vô nghĩa này, vừa lãng phí thời gian vừa lãng phí sức lực.
Nhưng kể từ khi chúng tôi quyết định đi về phía đông, U Quân không hỏi tôi bất cứ điều gì nữa. Bây giờ chúng tôi đang ở thế giới loài người, nên trang phục cũng đổi thành quần áo của người phàm. Chúng tôi đã đi bộ tại phàm giới được một ngày rồi, sắc trời đã muộn, cộng thêm thời tiết không đẹp nên U Quân nói rằng tối nay chúng tôi không đi nữa mà sẽ tìm một khách sạn để nghỉ ngơi qua đêm.
U Quân và tôi chưa lấy được Hỗn Độn Chung, có lẽ là Bàn Cổ Oán Linh sẽ không dám làm gì Liễu Long Đình. Hơn nữa, một ngày ở động Hoa Tư bằng một năm ở nhân gian, một đêm cũng chỉ như một cái chớp mắt mở mắt ở trong động Hoa Tư mà thôi.
Tôi không so đo với U Quân, nhưng khi thấy U Quân chỉ thuê một phòng, tôi cảm thấy có chút bất mãn, tôi hỏi U Quân sao lại chỉ thuê một phòng.
Nhưng U Quân không thèm nhìn tôi mà đi thẳng vào thang máy. Lúc này, anh ta đang mặc một chiếc áo khoác da màu đen, mái tóc màu mực nguyên bản biến thành kiểu tóc ngắn giống như đàn ông ở phàm giới. Anh ta đáp: “Hai người đàn ông ở cùng phòng chẳng phải là chuyện bình thường sao? Hàng chục nghìn năm trước, chúng ta còn từng là anh em, tại sao bây giờ anh lại đề phòng tôi giống phụ nữ vậy?”
U Quân cố ý nhấn mạnh cụm từ “giống như phụ nữ” dường như đang nhắc nhở, cũng giống như đang đe dọa tôi. Nghĩ đến kiếp trước, U Quân và Liễu Long Đình, một con yêu được sinh ra ở mặt trăng, một con yêu xuất hiện ở mặt trời, quả thật là hai anh em. Mặc dù không muốn tiếp xúc quá nhiều với U Quân, nhưng tôi lo U Quân sẽ vạch trần tôi, nếu anh ta nói với Bàn Cổ Oán Linh, tôi và Liễu Long Đình sẽ không thể chạy trốn được.
“Tôi không ngại vì anh là U Quân, tôi chỉ sợ khi ngủ say, anh sẽ lộ nguyên hình con yêu quái tu luyện trong bùn đất bẩn thỉu, sợ anh sẽ làm bẩn quần áo của tôi.”
“Trước kia anh đã từng ngủ với tôi rồi, tại sao không thấy anh nói như vậy?” U Quân cúi đầu nở nụ cười nham hiểm.